Chương 117: Nhật thực chúc phúc.

Linh Thần

Chương 117: Nhật thực chúc phúc.

- Ám Vũ, biến về chân thân đi.

Khi trời đất đột ngột tối sầm thì Tang Thanh nhếch mép, đồng thời lên tiếng cho Ám Vũ. Lúc này, nó biến về chân thân, bộ lông đen tuyền mượt mà, đôi mắt như ngọc trai đen ẩn chứa hắc ám nhìn vào đối thủ, khiến cho bọn chúng không rét mà run.

Phượng minh, thần hoả xuất! Lúc này, Ám Vũ triệu hồi ra Thánh Dạ Thần Hoả, nhưng nó không giống với bình thường mà lại trở thành hắc ám ngọn lửa, lại so với bình thường mạnh hơn rất nhiều.

- Nhật thực chúc phúc.

Thiên Không kinh ngạc nhìn Ám Vũ, rõ ràng một phút trước còn là Dẫn Linh cảnh, bây giờ nhảy vọt lên thẳng Nguyên Linh cảnh. Lúc này, Ám Vũ nhìn lên bầu trời, sau đó thì hiểu ra tại sao bây giờ Tang Thanh bảo nó biến về chân thân.

Lúc này, không lãng phí thời gian, Ám Vũ hót lên, hắc sắc hoả diễm cũng hướng đối thủ thiêu đốt, còn Tang Thanh thì đôi mắt đột ngột chuyển thành bán nguyệt, đồng thời hắn cũng lạnh lùng lên tiếng, khiến cho người sợ hãi:

- Diệt Thế Bán Nguyệt.

- Vẫn Lạc Diệt Thế...

Mặc Duy Phong là người quen thuộc nhất với Tang Thanh, hơn nữa y cũng đã để ý đến linh kỹ siêu cấp phá hoại này nên biết nó thuộc về nơi nào.

Theo lời mà Tang Thanh nói ra, trên bầu trời đột ngột xuất hiện sáu cái bán nguyệt, cho dù không to nhưng khí thế phi thường khủng bố, khiến cho mọi người đều dựng tóc gáy lên mà phun tào.

- Ngoạ tào, Diệt Thế Thiên Quang còn đỡ khủng bố hơn chiêu này!

Thiên Không vừa đánh vừa phun tào, nó không tin được rằng Tang Thanh lại dám xài cái linh kỹ chuyên đi gặt hái mạng người này, nhưng mà hiện tại hắn vẫn là Dẫn Linh cảnh, có thể chịu nổi sao?

Đáp án là đương nhiên, bởi vì Tang Thanh thực lực cũng đã lên đến Nguyên Linh cảnh theo Ám Vũ, thế nên một cái Diệt Thế Bán Nguyệt còn chưa là gì!

Lúc này, hắc sắc bán nguyệt lơ lửng trên không, theo cái phất tay của hắn mà bắt đầu phóng đến giết chết đối thủ. Lại nói, linh kỹ này không hổ danh là Diệt Thế, cho dù chỉ đơn thuần mà phóng đến vẫn mơ hồ có loại cảm giác xé rách không gian, khí tức huỷ diệt đáng sợ đến độ ngay cả đồng minh cũng chịu không thấu.

Ngoại trừ tên Hoá Linh cảnh nay đã lên đến Huyền Linh ra thì còn lại đều bị Tang Thanh giết chết, hơn nữa Ám Vũ còn đem linh hồn thiêu đến sạch sẽ, chấn nhiếp tên kia:

- Hắc sắc phượng hoàng, là ngươi!

- Muốn báo cáo về, cũng phải xem ta có cho phép không.

Ám Vũ lạnh lẽo dùng ngọn lửa đốt tên kia, cùng với Thiên Không dùng gió thổi cho ngọn lửa to lên, tên kia đến chết cũng không thể nào truyền tin về gia tộc.

Giết xong kẻ thù thì nhật thực cũng biến mất, thế là Ám Vũ liền quay về hình dáng tự vệ, hơi thở yếu ớt hẳn đi. Về phần Tang Thanh thì cảm thấy cổ họng tanh ngọt, thiếu chút nữa là phun một ngụm máu ra, dù vậy thì lần nội thương này so lúc trước còn vượt sức tưởng tượng, ước chừng cũng phải nghỉ ngơi một tháng hơn.

- A Thanh / Sư phụ!

Mọi người hoảng hốt nhìn Tang Thanh thiếu điều muốn gục xuống, còn may là hắn kịp dùng Huyền trụ lại, cộng thêm Bách Lý Thiên Kỳ đỡ kịp, không thì... Lúc này, thu Ám Vũ trở lại không gian linh thú, hắn lấy mấy viên Phục Thương đan ra và nuốt vào, sau đó thì nói:

- Tiểu thương, không sao cả.

- Tiểu thương mà thiếu điều trụ không được!?

Bách Lý Thiên Lân tức giận quát lớn, biết Tang Thanh liều mạng nhưng mà đến mức độ này thì quá tay rồi đấy. Lúc này, Thiên Không cũng quất vào lưng hắn một cái làm hắn thiếu chút phun máu ra rồi nói:

- Này thì tiểu thương, muốn chết sớm cứ nói đi, Thanh lão đầu.

-...

Tang Thanh lúc này dở khóc dở cười, bởi vì hắn nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc năm xưa, lúc mà hắn đỡ đòn cho Tô Tử Bình thì đồng dạng bị Lâm Duệ mắng đến máu chó đầy đầu, nhưng tổng thể so với chết đã tốt hơn rất nhiều.

Sau khi mắng Tang Thanh đã đời thì mọi người liền nhanh chóng thu dọn chiến trường rồi rời đi, về phần hắn thì chậm rãi chữa trị. Nếu không phải có Phục Thương đan linh giai, lại thêm Thánh Dạ Thần Hoả có quang nguyên tố nổi danh với khả năng chữa trị tốt thì e rằng hắn còn chưa tự đi được đấy!

Rời đi khỏi Vu Yêu sa mạc với chiến lợi phẩm là một đống không gian giới chỉ cùng Hắc Giáp Độc Hạt còn nguyên xác, năm người họ liền nhanh chóng trở về thuê phòng trọ rồi nghỉ ngơi.

Trong phòng của Tang Thanh, hắn hiện tại đang tu luyện, hơn một canh giờ sau mới mở mắt ra, nhưng bên trong đã không còn ánh sáng, còn Ám Vũ đã được thả ra thì vẫn còn ủ rũ, không hề có tinh thần gì cả.

- Nghĩa phụ, cảm giác này quá khó chịu.

Ám Vũ lăn qua lăn lại nói, bây giờ nó đang trong trạng thái suy yếu, tu luyện bao nhiêu cũng chẳng khôi phục được, mà Tang Thanh tuy không đến mức độ đó, nhưng ngược lại thì hiện tại hắn không nhìn thấy gì cả. Lúc này, hắn nhẹ nhàng xoa đầu nó, sau đó thì nói:

- Đây là cái giá phải trả khi dùng Nhật thực chúc phúc.

Nhật thực chúc phúc là loại thủ đoạn mà Tang Thanh khẳng định sẽ dùng cuối cùng, chỉ trước cấm kỵ linh thuật, bởi vì cho dù nó gia tăng lực lượng của Thánh Dạ phượng hoàng cùng khế ước giả, nhưng khi sử dụng xong thì linh thú vào thời kỳ suy yếu, mà tu luyện giả thì mất đi một giác quan nào đó, mà lần này thì hắn tạm thời bị mù trong một tuần.

Lúc này, Tang Thanh sau khi tu luyện xong thì thấy được nội thương đã đỡ đi phân nửa, thế là hắn tạm thời buông lỏng ra mà nghỉ ngơi. Dục tốc bất đạt, lại thêm nội thương chưa khỏi nên hắn liền thả lỏng tinh thần và đi ngủ, mà Ám Vũ ở một bên cũng như vậy.

- A Thanh bị thương nặng lắm sao mà bây giờ vẫn còn ở trong phòng thế?

Bách Lý Thiên Lân tò mò nói, lúc này Thiên Không đang ở trạng thái tự vệ không nói tiếng nào, khác hẳn với vẻ thiếu đánh thường ngày. Vân Hải Tuyết nhìn ra được sự khác thường của nó, thế nên nàng liền hỏi:

- Thiên Không, ngươi biết?

- Biết.

Thiên Không trả lời cụt lủn, nhưng Vân Hải Tuyết đâu có buông tha, thế là nó liền bị nàng dùng ma trảo xử lý, thẳng cho đến khi chịu khai ra thì thôi.

- Giăng kết giới cách âm chưa?

Trong phòng của Vân Hải Tuyết, Thiên Không lúc này đang liếc nàng đầy bất mãn, nhưng mà nàng lúc này chỉ gật đầu, thế là nó đành hậm hực mà nói ra chân tướng:

- Tang Thanh và Ám Vũ sử dụng Nhật thực chúc phúc, hiện tại chắc là đang trong thời gian tác dụng phụ.

- Nhật thực chúc phúc?

Cả bốn người đều ngạc nhiên, lúc này Thiên Không nhìn họ với ánh mắt đầy khinh bỉ, sau đó thì nói:

- Nhật thực khuyết dương thừa âm, lực lượng hắc ám trỗi dậy mạnh mẽ, thế nên bất kỳ sinh vật hắc ám nào sử dụng vào thời điểm đó đều tăng mạnh thực lực.

- Thế thì liên quan gì đến hai người họ?

Bách Lý Thiên Lân vừa nói xong thì bị long vĩ quất vào đầu, mà Thiên Không thì ánh mắt lại tiếp tục tỏ vẻ khinh bỉ khiến cho mọi người thiếu điều muốn hù vào đánh nó, nhưng rốt cuộc họ cũng nhẫn cho đến khi biết chân tướng:

- Ám Vũ trong người có hắc ám, thế nên khi nhật thực đến thì nhận được chúc phúc.

- Khoan, Ám Vũ là loài gì?

Bách Lý Thiên Kỳ nói, tỏ vẻ không biết không bỏ qua. Nhìn thấy vậy thì Thiên Không chỉ nói đơn giản rồi bỏ qua:

- Ám Vũ là thần thú.

- Thần thú...

Ngay cả Vân Hải Tuyết cũng kinh ngạc, bởi vì nàng từ trước đến giờ cứ nghĩ Thiên Không nhường Ám Vũ, ai ngờ được... Lúc này, nó phe phẩy long vĩ rồi nói tiếp:

- Đối với linh thú thì sử dụng xong Nhật thực chúc phúc sẽ bị suy yếu, còn khế ước giả thì mất đi một giác quan trong một tuần.

- Tác dụng phụ này...

Lý do Tang Thanh không xuống mọi người đã hiểu, trong lòng nặng nề hẳn đi. Cho dù biết tính hắn thường hay đem mạng ra đánh cược, nhưng lần này thì quá mức rồi! Nhìn ra được suy nghĩ của mọi người, Thiên Không vinh quang tặng cho họ ánh mắt khinh bỉ rồi nói tiếp:

- Cái này đã là rất nhẹ rồi, ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến tuổi thọ.

-...

Cho dù là thế nhưng nếu bọn họ mạnh hơn một chút thì có phải là Tang Thanh không cần dùng đến Nhật thực chúc phúc hay không? Lúc này, Vân Hải Tuyết siết chặt tay lại, bởi vì nàng bây giờ đã hiểu vì lý do gì mà Tiêu Viễn bảo nàng nếu muốn bảo vệ hắn thì thực lực phải tăng thêm nữa.

Nhìn thấy bầu không khí nặng nề, Thiên Không lại bồi thêm một câu, sau đó thì bò lên vai Vân Hải Tuyết mà ngủ:

- Nhật thực chúc phúc tác dụng phụ qua đi thì Tang Thanh sẽ mạnh lên. Nếu muốn đuổi kịp hắn thì nhanh chóng tu luyện đi.

- Hiểu rồi.

Nói rồi thì mọi người ai về phòng nấy, sau đó thì bắt đầu tu luyện để mạnh lên, để không phải chật vật như hiện tại nữa.

Vu Yêu sa mạc.

Trung tâm của Vu Yêu sa mạc có một cồn cát lớn, mà hiện tại ở trước cồn cát đó có một người, chính là hôi bào lão giả lúc trước đã giúp đỡ Tang Thanh. Lúc này, lão đọc những câu cổ ngữ đầy huyền bí và cổ xưa, lực lượng cứ theo đó mà từ từ xuất hiện mà tăng lên, thẳng cho đến khi tiếng phượng minh vang lên, đồng thời quang trụ cũng xuyên thủng bầu trời thì lão nói, bên trong tràn đầy ý cười:

- Lâu rồi không gặp.

- Lâu rồi không gặp, lão bằng hữu.

Bộ lông màu tím có pha chút trong suốt của thuỷ tinh, ngọc trai phượng mâu xinh đẹp khiến cho Vô Ảnh phượng hoàng có chút huyền bí cùng mỹ lệ. Lúc này, nó thu nhỏ lại thành một con chim nhỏ bình thường rồi đậu lên vai lão, sau đó thì nói:

- Ở đây đã có một trận chiến, hơn nữa ta còn nghe được hương vị của phượng hoàng.

- Là Ám Vũ cùng Tang Thanh.

Ám Vũ, cái tên này trong phượng hoàng tộc khá là nổi danh, bởi vì nó tham gia đại huyết chiến và dùng thực lực huỷ diệt cả một mảnh lớn kẻ thù. Tuy nhiên, người biết nó quay trở về thì chỉ có Hạo Vân, Tiêu Viễn cùng với hôi bào lão giả thôi. Lúc này, lão nhìn về hướng mà hắn chiến đấu, sau đó thì nói:

- Xem ra là chúng ta phải đợi hai năm.

- Đợi thì đợi, bản tôn đã đợi hơn vạn năm, bây giờ chẳng lẽ lại thiếu chút kiên nhẫn ấy?

Tiểu điểu lên tiếng tỏ vẻ như đây là bình thường, nhưng hôi bào lão giả thì nhẹ lắc đầu, sau đó thì nói:

- Thời gian đã không còn nhiều. Nếu lần này tiến vào Mê Huyễn sơn mạch mà không thể sống sót thì cũng chẳng còn cơ hội nào nữa.

- Tên hồ ly ấy sẽ sống, cứ yên tâm.

Tiểu điểu nói rồi im lặng, còn hôi bào lão giả lại từ chối cho bất kỳ ý kiến nào mà biến mất, trả lại sự yên tĩnh cho sa mạc.../.