Linh Chu

Chương 478

Ngoài Đồng Lô sơn, lửa trại hừng hực.

Gió rét trong đêm rít lên những tiếng vù vù ghê sợ.

Không còn ai dám đến khiêu khích Quân Tam Thiên và Diệp Ti Loan, hai người này đều là cường giả đích thực, nhân vật cấp bậc Cự Phách, tồn tại đứng trên đỉnh cao nhất của Thần Tấn Vương Triều.

Phong Phi Vân vẫn đứng bên chuông phật như cũ, mặt không đổi sắc, cười nói:"Không hổ là hai vị thiên kiêu, hôm nay cuối cùng cũng được tranh tài với hai người."

Quân Tam Thiên và Diệp Ti Loan đã biểu hiện ra chiến lực mạnh như vậy mà tán tu này vẫn muốn chiến, chẳng lẽ hắn cho rằng hai vị thiên kiêu chi tử này không dám giết người.

Rất nhiều người đều phát ra thanh âm thổn thức, cảm thấy lúc này việc Phong Phi Vân nên làm nhất chính là hai tay dâng Liễu Duệ Hâm lên, sau đó quỳ xuống đất xin tha thứ, như vậy còn có thể giữ được một mạng. Bằng không thì hôm nay rất có khả năng máu tươi chảy ướt năm thước đất.

"Ta thấy tu vị của tán tu này còn không bằng đạo tặc khoác áo cỏ, trong năm chiêu sẽ bại, mười chiêu ắt phải chết không thể nghi ngờ."

"Chưa biết chừng còn bị đập chết luôn, chiến lực cấp bậc Cự Phách không phải tu sĩ dưới Cự Phách có thể tưởng tượng. Tế ra linh khí là có thể xuất ra công kích gấp tám lần, vừa rồi Diệp Ti Loan và Quân Tam Thiên còn chưa sử dụng linh khí."

"Đúng vậy, nếu bọn họ sử dụng linh khí thì phỏng chừng hai đạo tặc kia một chiêu cũng không đỡ nổi."

Phong Phi Vân cười nhạt, nói:'Diệp Ti Loan tuy không dùng linh khí nhưng nàng đánh ra bảo thuật, trong đó có một chiêu đạt đến sáu lần lực công kích."

Trong lòng Diệp Ti Loan khẽ rung động, đôi mắt dễ thương gợn sóng thu ba. Tốc độ của nàng nhanh vô bì, rất ít người có thể nhìn thấy nàng sử dụng thuật pháp. Không ngờ tán tu này lại thấy rõ được thuật pháp của nàng, còn biết lượng công kích, nếu tính thêm lần giao thủ trước thì quả thật y không thể coi thường, khiến nàng liền coi trọng đối thủ trước mắt hơn."

"Nếu vậy thì ta sẽ chiếu cố ngươi."

Lòng bàn tay của Diệp Ti Loan ngưng tụ ra một dải lụa trắng, do hàn khí ngưng tụ mà thành, thuộc về một loại bảo thuật thần thông. Dải lụa trắng dài tới ba trăm trượng, quấn quanh cánh tay ngọc của nàng và bay thẳng lên trời cao, phảng phất như muốn kéo cả trời cao xuống.

"Chờ chút." Phong Phi Vân hô lớn một tiếng.

"Ngươi sợ." Diệp Ti Loan trong lòng vui vẻ, nếu có thể khuất phục tán tu này, để y ngoan ngoãn tự mình buông tha Liễu Duệ Hân là tốt nhất, làm vậy mình cũng có thể dễ dàng thưa lại với sư tôn.

Nàng sợ nhất không phải tu vi của Phong Phi Vân mạnh cỡ nào mà chỉ sợ sau khi Phong Phi Vân thua lại thẹn quá hóa giận, cá chết lưới rách, muốn đồng quy vu tận với Liễu Duệ Hâm.

Phong Phi Vân liếc nàng một cái, sau đó tháo thắt lưng ra, sau đó không để ý đến sự giãy dụa kịch liệt của Liễu Duệ Hâm mà buộc chặt nàng vào lưng của mình.

Phong Phi Vân đương nhiên cũng nhận ra lực lượng hùng mạnh của Diệp Ti Loan, cho dù hắn tự tin với tu vi của mình nhưng lại không có nắm chắc đánh bại nàng. Nếu trong lúc mình giao thủ với Diệp Ti Loan mà Liễu Duệ Hâm bị người cứu ra thì cho dù hắn có đánh bại Diệp Ti Loan cũng không có tác dụng gì cả.

Cho nên Phong Phi Vân dự định cõng Liễu Duệ Hâm trên lưng để đánh một trận với Diệp Ti Loan.

Hai khối.... mềm mại áp vào lưng Phong Phi Vân, thập phần kiều diễm khiến y hơi rung động. Nữ hài bây giờ phát dục thật tốt, ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Phong Phi Vân thì bả vai y đã đau buốt cả lên, Liễu Duệ Hâm vừa há mồm cắn hắn.

"Ngươi thả ta ra." Liễu Duệ Hâm phát hiện không cách nào cắn nát da của Phong Phi Vân, ngược lại vì cắn mạnh quá mà bị tê răng, thân thể thằng này cứng như thép luyện vậy.

Phong Phi Vân trực tiếp bỏ qua nàng, nói:"Bắt đầu được rồi."

Tu sĩ ở đây đương nhiên cũng hiểu vì sao tán tu này làm như vậy nhưng đều lộ vẻ nhạo báng, cười khẩy nói ngu ngốc. Diệp Ti Loan vốn lấy tốc độ để xưng bá thiên hạ, cùng cảnh giới gần như không ai có thể so sánh với nàng, nhiều tu sĩ hùng mạnh còn chẳng kịp nhìn thấy dáng dấp yêu kiều đã chết trong tay nàng. Tán tu này thật dốt, không chỉ mang theo một cái chuông lớn, trên lưng còn cõng một người, càng khiến tốc độ chậm lại, đây không phải là cố ý tìm chết sao.

"Bành." Trong khi mọi người nghĩ như vậy, một tiếng động lớn đột ngột vang lên. Dõi mắt nhìn theo, chẳng biết tự lúc nào Diệp Ti Loan đã xuất hiện trước mặt Phong Phi Vân, hai người đã giao thủ một chiêu, đánh bay một mảng lớn bùn đất khiến đất đá bay đầy trời.

Quá nhanh.


Phong Phi Vân lưng cõng Liễu Duệ Hâm dung mạo tuyệt sắc, động tác vẫn vô cùng nhanh nhạy. Thanh Long chuông quay vòng trong tay, uy vũ sinh gió, ngăn cản dải lụa trắng ngưng tụ trong tay Diệp Ti Loan, rền vang ra từng hồi chuông vang ầm ĩ, xa mấy trăm dặm cũng có thể nghe tiếng chuông ngân rõ ràng.

"BONG, BONG, BONG....!"

Ba tiếng chuông rền vang liên tục khiến nhiều người ông ông cả tai.

Phong Phi Vân bất động như núi, trên người vầng sáng vạn trượng, phật quang xông lên chín tầng trời, trong mơ hồ còn có thể thấy một tôn thần phật màu vàng kim xếp bằng ở phía sau hắn, mang theo thần uy Kim Cương Bất Phá.

Diệp Ti Loan tựa như thiên ngoại xá nữ, thân như linh điệp, hóa thành hàng trăm hư ảnh, cuối cùng chồng chéo lên nhau, đánh ra một chiêu thần thông gấp bảy lần lực công kích, biến dải lụa trắng thành một đầu rồng trắng, phát ra tiếng rồng ngâm, giao lòng rít gào.

Liễu Duệ Hâm nằm trên lưng Phong Phi Vân, eo nhỏ mảnh khảnh bị buộc lại với Phong Phi Vân, thân thể lung linh mềm mại dán chặt vào lưng Phong Phi Vân, có thể cảm nhận rõ lực áp bách phả vào mặt, trên mặt lộ vẻ hâm mộ cùng sùng bái, sùng bái nói:"Đây là một trong những thần thông cao cấp nhất của Nhật Nguyệt Tiên giáo, không ngờ Diệp sư tỷ đã tu luyện đến cảnh giới như vậy, đủ để phát huy ra bảy lần lực công kích. Cho dù là tu sĩ cấp bậc Cự Phách trung kỳ cũng chưa hẳn đã có thể tiếp được."

Nàng cảm thấy tán tu khó ưa này nhất định sẽ bị một chiêu này đánh bại, không thể đỡ nổi.

Phong Phi Vân hai chân hạ trung bình tấn, vững vàng đứng trên mặt đất, trong đan điền bùng lên kim quang, phảng phất như vầng thái dương, đột ngột há miệng gầm lên giận dữ:"Gừ Grào...."

Vô số kim quang tựa như thủy chiều lao ra, ngưng tụ thành Hoàng Kim Thần Sư cao mấy chục mét, đánh tan đầu rồng trắng do Diệp Ti Loan ngưng tụ ra, mà ngay cả dải lụa trắng trong tay nàng cũng bị rạn nứt từng khúc từng khúc một.
(sư: sư tử)

"Cà Uồm."

Thanh âm trấn áp nhân thế, kim quang như thủy triều tuôn ra, khiến tầm mắt của mọi người mê mang.

"Phật Nộ Sư Tử Hống." Diệp Ti Loan sắc mặt hơi đổi, tóc dài đen nhánh phất phơ, lộ ra cổ ngọc trắng nhỏ nhắn, dáng người khẽ động, thướt tha lay động, hóa thành một vệt sáng lấp lánh bay thẳng lên trời cao, tránh thoát một phi của Hoàng Kim Sư Tử.

"Uỳnh uỳnh."

Hoàng Kim Sư Tử phi xa mấy ngàn thước, sóng ánh sáng cuốn tan mây trời, đâm vào ngọn núi lớn cao trăm mét, làm nó bị san bằng.

Đôi mắt đẹp của Liễu Duệ Hâm trừng như muốn nứt, cằm há hốc như muốn rơi xuống đất. Bị một tiếng rống to của Phong Phi Vân chấn động đến mức ông ông vang đầu, chỉ còn một ý niệm, đại thúc này quá cường đại, quả là thâm tàng bất lộ. Nhớ đến lúc trước xem ra chỉ là giả heo ăn thịt hổ, bực này tu vi quả thực đã đủ để tranh phong với bậc Cự Phách danh chấn thiên hạ.

Tuy Phong Phi Vân bắt nàng lại nhưng không biết tại sao mà nàng lại không thấy sợ y.

Đôi mắt đẹp của Diệp Ti Loan phát lạnh, sương lạnh dâng lên trên làn da ngọc ngà, nói:"Ngươi tuyệt đối không phải tán tu, cũng tuyệt đối không phải Vân Phi Thiên, rốt cuộc ngươi là người phương nào."

Tán tu là quần thể yếu thế, cho dù đạt đến tu vi cấp bậc Cự Phách cũng không có khả năng thi triển bậc này thần thông như Phật Nộ Sư Tử Hống. Đây chính là phật môn thần thông có thể gia tăng mười lần lực công kích, không phải là thứ một tán tu có thể học được.

Phong Phi Vân hít một hơi thật sâu, nói:"Đã giao thủ năm chiêu, ngươi cũng thử tiếp một chiêu của ta đi."

"Uỳnh."

Phong Phi Vân chân đạp đại địa, tay cầm đại chuông nặng chín trăm chín mươi vạn cân, phật khí trong đan điền điên cuồng tràn vào trong đại chuông, làm cho đại chuông bừng sáng hào quang, vô số hoa văn phật môn lưu chuyển trên vách chuông, chín đại trận pháp khắc trong vách chuông đều bị huy động mà phiêu khởi.

Phong Phi Vân đạp mạnh xuống đất, giẫm ra một hố to, thân thể bắn lên như đạn pháo, ngang nhiên đập xuống đỉnh đầu Diệp Ti Loan.

Phật chuông vốn cao chín mét sau khi kích hoạt liền hóa thành phật chuông cao chín mươi chín mét, tựa như núi đồng thau, phật quang thiêu bỏng mắt, thần quang rực rỡ, biến cả trời đêm thành trời vàng, lực lượng cường hãn khiến người ta sợ hãi.

Mà nhiều tu sĩ ở xa xa bị đánh bay nguyên một đám, cho dù đã sớm tế ra bổn mạng pháp khí thủ hộ bản thân vẫn bị chấn đến thổ huyết.

Diệp Ti Loan đứng ở giữa Phong Bạo, nhận lấy áp lực cực lớn, hơn nữa không khí dường như đã cứng lại, căn bản không thể dùng tốc độ để trốn tránh, chỉ có thể đón đỡ.

Nàng vẫn thong dong tự nhiên, tiêu sái ưu nhã như cũ, duỗi ra ngón tay tựa như ngó sen, điểm một chỉ về phía trời cao. Một chiếc Nguyệt Tinh Luân liền bay từ đầu ngón tay ra ngoài, Nguyệt Tinh Luân phong cách cổ xưa, đường kích chừng năm mét, trên mặt điêu khắc ấn vân cổ xưa, tràn đầy ký hiệu thần bí, phần nhọn của Tinh Luân thập phần sắc bén, hàn quang chói mắt.
(Nguyệt Tinh Luân: vầng trăng lưỡi liềm)

Đây là linh khí nhị phẩm "Nguyệt Tinh Luân", chính là một kiện đồ cổ bị Nhật Nguyệt Tiên Giáo tìm được từ trong bảo động, từng được Chân Nhân tự tay tế luyện qua.

Tuy Nguyệt Tinh Luân đường kính chừng năm mét nhưng so với Thanh Long Chuông cao chín mươi chín mét thì lại lộ vẻ nhỏ bé.

"Ngươi cho rằng thể tích lớn, uy lực mạnh ư." Tay của Diệp Ti Loan kết thành một đạo ấn pháp, dẫn động trận pháp trong Nguyệt Tinh Luân, bộc phát ra uy năng phô thiên cái địa. Khoảnh khắc này nàng đánh ra mười lần lực công kích khiến cho không gian không chịu nổi mà sinh ra run rẩy.

"Đinh."

Thanh âm vang vọng tám trăm dặm, tựa như thần chuông bị đập vang.

Nguyệt Tinh Luân chặn đứng Thanh Long Chuông nặng chín trăm chín mươi vạn cân giữa không gian, phảng phất như thời gian dừng lại, tạo thành một bức tranh thần dị mà khó hiểu.

Hai kiện linh binh huyền bí va đập giữa trời cao, Nguyệt Tinh Luân sắc bén mà linh xảo, Thanh Long Chuông khổng lồ mà trầm vang, bên ngoài hai kiện linh binh không ngừng có ráng mây màu lao ra, chiếu rọi màn đêm, khiến cho ánh sáng của trời sao phải ảm đạm.

Diệp Ti Loan thực sự khiếp sợ, uy năng một kích vừa rồi của Nguyệt Tinh Luân đủ để hủy diệt một thành nhỏ, không ngờ lại bị tán tu kia ngăn cản, hơn nữa lực lượng bộc phát từ trong chiếc chuông khổng lồ ấy lại tạo cho nàng một cảm giác không thể chịu nổi.

Chuyện đùa, bản thân Thanh Long Chuông đã nặng chín trăm chín mươi vạn cân, tăng thêm tốc độ gia tốc mà Phong Phi Vân vung đại chuông đập xuống, đủ để bộc phát ra lực lượng siêu việt mười lần sức nặng. Diệp Ti Loan có thể đón đỡ một kích này cũng đã khiến Phong Phi Vân phải bất ngờ rồi.

Đại chiến tiến hành đến mức này, không ai còn dám xem nhẹ Phong Phi Vân. Mọi người đã đưa hắn vào vị trí ngang hàng với Diệp Ti Loan và Quân Tam Thiên, anh danh tán tu "Vân Phi Thiên" từ nay về sau sẽ truyền xa.

"Đại thúc này... lại mạnh như thế... như một cái thế cuồng nhân..." Hai má hồng của Liễu Duệ Hâm bị phật quang chiếu lên một tầng ráng màu sáng chói, lông mi chớp động, đôi mắt gợp sóng osnh ánh. Thoáng nhìn Vân đại thúc từ khoảng cách gần lại nhận ra ánh mắt của hắn thật sắc sảo, có nhuệ khí của kẻ trẻ tuổi tài hoa, tuyệt đối khác với một đại thúc sống mấy trăm năm.