Chương 109: Hộ Linh giới chỉ.

Linh Thần

Chương 109: Hộ Linh giới chỉ.

Sau một tuần nghỉ ngơi, tất cả đều quay về cuộc sống thường nhật. Tu La tiểu đội cũng tạm thời tách ra, chờ đến thời điểm làm nhiệm vụ thì quay lại.

Mặc Duy Phong, Bách Lý huynh đệ đều được các lão sư xem như bảo bối, hận không thể chu cấp toàn bộ tài nguyên đến. Lại nói, chân chính tốt nhất đãi ngộ lại là Phong tiểu tử, bởi vì y tu luyện Trấn Ngục thân pháp, lại có thiên sinh thần lực, thế nên Thiên Hành thật hận tài nguyên có hạn, không giúp y nhanh chóng tăng lên thực lực.

Về phần Tang Thanh, hắn hiện tại được Cố Thuỵ Ninh đối ngoại tuyên bố là thủ tịch đệ tử, phụ trách chỉnh sửa thư tịch trong Tàng Thư Các, mà lời hắn nói cũng là lời của nàng.

Một lời tuyên bố liền cho hắn quyền lực tối cao tại Tàng Thư Các, thế là mỗi ngày đều phải tiếp vô số người đến, nhưng Tang Thanh vẫn vân đạm khinh phong mà giải quyết, làm Cố Thuỵ Ninh đối với hắn coi trọng mấy phần.

Tang Thanh có hảo nhãn lực, thế nên những người như Uông Mạc liền bị loại từ trước khi vào cửa, lưu lại là một số ít đáng kết giao, cũng như có thể thu vào Tiêu Dao Các sau này.

Lại nói, Tang Thanh hiện tại có một công việc là chỉnh sửa cùng phiên dịch sách, thế nên hắn một bên vừa tu luyện, một bên vừa nhận yêu cầu phiên dịch, rảnh rỗi chút lại bắt đầu chỉnh sửa. Dược Thảo Bách Khoa Lục khá lớn, thế nên nếu không phải là dùng Phân Thân Hoàn Hảo sao chép, cho dù một ngày có hai mươi bốn canh giờ cũng không đủ để hắn dùng.

Bởi vì tận dụng thời gian tối đa, thế nên nửa năm này Tang Thanh cũng lên được Dẫn Linh ngũ tinh, dù vậy thì linh thạch thu được cũng dùng hết bảy phần. Cũng may là thời điểm này tiểu đội có thể ra ngoài lịch luyện, thế nên hắn liền nói với Cố Thuỵ Ninh, sau đó thì cùng tiểu đội nhanh chóng lên đường.

Ngoại trừ việc thăng cấp thì Vân Hải Tuyết còn truyền đến một tin tức thú vị khác, chính là Tử bị trúng độc, thực lực thoái hoá xuống Nguyên Linh cảnh, khiến cho Tang Hào đau đầu nhức óc đi giải quyết vụ này, chẳng còn tâm trí nào để ý đến hắn.

Nhận được tin này, Tang Thanh liền nhàn nhã mà nhận nhiệm vụ. Thứ mà hắn đưa cho Thiên Không chính là Thực Linh Độc mà Hách Liên Thành cùng Lục gia yêu thích dùng, bây giờ hoàn trả lại khổ chủ, cho bọn họ đau đầu một thời gian, như vậy hắn mới rảnh rỗi được.

Nhận nhiệm vụ lần này, án theo lời Thiên Không nói thì hắn bỏ toàn bộ những nhiệm vụ đến Bách Vũ sâm lâm, ngược lại nhận ở Vu Yêu sa mạc cùng Mê Huyễn sơn mạch, tổng cộng là mười cái, thời gian nửa năm.

Sau khi nhận nhiệm vụ thì bọn họ tập trung tại Tàng Thư Các để tìm hiểu về địa hình cùng linh thú nơi đó, đồng thời có thắc mắc thì có thể hỏi Cố Thuỵ Ninh hoặc là Tang Thanh cho thuận tiện.

- Vu Yêu sa mạc này thật phiền toái.

Bách Lý Thiên Lân nhìn trên sách nói về Vu Yêu sa mạc mà nhức đầu, bởi vì nơi đây cùng Mê Huyễn sơn mạch đều là một giuộc, huyễn cảnh ở mọi nơi. Lúc này, Cố Thuỵ Ninh vừa đọc linh trận thư của Tô Tử Bình, vừa trả lời y:

- Đây là hai nơi phù hợp để tôi luyện tinh thần lực.

- Cố tỷ tỷ, điều này là thật sao?

Bách Lý Thiên Lân ngạc nhiên hỏi, nhận được cái gật đầu của Cố Thuỵ Ninh thì khuôn mặt nhỏ đầy đau khổ, nhưng ít nhất cũng không u sầu như trước. Lúc này, Tang Thanh đang ngồi phiên dịch một quyển linh kỹ cũng buông bút và lên tiếng trả lời:

- Cho dù không tu luyện thì tinh thần lực vẫn sẽ tăng trưởng, nhưng rất nhanh rồi dừng. Từ năm sáu tuổi đến năm mười tám tuổi là lúc nhanh nhất, sau đó là giảm dần thẳng cho đến năm một trăm tuổi là ngừng hẳn.

- A Thanh, sao ngươi biết?

Bách Lý Thiên Lân ngạc nhiên, mà hiển nhiên Bách Lý Thiên Kỳ cùng Mặc Duy Phong đồng dạng kinh ngạc. Lúc này, Tang Thanh nâng bút lên lần nữa, đồng thời nói:

- Ninh tỷ cũng biết điều này. Kỳ thật, điều này chỉ có những người chuyên tu tinh thần lực thời viễn cổ mới biết.

- A Thanh nói đúng.

Cố Thuỵ Ninh nhẹ gật đầu, thế là Bách Lý huynh đệ cùng Mặc Duy Phong lại có một nhận thức mới về Cố trưởng lão: tu vi cường đại, tri thức phong phú.

Sau khi Tang Thanh phiên dịch xong thì hắn để quyển linh kỹ gốc về chỗ cũ, bản dịch thì để ở khu khác. Lúc này, Cố Thuỵ Ninh đứng dậy và cất sách vào trong, sau đó thì nói:

- Lần này làm nhiệm vụ, tỷ tỷ có món quà tặng cho các ngươi.

Nói rồi thì nàng xuất ra bốn cái giới chỉ và đưa cho bọn họ, sau đó thì để họ đeo vào rồi điểm nhẹ lên trên, ngay lập tức linh lực bộc phát, bao bọc họ rồi biến mất ngay lập tức.

- Cảm ơn Ninh tỷ.

Chờ lúc mọi người định thần lại thì Cố Thuỵ Ninh đã tiếp tục đọc sách, lúc này Tang Thanh mỉm cười nói lời cảm ơn, sau đó thì nhẹ nhàng đi ra ngoài, không quên bảo mọi người đi theo.

Khi đi ra ngoài rồi, nhìn lên giới chỉ thì Tang Thanh nhận ra được linh trận quen thuộc, thế là hắn hơi thở dài rồi nói:

- Ninh tỷ tặng món quà này, quả thật là đại lễ.

- A Thanh, giới chỉ này là gì?

Cả ba người tò mò nói, lúc này Tang Thanh suy nghĩ một chút như lựa lời dễ hiểu, sau đó thì trả lời:

- Đây là Hộ Linh giới chỉ, bên trên được khắc Hộ Linh trận, có khả năng bảo vệ chủ nhân khỏi những đòn công kích trí mạng.

- Tốt như vậy?

Lần này không riêng gì Bách Lý Thiên Lân mà ngay cả Bách Lý Thiên Kỳ cùng Mặc Duy Phong cũng kinh ngạc, nhưng Tang Thanh lúc này lại ném thêm một quả bom vào:

- Bình thường Hộ Linh giới chỉ cùng là Hoá Linh cường giả chế tác chỉ đỡ được hai lần của cường giả đồng giai, nhưng của Ninh tỷ là cực phẩm, có thể đỡ được năm lần.

- Năm lần!

Ba người kinh ngạc nói, này gần như là gấp đôi rồi, khó trách sao Tang Thanh lại nói là đại lễ. Lúc này, hắn quay lại nhìn hướng Tàng Thư Các, sau đó thì nói:

- Đi thôi. Nửa năm này không thăng lên được nhất tinh, không cần về.

- Được!

Nói rồi thì bốn người nhanh chóng rời đi, bắt đầu cuộc hành trình mới tại sa mạc Vu Yêu cùng Mê Huyễn sơn mạch. Tuy nhiên, khi nhìn lại Tàng Thư Các, Tang Thanh chợt cảm thấy bản thân đã bỏ qua một cái gì đó...

Tàng Thư Các.

Sau khi Tang Thanh rời đi, nơi này yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng lật sách là tồn tại. Tuy nhiên, sự yên tĩnh này cũng không duy trì bao lâu, bởi vì một thanh âm già nua xuất hiện, phá vỡ im lặng:

- Nha đầu, lão ấy đã đi rồi?

- Lão sư, A Thanh đã đi.

Cố Thuỵ Ninh cung kính nói, lúc này hôi bào lão giả đi ra, trên khuôn mặt già nua xuất hiện nụ cười, sau đó thì nói:

- Lão bằng hữu này, tính tình vẫn như cũ, không bao giờ chịu ngồi yên.

- Lão sư, ngài cùng A Thanh quen biết sao?

Cố Thuỵ Ninh tò mò nói, hôi bào lão giả đến nay cũng đã hơn vạn tuổi, mà Tang Thanh hiện tại cũng chỉ mới mười ba, làm sao có thể là lão bằng hữu được? Lúc này, lão giả ánh mắt lộ ra chút hoài niệm và nói:

- Quen đến mức biết được tường tận.

Cố Thuỵ Ninh nghe xong thì ngạc nhiên, bởi vì tin tưởng đến mức độ này rất hiếm thấy, lại nói Tang Thanh cho dù là đệ tử của Tiếu Diện Thánh Giả, nhưng hôi bào lão giả lại nói là lão bằng hữu, có nghĩa gì?

Nhìn ra được thắc mắc của Cố Thuỵ Ninh, nhưng hôi bào lão giả không nói gì mà nhìn ra ngoài, kim mâu loé lên tia sáng mà thì thầm:

- Lão bằng hữu, chuyến đi này là phúc hay hoạ, e là phải xem năng lực của con rắn nhỏ kia cùng tiểu hắc điểu nhà ngươi rồi.

Bầu trời lúc đó chợt kéo đến mây đen, sau đó lại tản đi rất nhanh, nhưng hôi bào lão giả khi nhìn thấy thì thở nhẹ, sau đó thì biến mất, như chưa từng tồn tại. Về phần Cố Thuỵ Ninh, nàng không thắc mắc về thân phận của Tang Thanh nữa mà quay trở lại nghiên cứu trận pháp, để cho Tàng Thư Các quay lại yên tĩnh thường nhật./.