Chương 477: Thiên Kiêu

Linh Chu

Chương 477: Thiên Kiêu



Vệt sao băng yểu điệu nhảy vụt lên, tránh thoát phật ấn, phiêu lạc tới ngọn cây cổ thụ ở phía xa xa, đứng trên phiến lá, trên người hào quang lấp lánh, sương mờ vờn quanh.

Hết thảy mọi chuyện đều diễn ra trong khoảng khắc, chỉ một vài lão giả đạt đến trình độ tối cao mới nhìn được chút bóng dáng, nhiều tu sĩ còn lại chưa đạt đến cảnh giới Cự Phách chỉ nhìn thấy một vệt sao băng rơi xuống, bay quanh phật chuông một vòng rồi bay lơ lửng trên đỉnh cây cổ thụ.

Bóng người trên đỉnh cây cổ thụ có dáng người uyển chuyển vô bì, từng vầng từng vầng hào quang từ trên người nàng phiêu dật tràn ra.

Bàn tay của Phong Phi Vân đau âm ỉ khiến y hơi kinh ngạc, xem ra ngồi dưới ra tay thật khó đối phó, người vừa ra tay tu vị không tầm thường, Cự Phách bình thường cũng không so sánh được. Đôi mắt y mở ra, chớp lên ánh hào quang màu vàng, nhìn lên ngọn cây cười nói:"Ngươi là Diệp Ti Loan."

Thiên chi kiều nữ của Nhật Nguyệt Tiên Giáo, đệ tử ưng ý của Bạch Nguyệt sứ giả, tu luyện gần tám mươi năm liền đạt tới cảnh giới Cự Phách. Mặc dù chỉ vừa đột phá cảnh giới Cự Phách nhưng một thân chiến lực lại không phải là tầm Cự Phách bình thường có thể so sánh.

"Các hạ không phải là tán tu." Giọng của Diệp Ti Loan rất êm dịu, lại ẩn chút chút lạnh lùng.

Trong khi Phong Phi Vân giật mình, trong lòng Diệp Ti Loan còn kinh ngạc hơn, vừa rồi nàng vận chuyển bảo thuật giao thủ với Phong Phi Vân, cánh tay đau như muốn nứt, phảng phất như hai trăm bốn mươi tám chưởng vừa rồi đều đánh vào thần thiết vậy.

Nàng vốn định xuất kì bất ý mà cứu Liễu Duệ Hâm ra, sau đó quay lại đánh với Phong Phi Vân, làm vậy sẽ không sợ ném chuột bể bình nhưng không ngờ tốc độ phản ứng của y lại nhanh bất thường như vậy, ngồi dưới đất giao thủ với nàng, trong mơ hồ còn nhanh hơn nàng một ít.

Nàng tuyệt không tin một tán tu lại có chiến lực mạnh như vậy.

"Buồn cười." Phong Phi Vân không đáp, nói:"Ngươi không mang Trấn Tiêu Cổ Kiếm tới."

Dáng người của Diệp Ti Loan uyển chuyển vô song, đứng trên ngọn cây như tiên tử khởi vũ, hào quang chiếu sáng trời mây, nói:"Trấn Tiêu Cổ Kiếm là vô thượng bảo binh của bổn giáo, không thể đưa ngươi."

"Thiếu thành ý như vậy thì không có gì để đàm phán cả." Phong Phi Vân đứng đậy, một tay cầm lấy tay Liễu Duệ Hâm, một tay giơ Thanh Long đại chuông cao chín mét lên, liền định rời đi.

"Nàng đương nhiên không thể đưa Trấn Tiêu Cổ Kiếm cho ngươi, bởi vì giáo chủ đã truyền Trấn Tiêu Cổ Kiếm cho ta." Một thanh âm lười nhác vang lên.

Phong Phi Vân dừng bước, cảm nhận được một cổ kiếm ý phong tỏa thiên địa, lực lượng thập phần cường đại, khiến lòng người run rẩy.

Một nam tử khoảng hai mươi tuổi bước đến từ chân trời, ánh lửa lập lòe làm bóng của hắn đổ xuống cực dài, nhìn giống như một thanh kiếm.

Chậm rãi mà lại gần.

Hắn mặc tố y màu xanh, trường bào rủ xuống đất, tóc xanh tán lạc mà lạc hạ, lay động trong gió lạnh, hơn phân nửa ngũ quan trên mặt đều bị tóc che khuất, chỉ còn bờ môi là có thể nhìn ra, môi cong khẽ cười, chỉ như vậy thôi cũng khiến hết thảy nữ tử trong thiên hạ tim rung thình thịch.

Hai chân trần trụi, lưng đeo cổ kiếm, lộ vẻ tiêu sái vô bì, trên người y mơ hồ có khí chất vô câu vô thúc, tự do tự tại.

Cũng chính bởi khí chất vô câu vô thúc này mà khiến cho kiếm quyết của y biến hóa khó lường, cùng cảnh giới gần như vô địch thủ.

Nhìn thấy Quân Tam Thiên đi đến, ngay cả đôi mắt xinh của Liễu Diệp Hâm cũng chớp lên sắc tình yêu, có thể nói, trong mắt tất cả nữ tử của Nhật Nguyệt Tiên Giáo đều có hình bóng của Quân Tam Thiên, y là bạch mã vương tử, là kiếm tiên đang dạo chơi dưới trần gian, đối với hắn đều có một sự sùng bái mù quáng từ sâu trong chốn nội tâm.

Chậc, ngoại trừ Diệp Ti Loan.

Phong Phi Vân quay đầu, ánh mắt dừng lại trên thân thanh cổ kiếm sau lưng Quân Tam Thiên, cười nói:"Người đưa kiếm tới rồi."

"Người đưa kiếm, buồn cười, tu vi của ngươi không tệ nhưng còn chưa xứng được ta xuất kiếm, thả Duệ Hâm ra, sau đó tự phế tu vi, ta sẽ tha cho ngươi một mạng." Quân Tam Thiên dừng bước, trên người toát ra vẻ tự tin mãnh liệt, nguồn gốc của sự tự tin này hình thành từ tín niệm trăm trận chiến không bại, mà không phải là sự tự cao tự đại mù quáng.

Diệp Ti Loan không vui, nói:"Quân Tam Thiên, ngươi đến chậm một bước, người này là đối thủ của ta."

"Buồn cười, hắn muốn Trấn Tiêu Cổ Kiếm chứ đâu có muốn ngươi." Quân Tam Thiên cười châm biếm, lại có vài phần lạnh lẽo, nói:"Vân Phi Thiên, nếu ngươi bức được ta xuất kiếm, ta cho ngươi Trấn Tiêu Cổ Kiếm."

Diệp Ti Loan nói:"Vân Phi Thiên, ngươi tiếp được ta mười chiêu, ta giúp ngươi lấy Trấn Tiêu Cổ Kiếm trong tay Quân Tam Thiên."

Tuy vừa rồi Phong Phi Vân đánh lui nàng nhưng nàng vẫn không biết Phong Phi Vân mạnh thế nào, bởi vừa rồi nàng chưa dùng toàn lực. Nếu xuất thủ toàn lực, nàng tin tưởng mình có thể đánh bại Phong Phi Vân trong mười chiêu.

Quân Tam Thiên và Diệp Ti Loan đều muốn giao thủ với Phong Phi Vân, đương nhiên đó không phải bởi vì bọn họ nhìn trúng Phong Phi Vân mà trên thực tế, trong mắt họ Phong Phi Vân chẳng là gì, có thể đánh bại y dễ dàng.

Rất nhiều người đều cảm thán Quân Tam Thiên và Diệp Ti Loan mạnh mẽ, không hổ là hai vị tuyệt đại thiên kiêu, sau khi đột phá cảnh giới Cự Phách liền có đại thế "nhất phi trùng thiên" (1 bước lên trời), tương lai trên tịch vị bá chủ của Thần Tấn Vương Triều ắt không thể thiếu tên của bọn hắn.

"Lắm lời, các ngươi cùng lên đi." Phong Phi Vân thản nhiên nói.

Quân Tam Thiên và Diệp Ti Loan đều sửng sốt, không tiếp tục tranh chấp ai xuất thủ trước nữa, bởi vì người trước mắt này còn kiêu ngạo hơn cả bọn họ, trong lúc vô hình lại tản ra sự tự tin khó hiểu, không giống kẻ tầm thường.

Liễu Duệ Hâm không thấy ghét Phong Phi Vân lắm, nghe vậy cũng phải trợn trắng mắt, nói với hắn:"Ta nói đại thúc này, đại thúc có biết hai người đứng trước mặt đại thúc là ai không đấy. Đây chính là Quân Tam Thiên và Diệp Ti Loan, nếu đại thúc có thể bức Quân Tam Thiên xuất kiếm hoặc tiếp được Diệp Ti Loan mười chiêu thì sẽ danh chấn thiên hạ, được vô số thế lực lớn tới lôi kéo đấy."

"Đại thúc..." Phong Phi Vân từ trước đến giờ còn chưa được ai xưng như vậy, có chút không thoải mái, nhưng nghĩ tới dung mạo bây giờ của mình, bị một thiếu nữ hơn mười tuổi gọi một tiếng đại thúc, âu cũng hợp tình hợp lý.

Một đám đạo tặc đi ra từ trong rừng, có kẻ lưng vác búa, có kẻ cầm đại chùy, có người trên lưng còn vác cả ghế ngồi nữa. Một đạo tặc trong đám tay như thùng nước, cười khà khà nói:"Lão tử muốn danh chấn thiên hạ, Diệp Ti Ti, ta đến tiếp ngươi mười chiêu, thử xem có được danh chấn thiên hạ không."

Một đạo tặc khác trên người mặc áo cỏ, tóc rối bù cười nói:"Quân Tiểu Tam, lão tử cũng muốn được danh chấn thiên hạ, lão đến bức ngươi xuất kiếm."

Bọn đạo tặc này đều rất hung hăng càn quấy, đối mặt với Diệp Ti Loan và Quân Tam Thiên vẫn bình tĩnh như thường, còn chế giễu bọn hắn là "Diệp Ti Ti" và "Quân Tiểu Tam".

Rất nhiều người bật cười, đám đạo tặc này thật đặc sắc, tùy tiện đổi tên của người khác, có thể tưởng tượng sau đêm nay, biệt danh "Quân Tiểu Tam" và "Diệp Ti Ti" sẽ nổi khắp thiên hạ.

Dù là tâm cảnh tu vị của Diệp Ti Loan và Quân Tam Thiên cũng bị kích giận.

Một vị tuổi trẻ tài tuấn của Nhật Nguyệt Tiên giáo liền nói:"Lâm sư huynh bị bọn đạo tặc này đánh chết, bọn hắn còn muốn cướp đoạt Duệ Hâm sư muội, thực là một đám cuồng nhân."

Diệp Ti Loan đừng trên đỉnh cây cổ thụ, bạch quanh quấn quanh thân thể, chiếu sáng mây trời, ngữ khí lành lạnh, nói:"Giết người đền mạng."

"XÍU...UU!."

Diệp Ti Loan biến thành một vì tinh tú đẹp mắt, tốc độ nhanh vô bì, tại thời điểm mắt mọi người còn chưa kịp phản ứng, nàng đã đánh ra một đạo thuật pháp, rơi xuống đỉnh đầu đạo tặc nọ.

Đây là một đạo bảo thuật, thượng diện hàn khí dày đặc, làm cho một mảnh đại địa tràn ngập sương lạnh, nàng muốn một kích này đánh chết một tên đạo tặc.

Nhưng vượt qua dự liệu của nàng, tốc độ phản ứng của đạo tặc đó cực nhanh, cánh tay thô như thùng nước duỗi ra, đánh trả một đạo thiết quyền khiến bảo thuật nàng ngưng tụ bị chia năm xẻ bảy.

"Vị đạo tặc này thật bất phàm, tu luyện thân thể tựa như thép bản, một kích vừa rồi của Diệp Ti Loan ít nhất cũng dùng ba thành lực lượng nhưng lại dễ dàng bị y phá tan." Lý Tiêu Nam vô cùng chú ý Diệp Ti Loan, đứng trên "Huyền Không Đảo" nhìn xuống phía dưới, thần sắc vô cùng chăm chú.

Hắn đã có bốn vị kiếm thị, mười sáu vị nhạc sử nhưng còn thiếu hai vị thị tẩm tỳ nữ. Diệp Ti Loan chính là một trong những nữ tử được hắn nhìn trúng.

Lý Tiêu Nam kinh tài tuyệt diễm, nữ tử bình thường đều không được y để vào mắt, dù chỉ làm thị nữ cho hắn cũng không có tư cách. Chỉ có bậc thiên chi kiều nữ như Diệp Ti Loan mới có tư cách trở thành thị tẩm của hắn, trở thành một thiếp thân tỳ nữ.
(thị tẩm - thị: hầu hạ, tẩm: ngủ)

Có thể tiếp được một chiêu của Diệp Ti Loan cũng đã rất lợi hại, khiến cho rất nhiều người được mở rộng tầm mắt. Bọn đạo tặc này từ đâu đến, sao tùy tiện lấy ra một cái đều cường hãn như vậy, phải biết rằng rất nhiều nửa bước Cự Phách đều bị Diệp Ti Loan một chiêu đập chết.

Diệp Ti Loan cũng thoáng kinh ngạc, lại ra một chiêu bảo thuật, dẫn xuống Cửu Tiêu Thần Lôi, một tia sét thô như chén cơm giáng xuống tựa như đao trời, oanh kích xuống mặt đất, nện ra một hố trời khiến người nhìn tới mà giật mình. Cho dù là nửa bước Cự Phách cũng có thể bị một chiêu này đập chết.

Nhưng vị đạo tặc kia lại bò ra từ dưới hố trời, toàn thân bốc khói. Hiển nhiên một kích này của Diệp Ti Loan đích thực rất cường đại, nhưng chưa lấy được mạng của hắn, chỉ làm hắn bị thương.

"Lại tới." Đạo tặc cánh tay như thùng nước bị đánh đến hung tính bùng lên, thân thể sinh ra biến hóa. Mỗi một bước chạy về phía trước, thân thể lại lớn lên gấp đôi, đến cuối cùng trực tiếp biến thành một cự nhân thân cao tám mét, một quyền đánh nát cổ thụ dưới chân Diệp Ti Loan thành gỗ vụn.

Diệp Ti Loan thân như bươm bướm nhiều màu ở trên hư không bay múa, thân ảnh yểu điệu uyển chuyển càng lúc càng lưu lại nhiều tàn ảnh, tựa như một đàn bươm bướm nhiều màu sắc đang bay múa trên trời.

Đạo tặc căn bản không chạm được tới góc áo của nàng nhưng mỗi lần nàng xuất tay lại có thể khiến đạo tặc bị trọng thương, tới khi chiêu thứ bảy vừa ra thì y đã bị đánh bại.

Thân thể của đạo tặc nọ thu nhỏ lại, toàn thân đều là máu tươi, nằm rạp trên đất thở phì phò, nói:"Diệp cô nương, coi như ngươi ngưu bức, lão tử thua."

Tuy đạo tặc nọ thua ở trong tay Diệp Ti Loan nhưng không ai dám xem nhẹ hắn, dù sao tiếp được Diệp Ti Loan bảy chiêu cũng không phải chuyện người tầm thường làm được.

Lý Tiêu Nam đứng trên "Huyền Không Đảo" khẽ nhíu mày, tu vị của Diệp Ti Loan còn cường đại hơn hắn tưởng. Nếu y không đột phá đến Cự Phách chi cảnh thì e rằng không thể nào thu phục được nàng.

Quân Tam Thiên lúc này cũng đã đánh bại đạo tặc mặc áo cỏ, dùng mười ba chiêu nhưng y không xuất kiếm. Nếu xuất kiếm, nhất định có thể đánh bại chỉ trong mười chiêu.

Tuy hai vị đạo tặc đều ngã xuống đất nhưng bọn họ vẫn khiến người khác phải khiếp sợ như cũ. Đám đạo tặc này thật mạnh mẽ, tùy tiện ra một hai cái đều là hung nhân có thể đảm đương một phương. Nếu đám đạo tặc này một loạt nhảy vào, sợ rằng cho dù cường đại như Quân Tam Thiên và Diệp Ti Loan cũng có nguy cơ vẫn lạc.