Chương 122: Truyền thừa (1).

Linh Thần

Chương 122: Truyền thừa (1).

Sơn mạch Mê Huyễn ngoại trừ nổi tiếng với việc huyễn thú dày đặc, còn nổi bật với kỳ ngộ phong phú, thế nên Kiều Ngọc Linh mới quyết đi đến nơi đây để xem thử vận khí của bản thân, đồng thời tôi luyện tinh thần lực của bản thân.

Bản thân Tang Thanh đồng dạng có ý nghĩ như Kiều Ngọc Linh, bất quá hắn muốn Mặc Duy Phong ở chung với nàng, thế nên hắn dự định đi đến một nơi, chính là mộ của Lăng Tiêu Thánh Giả và Thiên Mị Thánh Nữ.

Truyền thừa chân chính của Thất Nguyệt Cửu Dạ chính là nằm ở lăng mộ này, nhưng không phải ai cũng đến được, hơn nữa Thiên Mị Các đệ tử đã sớm thất lạc tung tích của họ, thế nên không có ai đạt được chân chính lực lượng của Thất Nguyệt Cửu Dạ.

Thất Nguyệt Cửu Dạ hợp tấu, bầu trời biến đêm, thất nguyệt xuất hiện, mang đến vô tận lực lượng, thế nên kiếp trước khi Thiên Mị Thánh Nữ cùng Lăng Tiêu Thánh Giả hợp tấu, mới song nhân địch được thiên quân vạn mã, hơn nữa đại huyết chiến lúc trước nhẹ nhàng, cũng là nhờ hai người họ.

Nhớ tới hai người họ sống luôn bên nhau, chết cùng hợp táng, Tang Thanh chợt có chút buồn. Từ sau khi Vân Khinh Tuyết đi, hắn không tiếp nhận bất kỳ ai, hơn nữa đợi trong năm tháng dài đằng đẵng, thẳng cho đến hiện tại mới có thể gặp lại. Tuy nhiên, hắn cũng rất nhanh bỏ đi buồn phiền, bởi vì hắn cùng nàng cuối cùng cũng đã gặp được nhau, tiếp tục cuộc hành trình.

- Chúng ta đi đâu tiếp đây?

Bách Lý Thiên Lân thắc mắc, bởi vì y dám cam đoan là Tang Thanh sẽ dẫn họ đến nơi nào đó để chiến đấu tiếp, nhưng mà lần này lại có chút sai, bởi vì...

- Lần này chúng ta đi về phía bắc.

Tang Thanh đúng là dẫn họ đi đánh, nhưng nói đúng hơn là để cho Mặc Duy Phong cùng Kiều Ngọc Linh tiếp nhận truyền thừa. Hắn không thể ở bên họ mãi, nhất là khi Hách Liên gia còn đang chằm chằm nhìn.

Lại nói tiếp, tính đến truyền thừa thì Vân Hải Tuyết có Tiêu Viễn nên không cần, nhưng Bách Lý huynh đệ thì cần, mỗi việc là ở sơn mạch Mê Huyễn không có cái nào phù hợp với họ, nên hắn cũng vô kế khả thi.

Theo hướng đi thì linh thú xuất hiện càng ngày càng nhiều, có lúc dẫn ra cả một con Nguyên Linh cảnh, nếu không phải Tang Thanh có trận pháp kiềm chế thì chắc là cả bọn lại trọng thương. Bù lại, thú hạch rất phong phú, giúp cho tu vi bọn họ vững chắc hơn.

Đi mãi rồi cũng thoát khỏi rừng mà đến núi, nhưng mà đa số mọi người đều không biết rằng, núi mới là nơi nguy hiểm nhất, bởi vì nơi đây là nơi mà bá chủ của sơn mạch Mê Huyễn sinh sống, cũng như nơi mà truyền thừa được đặt.

Truyền thừa ở sơn mạch Mê Huyễn đa phần là dành cho huyễn linh căn hoặc tinh thần lực cao cường, bởi vì chỉ có xông qua được mới chứng minh được bản thân có mấy phần nắm chắc khi đi tìm truyền thừa.

Mặc Duy Phong vì khế ước với trứng lôi long nên tinh thần lực tăng thẳng lên Tiên Linh sơ kỳ, mà Kiều Ngọc Linh vừa có huyễn linh căn, tinh thần lực cũng không kém đạt đến Dẫn Linh đỉnh phong, thế nên cho dù không có Tang Thanh thì họ vẫn vượt qua được, chẳng qua là phải đi đường vòng và cẩn thận tuyệt đối mà thôi.

Lúc này, nhìn thấy rất nhiều lỗ đen ở trên vách núi, mọi người thiếu điều muốn đập đầu vào tường, bởi vì nếu đi không cẩn thận, lọt nhầm vào hang của một linh thú... Cái này có thể gọi là xui tận mạng.

Cho dù là vậy, nhưng như đã nói, tinh thần lực đủ mạnh có thể nhìn thấy hết thảy, thế nên sau khi cẩn thận dò xét thì Tang Thanh quyết định dẫn mọi người đi vào hang đá thứ ba từ trái sang của tầng thứ nhất, đồng thời căn dặn kỹ càng:

- Bên trong có ảo cảnh, thế nên cẩn thận.

- Hiểu rồi.

Nói rồi thì mọi người cũng đi vào trong, kịch vui cũng từ đây mới bắt đầu, bởi vì vố đầu tiên mà mọi người gặp là bẫy rập, vô số bẫy rập. Còn may là mọi người dừng lại để thử bẫy, nếu không thì tiêu tùng.

- Ngoạ tào, bẫy gì mà lắm thế!

Bách Lý Thiên Lân tức giận nói, mắt nhìn chăm chăm về phía trước như muốn đốt trụi bẫy rập, mà Bách Lý Thiên Kỳ thì sắc mặt đen còn hơn cả than, tựa hồ như muốn đem hang động phá nát vậy.

Mặc Duy Phong và Kiều Ngọc Linh tốt xấu còn đỡ, bởi vì tinh thần lực của họ cao, cho nên thăm dò ra được một phần bẫy. Tang Thanh và Vân Hải Tuyết không cần phải nói, đa số bẫy là do họ tìm ra.

Từng bước đi rồi cũng đến cửa, nhưng mà cánh cửa này mở ra như thế nào thì còn chưa ai biết, vì vậy Tang Thanh liền thử một lần và phát hiện không có bẫy rập, bất quá muốn mở chỉ có thể dùng tinh thần lực, thế nên hắn liền để mọi người đến thử một phen.

- Cánh cổng... Chết tiệt...

Rất hiếm khi thấy Bách Lý Thiên Kỳ lên tiếng, nhưng lần này thì y trực tiếp chửi, bởi vì Ngưng Linh tinh thần lực cũng nuốt không trôi cánh cổng, nếu không phải Tang Thanh giữa đường giúp đỡ thì e là y đã bị đè chết rồi. Nhưng nhân hoạ đắc phúc, y cuối cùng cũng đột phá Dẫn Linh tinh thần lực, thế nên cũng không nói nữa.

Nhìn thấy ca ca thất thố như vậy, Bách Lý Thiên Lân cũng nhịn không được mà trêu chọc một phen, vuốt râu lão hổ khiến cho Bách Lý Thiên Kỳ lại nổi cơn ác thú vị mà nhéo má y, khiến cho y la oai oái lên, chọc mọi người cười to.

- Được rồi, chúng ta đi tiếp đi.

Tang Thanh nhanh chóng bình tĩnh lại rồi đứng dậy, thế là mọi người cũng đi theo. Đằng sau cánh cổng không có bẫy gì, nhưng mà đi mãi vẫn không thấy được lối ra ở đâu mà cứ chìm mãi vào hắc ám.../.