Chương 113: Vô Ảnh Phượng Hoàng.

Linh Thần

Chương 113: Vô Ảnh Phượng Hoàng.

Nói về huyễn ảnh thiên phú, nhân loại có Đông Quách gia tộc truyền thừa huyễn ảnh huyết mạch, thức tỉnh là một đôi mắt gọi Huyễn Ảnh Mâu, cùng với Huyễn Ảnh Tuyết Ưng của Ưng tộc không sai biệt lắm đôi mắt.

Lại nói, trong thú tộc không tính đến huyết mạch cấp thấp linh thú ra thì trừ Huyễn Ảnh Tuyết Ưng nổi tiếng ra thì còn có hai loài khác, một nổi danh cực kỳ Tử Ảnh Tri Chu ra, còn lại là rất hiếm khi nhìn thấy, nhưng đã xuất thế thì cho dù bán thần cường giả cũng phải cẩn thận.

Vô Ảnh phượng hoàng, huyết mạch phượng hoàng cao quý, trời sinh đối với huyễn ảnh miễn dịch, lại có một ngọn lửa tục xưng Vô Ảnh Thần Hoả, có thể khiến cho người khác rơi vào cực kỳ chân thực huyễn cảnh, so với Huyễn Ảnh Tuyết Ưng mạnh hơn không chỉ là gấp đôi.

Vô Ảnh phượng hoàng cùng Thánh Dạ phượng hoàng thiên phú ngang ngửa nhau, số lượng cũng cực kỳ ít ỏi, xuất thế không có bao nhiêu lần, nhưng một khi đã xuất thế thì cả đại lục đều rung động! Nhớ một lần huyết ma xâm chiếm đại lục, Vô Ảnh phượng hoàng một ngọn lửa vừa ra, liền khiến cho chúng tự giết chết lẫn nhau, hơn nữa còn thiêu đến sạch sẽ, đảm bảo không chừa lại hậu hoạn.

Tại sao Tang Thanh khi nghe đến việc Huyễn Ảnh Tuyết Ưng bị tóm cùng danh xưng sa mạc lại không nghĩ đến Tử Ảnh Tri Chu mà lại nghĩ tới Vô Ảnh phượng hoàng? Đó là bởi vì Tử Ảnh Tri Chu nếu muốn ở đâu cũng tuyệt đối không chạy đến sa mạc làm ổ, nơi này quá nóng lại quá lạnh, hơn nữa không có âm u như rừng rậm hay hang động, thế nên chúng nó chắc chắn sẽ không đến đây.

Lại nói, tri chu thông thường là thức ăn của phi cầm, thế nên có muốn bảo vệ chúng nó, cũng sẽ không để trận pháp bắt đến một con phi cầm linh thú. Còn về phần Huyễn Ảnh Tuyết Điêu, chúng yêu thích nhất là nơi cực hàn giống như Tuyết Thiên sơn, thế nên sa mạc tuyệt đối không phải là sự lựa chọn của chúng.

Có thể tạo ra trận pháp bắt phi cầm linh thú, hơn nữa là huyễn ảnh linh thú, vậy thì chỉ có thể nói lên một điều, nơi đây có một con Vô Ảnh phượng hoàng đang dưỡng thương, còn thiết lập nên trận pháp này thì có khả năng là một người từng chịu ân hoặc là khế ước giả của nó. Hơn nữa, trận pháp này lại duy trì được tuổi thọ linh thú, thế nên có thể nói lên một điều nữa: người thiết kế trận này tài nghệ ít nhất cũng phải bằng một nửa Tô Tử Bình, đồng thời cũng là một viễn cổ tu luyện giả, nếu không thì với trình độ hiện tại, e là chỉ có những lão quái bế quan vạn năm hoặc là như viễn cổ thế gia mới có thể mò ra được.

Nghĩ đến đây, Tang Thanh lại nhớ đến hai người, một là Hạo Vân, nhưng hắn liền loại trừ ra, bởi vì không có linh thú nào thích hợp với y, cho dù là Vô Ảnh phượng hoàng cũng không cách nào cùng y khế ước, đó là vì linh căn đặc thù, chỉ có thể đồng hệ khế ước, dù là vô hệ cũng không thể. Vậy thì nghĩ đến, chỉ có thể là người kia...

Tang Thanh khi nghĩ đến người kia thì khẽ thở dài, bởi vì y là thiên đố anh tài, thiên phú so Tây Môn Hàn còn mạnh gấp đôi, nhưng trong người lại có thiên địa đệ nhất kỳ đồng, chú định vĩnh viễn cũng không thể lên đến thần cấp, phải chịu vô hạn luân hồi.

- Vô giới thiên nhãn, phản lão hoàn đồng, thiên địa thông suốt,... Vô mệnh hoá thần.

Tang Thanh thở dài, đôi mắt là một mảnh tang thương, hơi thở trên người cũng nháy mắt cô độc hẳn đi. Hắn đã từng trải qua quá một mình thời điểm, lại du đãng ngàn vạn năm sau khi chết đi, như thế nào không hiểu được vận mệnh của người kia chứ?

Ký ức không bị mai một, thiên phú không bao giờ so với lúc trước kém hơn, nhưng cho dù tốt cách mấy, thiên địa vĩnh viễn bất dung, vô pháp thành thần, bất tử bất diệt mà phải cùng phàm nhân tương tự, trải qua sinh lão bệnh tử một vòng luân hồi, biết trước hết thảy nhưng lại không thể thay đổi, này so với không biết còn đau khổ hơn.

Tang Thanh gặp qua rất nhiều người, nhưng người khiến hắn tâm phục khẩu phục, kính nể từ tâm kính ra, chỉ có duy nhất người kia. Rõ ràng biết tất cả, nhưng khác với những người kia né tránh, y lại thản nhiên đón nhận hết thảy, cho dù là luân hồi vô hạn, nhàm chán cùng cô độc, y vẫn bình thản mà vượt qua. Người như vậy, hắn hoàn toàn không có chút nào đố kỵ, chỉ có kính trọng mà thôi, bởi vì y so với người khác, vĩnh viễn mạnh hơn rất nhiều.

Tang Thanh biết người kia trở về rồi, cũng biết y đang đợi chính mình, thế nên hắn phải nhanh chóng mạnh lên để đến gặp y. Trong nháy mắt, khí tức tang thương đó đã không còn tồn tại, mà thay vào đó là kiên định cùng cường thế:

- Lão bằng hữu, cho ta hai năm, nhiều nhất là ba năm, ta sẽ đến gặp ngươi.

Bá đạo mạnh mẽ, tự tin kiên định, Tang Thanh tay nắm chặt lại, quyết tâm trong vòng hai năm trở thành Tiên Linh cảnh. Càng sớm gặp, càng dễ dàng thay đổi tương lai, để cho lịch sử vô pháp tái lập, bước sang trang mới!