Chương 112: Huyễn cảnh (2).

Linh Thần

Chương 112: Huyễn cảnh (2).

Cảnh tượng đột ngột biến đổi, Tang Thanh lần này nhìn thấy lại là Hách Liên Thành đang đứng trước mặt hắn, khuôn mặt quen thuộc đến mức cho dù nằm ngủ cũng nhìn thấy khiến cho hắn lãnh mặt xuống mà nói:

- Hách Liên Thành, ngươi đây là muốn làm gì?

- Ta muốn làm gì? Chẳng phải ngươi đã rõ rồi sao?

Hách Liên Thành cười cùng một con hồ ly giống nhau, lúc này Tang Thanh tay nắm chặt thành nắm đấm, sau đó liền cho y một đấm thật mạnh vào ngực, giọng nói không ức chế được phẫn nộ mà nói:

- Vì lý do gì lại giết chết Tuyết nhi!?

- Ta ghen tị nàng có được ngươi, mà ta thì không.

Hách Liên Thành lạnh lùng nói, nhưng Tang Thanh nghe xong thì trái lại không nổi giận mà mỉm cười, nụ cười đó tựa như tà thần tái thế, tà tứ yêu nghiệt, coi thường chúng sinh. Cũng là thời điểm đó, Hách Liên Thành đột ngột phun ra một ngụm máu, sau đó nhìn hắn biến mất, lời nói còn vang vọng trong không gian:

- Ta lấy sinh mệnh hiến tế, đổi lại là vô tận nguyền rủa.

Đúng vậy, Tang Thanh năm đó dùng cấm kỵ linh thuật Huyết Tế Thuật, đổi lại là Hách Liên Thành trúng nguyền rủa vĩnh viễn không thể thăng cấp, cũng như phong ấn Huyết ma vị diện. Một lần sử dụng, lấy đi phân nửa thọ nguyên, thế nên trừ khi là Thần cấp, bằng không thì cả một đời chỉ có thể sử dụng hai lần, cho dù thăng cấp tăng lên thọ nguyên cũng như thế.

Cảnh tượng lại chuyển, nhưng lần này Tang Thanh lại đứng trong bóng đêm, trước mắt là một người. Đó là một nam nhân, khuôn mặt vẫn mang bộ dáng tiếu phi tiếu, nhưng so với hắn anh tuấn hơn rất nhiều, lại nhiều thêm một vẻ tà tứ yêu nghiệt, coi thường chúng sinh, tựa như tà thần đồng dạng.

- Lâu rồi không gặp.

Nam nhân lên tiếng nói, giọng nói cùng Tang Thanh tựa hồ không sai biệt lắm, mà hắn lúc này cũng chậm rãi từ trên mặt bóc ra một cái mặt nạ da người. Khi mặt nạ rời khỏi khuôn mặt, hắn diện mạo cùng người kia giống đến chín phần, nếu như trưởng thành thì có thể nói là từ cùng một khuôn đúc ra.

Đây mới là chân chính diện mạo của Tang Thanh, cùng hắn kiếp trước y như đúc, mà nam nhân trước mắt không phải là ai khác, chính là hắn của kiếp trước.

Nhìn thấy chính mình của kiếp trước, Tang Thanh cũng chỉ cười, sau đó thì một đạo linh lực phóng ra, đánh tan đi y, đồng thời nhàn nhạt nói, bên trong có thêm một cỗ uy áp đến từ tận trong linh hồn:

- Bạch Ảnh, không cần cùng ta đùa giỡn ảo cảnh.

- Đại nhân, đã lâu không gặp.

Ảo ảnh biến mất, sau đó thì hắn lại nhìn thấy sa mạc cát vàng, nhưng lần này lại xuất hiện thêm một con toàn thân trắng muốt không một sợi lông pha tạp tuyết ưng, hơn nữa con này đối với Tang Thanh cực kỳ quen thuộc, bởi vì hắn từng cứu nó một mạng, sau này giúp đỡ nó một phen rồi rời đi.

Ưng tộc là một trong những viễn cổ bộ tộc, cho dù chỉ đạt đến đế cấp huyết mạch, nhưng không có ai dám xem thường chúng. Ngoại trừ thần thú phi cầm ra, còn lại cho dù là long tộc cũng không thể dùng uy áp khiến chúng nó khuất phục, kiêu ngạo và cường đại như vậy, thế nên chúng nó chọn chủ cũng rất kén chọn, nếu như cưỡng chế khế ước, chúng tình nguyện tự sát cũng không làm nô lệ.

Bạch Ảnh là tuyết ưng, nhưng so với tuyết ưng thông thường mạnh hơn không chỉ một cái cấp bậc, bởi vì nó là hiếm thấy nhất Huyễn Ảnh Tuyết Ưng, ngoại trừ băng hệ còn có khả năng tạo huyễn cảnh, tinh thần lực so với các linh thú khác tuyệt đối cường hơn, thế nên khi đối chiến với nó, tuyệt đối không thể khinh suất, bằng không mạng nhỏ liền dễ dàng ném đi.

Nhìn Bạch Ảnh đứng ở trước mặt, Tang Thanh có chút ngạc nhiên là tại sao nó lại ở đây mà không phải là ở Tuyết Thiên sơn, nhưng không cần hắn hỏi thì nó đã trả lời, giọng nói đầy bi thương:

- Đại nhân, ta bị giam tại đây, không có cách rời đi.

- Có thể phá?

Tang Thanh hỏi xong thì Bạch Ảnh gật đầu, sau đó thì nó để cho hắn nhìn thấy trận pháp đang giam cầm. Đó là một trận pháp rộng lớn, hơn nữa có vô số xiềng xích trói buộc nó, thế nên nó vô pháp rời khỏi đây. Lại so sánh với trận pháp trong trí nhớ thì hắn thở nhẹ ra, bởi vì cái này chỉ cần tìm được mắt trận là có thể giải quyết rớt. Tuy nhiên, để cho chắc ăn thì hắn đã dùng Ảnh Nhãn quan sát, đảm bảo chỉ có duy nhất một cái thì mới tiến hành ra tay.

Trận pháp này đối với Tang Thanh hoặc Tô Tử Bình mà nói là quá đơn giản, thế nên hắn giải quyết cực nhanh, giúp cho Bạch Ảnh được tự do. Khi thoát khỏi xiềng xích, nó liền cúi chào hắn đầy cung kính, sau đó lại nói:

- Đại nhân, có một số người rơi vào ảo cảnh, có thả họ hay không?

- Là những người này?

Tang Thanh mô phỏng hình ảnh của nhóm hắn ra thì nhận được cái gật đầu của Bạch Ảnh, thế là hắn lắc đầu, sau đó thì nói:

- Để cho bọn họ tôi luyện đi, khi nào thấy không được hẵn thả ra.

- Đã rõ, đại nhân.

Bạch Ảnh nghe thấy vậy thì xác nhận được quan hệ của bọn họ khá tốt, thế nên nó cũng làm giảm xuống độ khó của huyễn cảnh, không đến mức diệt sát người ở bên trong, nếu không thì chắc chắn Tang Thanh sẽ đem nó đi làm chim nướng!

- Bạch Ảnh, tại sao ngươi lại bị giam ở đây?

Tang Thanh đeo mặt nạ vào, đồng thời lên tiếng hỏi, lúc này Bạch Ảnh có điều trầm ngâm, nhưng rồi nó cũng nói ra lý do, một cái lý do thật không biết nói gì:

- Ta cũng không rõ, nhưng khi bay ngang qua đây thì trận pháp này đột ngột xuất hiện kéo ta xuống giam cầm, đồng thời bên trong còn có một giọng nói, bảo rằng không cho bất kỳ ai tiếp cận trung tâm sa mạc.

- Trận pháp tự động?

Tang Thanh kinh ngạc nói, bởi vì trận pháp tự động này chỉ bắt đến mục tiêu được định trước, hơn nữa khi người cũ chết đi thì người mới có điểm tương đồng như vậy cũng sẽ bị trận pháp tóm được. Lại nói, Bạch Ảnh là Huyễn Ảnh Tuyết Ưng, nơi đây danh xưng Vu Yêu sa mạc... Trong một khắc đó, hắn đột ngột nhớ đến.../.