Linh Chu

Chương 480

Người kinh tài tuyệt diễm như Diệp Ti Loan tương lai có thể trở thành Bạch Nguyệt Sứ Giả của Nhật Nguyệt Tiên giáo, đối với nàng danh dự là một thứ rất quan trọng. Nếu nàng nói mà không làm sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tương lai sắc phong sứ giả của mình.

Diệp Ti Loan dĩ nhiên cũng không thể xuất thủ với Quân Tam Thiên, càng không thể đoạt Trấn Tiêu Cổ Kiếm về rồi chắp tay đưa Phong Phi Vân được. Làm như vậy chỉ khiến nàng bị chê cười hơn.

Giờ phút này, nàng đã ở thế cưỡi trên lưng cọp rồi.

"Diệp cô nương, ta tới giúp ngươi." Lý Tiêu Nam đứng trong mây mờ, trên người hào quang lượn lờ, linh ba lưu động, khí chất phiêu diêu xuất trần.

Hắn điều khiển Huyền Không Đảo tà tà rơi xuống, trên Huyền Không Đảo khổng lồ có vách đá yến bay, thác nước êm đềm, rừng cổ tùng trập trùng, giống như núi của thần tiên, tựa như trích tiên giáng trần, bên người có vô số mỹ nữ đi theo bầu bạn, yêu thương không rời.

Có người nhận ra Lý Tiêu Nam, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc:"Đã sớm có cảm giác bên trên có người, không ngờ lại là thiên chi kiêu tử Lý Tiêu Nam."

Thanh danh của Lý Tiêu Nam rất lớn, gần như vô địch trong cùng những người thế hệ, hơn nữa lại là một trong Ngũ Đại Thần Đồ của Thần Linh Cung, đại biểu cho Thần Linh Cung chí cao vô thượng.

Rất nhiều thiên chi kiều nữ tuổi trẻ ở đây sau khi chứng kiến Lý Tiêu Nam đôi mắt dễ thương liền gợn sóng, sóng mắt ngầm đẩy đưa nhưng sau khi nhìn thấy bốn vị kiếm thị cùng mười sáu vị nhạc sử lại tự ti mặc cảm. Mỹ mạo của những thị nữ này đều thập phần thanh lệ trang nhã, ở đây chỉ có một hai nữ tử mỹ danh truyền khắp thiên hạ như Liễu Duệ Hâm, Diệp Ti Loan mới có thể áp chế các nàng.

Diệp Ti Loan hơi kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ mình cùng Lý Tiêu Nam chưa hề quen biết, sao hắn lại giải vây giúp mình.

"Lý công tử, đây là chuyện của Nhật Nguyệt Tiên Giáo." Diệp Ti Loan đáp.

Lý Tiêu Nam khẽ lắc đầu, tiêu sái thong dong nói:"Lý mỗ xưa nay đều xem thường nam nhân ép buộc nữ tử làm việc mình không muốn. Cho dù ân oán có nhiều hơn cũng không cần phải lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác như vậy."

Rất dễ nhận ra hắn ám chỉ tác phong hành sự của Phong Phi Vân quá thấp hèn.

Rất nhiều nữ tu sĩ ở đây đều bị vẻ ưu nhã cùng chính trực của Lý Tiêu Nam lay động tâm hồn thiếu nữ, vô pháp bình tĩnh, trong mắt lộ vẻ si mê. Ngay cả Liễu Duệ Hâm ôm sau lưng Phong Phi Vân không chịu dời đi trong mắt cũng tỏa ánh sáng lấp lánh, hai cánh tay như ngọc trắng ôm chặt Phong Phi Vân, giọng đầy sùng bái:"Kia... kia là Lý Tiêu Nam trong truyền thuyết, xếp thứ hai trong《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, đẹp...đẹp trai quá, ưu nhã quá, hơn nữa... hơn nữa phong thái ấy thực... thực không ai sánh được mà."

Liễu Duệ Hâm có hơi si mê người ta nhưng vẫn đáng được đồng tình, dù sao rất ít thiếu nữ có thể giữ được bình tĩnh sau khi nhìn thấy Lý Tiêu Nam, tất nhiên viên minh châu này của Nhật Nguyệt Tiên Giáo cũng không phải là ngoại lệ.

Tuyệt đại đa số nữ tử đều khó có thể miễn dịch trước vẻ đẹp trai ngời ngời, hoặc cường giả hùng mạnh, hoặc thiên tài nhân kiệt. Huống chi Lý Tiêu Nam lại là sự kết hợp của ba thứ này.

Truyền thuyết về Lý Tiêu Nam thật quá nhiều, kể mấy ngày không hết, chẳng những vậy lại còn không có khuyết điểm. Những tiên giáo thánh nữ, gia tộc kiều nữ, hoàng tộc công chúa, vương công thiên kim đều ảo tưởng được y xx vô số lần. Y tuyệt đối chính là bạch mã vương tử được đàm luận nhiều nhất trong khuê phòng của các thiên chi kiều nữ.

Giờ phút này, Lý Tiêu Nam lại đứng sờ sờ trước mắt các nàng, các nàng há lại không mê muội vào.

Cảnh tượng này đương nhiên sẽ làm cho nhiều nam tử thấy bất mãn. Nhị đương gia trợn mắt, râu dựng ngược, trong mắt hổ bắn ra khí thế khiếp người, vung đại búa trong tay nói:"Lý Tiểu Nam, qua đây ăn một búa của gia gia."

"Tiểu Nam, Nhị đương gia gọi ngươi kìa, con mẹ ngươi giả điếc hả." Vu Cửu rống lớn một tiếng.

Đám đạo tặc lại đổi loạn tên, nhí nhố cười lớn lên.

Quân Tam Thiên có chút không vui, nói:"Lý Tiêu Nam, đây là việc của Nhật Nguyệt Tiên Giáo, không cần ngoại nhân nhúng tay vào."

Long Thanh Dương lại thích Lý Tiêu Nam, nhu nhuyễn nằm dậy từ trên giường ngọc, lông my cong cong, ôn nhu nói:"Tiêu Nam, nếu ngươi thắng tán tu Vân Phi Thiên, ta mời ngươi cùng thưởng mỹ tửu."

Rất nhiều thiên chi kiều nữ cũng cất lời ủng hộ Lý Tiêu Nam đánh Vân Phi Thiên.

Trong đó có một thiếu nữ dũng cảm, hô ầm lên, nếu Lý Tiêu Nam thắng được Vân Phi Thiên, nàng nguyện ý ngủ với Lý Tiêu Nam một đêm. Người hô lên chính là tứ đương gia "Tu Hoa Thập Tam Nương" của Hoàng Phong đạo tặc, lời này vừa nói ra bị cả đám đạo tặc khinh bỉ, cùng có xúc động đem nàng lột sạch.

Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói êm dịu vang lên, là giọng nói của một thiếu nữ thập phần xinh đẹp:"Một đời tuổi trẻ thiên tài, Lý Tiêu Nam đâu phải người mạnh mất, lại càng không phải là đệ nhất mỹ nam tử, cũng không phải là đệ nhất thiên tài, các ngươi kích động cái gì chứ."

Đây là một thiếu nữ không để Lý Tiêu Nam vào mắt.

Thanh âm của nàng vô cùng thanh thúy, mang theo chút trẻ trung, lại có chút ngọt ngào, lời như ca hát vậy, chỉ là không ai biết nàng ở nơi nào.

"Tiểu nữ hài nói dối không biết ngượng từ đâu đến, ngươi có biết Lý Tiêu Nam là nhân vật bực nào hay không, đã từng nghe qua những sự tích về chàng hay chưa?" Nhi nữ của chưởng giáo một đại tiên môn bực mình nói, nàng không cho phép người khác được hạ thấp thần tượng của mình.

Lại có thiên chi kiều nữ kiêu ngạo nói:"Lý Tiêu Nam cả đời không thua một trận, trong chiến đấu chàng cũng chẳng hề bị thương bao giờ."

"Lý Tiêu Nam từng bằng vào lực lượng một người quét ngang tà đạo tu sĩ, cứu nhiều nữ tử thoát khỏi bể khổ, dù phải đắc tội tà đạo bá chủ cũng chưa từng sợ hãi."

"Lý Tiêu Nam sinh ra trong cảnh bần hàn nhưng lại cứng cỏ kiên cường hơn cái đám đệ tử môn phiệt, thiên tư chàng cao tuyệt đỉnh, đương thời không ai có thể sánh cùng."

....

Nghe tán dương của nhiều thiên chi kiều nữ, tuy Lý Tiêu Nam thập phần bình tĩnh, trên mặt không lộ rõ nét vui mừng nhưng cũng không lên tiếng ngắt lời các nàng, hai tay chắp sau lưng, khoan thai tự đắc.

Giọng nói của thiếu nữ kia lại vang lên:"Ca ca ta nếu ở đây, một cái tát là đập hắn xuống mặt đất."

"Thiếu nữ vô tri, Thần Tấn Vương Triều hiện tại tuy có nhiều thiên tài tuấn kiệt vùng lên nhưng thiên tài có thể đánh bại Lý Tiêu Nam vẫn chưa xuất hiện." Một lão giả nói như vậy, rất nhiều người cũng gật đầu đồng ý, quả thật không ai có thể rung chuyển địa vị của Lý Tiêu Nam.

"Khí khái mỹ nam tử của Vô khuyết công tử Tô Quân hơn hẳn Lý Tiêu Nam, thiên phú không chênh lệch, tu vị cũng không yếu hơn hắn." Người thiếu nữ kia lại nói.

Một thiên chi kiều nữ thở dài, nói:"Chỉ tiếc Vô khuyết công tử quá phong lưu, sau khi đôi mắt chàng bị mù lại chỉ chung tình với Kỷ Vân Vân. Hôm nay đã rời khỏi cương thổ của Thần Tấn Vương Triều, cùng mỹ nữ đi ngao du thiên hạ mất rồi."

Thiếu nữ kia tiếp tục nói:" Đệ nhất thiên tài của một đời tuổi trẻ, cho dù vô khuyết công tử đi rồi cũng không tới lượt Lý Tiêu Nam, thiên phú của ca ca ta cao hơn hắn. Hơn nữa còn có "Vô" - đệ nhất 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 cùng "Long La Phù" - đệ nhất 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, thiên phú của bọn họ đều hơn hẳn hắn."

Điểm này quả thực không ai có thể phản bác, chỉ là ca ca trong lời thiếu nữ này là ai.

Dám mở miệng khiêu khích Lý Tiêu Nam, tuyệt đối không phải người tầm thường.

Trong mắt một ít tu sĩ thông minh ẩn chứa ánh sáng của sự sáng suốt, nhìn lên trời đêm nghiền ngẫm, hiển nhiên đã đoán ra người thiếu nữ kia là ai.

"Nha đầu ngốc từ đâu đến."

Bốn vị kiếm thị đứng sau lưng Lý Tiêu Nam đều là giai nhân khuynh thành, bạch y thắng tuyết, dung mạo tuyệt lệ, đường cong ưu mỹ, coi Lý Tiêu Nam tựa như thần linh, tuyệt không cho phép bất kỳ kẻ nào được dèm pha hắn.

Bốn vị kiếm thị đồng thời ra tay, cầm trong tay bốn chuôi chiến kiếm cấp bậc linh khí. Kiếm khí trong chiến kiếm sắc bén, quang hoa rực sáng, hóa thành bốn đạo mỹ ảnh thướt tha bay thẳng lên trời cao, kiếm khí cường đại, có xu thế trảm phá trời cao.

Bốn vị kiếm thị này đều đạt tới thiên mệnh tầng năm đỉnh phong, từng người ra ngoài đều là nhân vật xưng bá một phương. Các nàng liên thủ tế ra kiếm trận đối địch, uy lực kinh khủng cỡ nào có thể dễ dàng nhận thấy.

Rất nhiều người bị giật mình, vốn bọn hắn đã vô cùng đánh giá cao Lý Tiêu Nam nhưng sau khi nhìn thấy bốn vị kiếm thị xuất thủ mới phát hiện mình vẫn còn đánh giá thấp hắn, chỉ là bốn vị kiếm thị ở bên hắn đã mạnh mẽ như vậy, vậy thực lực bản thân hắn lại đã tới cảnh giới gì.

Khó trách hắn dám khiêu chiến với tán tu Vân Phi Thiên.

"Bành, bành, bành, bành."

Bốn vị kiếm thị lao lên màn trời đều bị ngã xuống, cùng bị bại trận, linh quang trên người ảm đạm, linh kiếm trong tay cũng bị đoạt mất.

Lý Tiêu Nam khẽ nhíu mày, đỡ lấy bốn vị kiếm thị mới phát hiện tu vi của bốn nàng đều bị người ta phong bế. Nếu hắn không xuất tay e rằng các nàng sẽ bị ngã chết.

Đám người đang gật gù ca ngợi liền kinh hoảng, tròng mắt như muốn lồi ra. Bốn vị kiếm thị cường đại lại bị một thiếu nữ đánh bại trong khoảnh khắc, lại bị cướp mất linh kiếm. Đây chính là bốn kiện linh khí, cũng chỉ có Lý Tiêu Nam mới quyết đoán như vậy, có thể tặng linh khí phù hợp cho thị nữ của mình. Nhưng dù là hắn sau này cũng khó có thể tặng thêm bốn chuôi linh kiếm.

"Thật là quái lạ, nghe giọng của thiếu nữ này nhất định không tới hai mươi tuổi, tu vi sao lại biến thái như vậy, chẳng lẽ gặp quỷ." Có người thi triển Linh Thông Thần Nhãn, muốn tìm ra thiếu nữ nói truyện trong màn đêm nhưng bầu trời vẫn thoáng đãng, vạn dặm trời xanh căn bản chẳng thấy bóng người.

"Chỉ là bốn kiện linh kiếm hạ cấp, Tiểu Nam ngươi keo kiệt quá nha, tặng thị nữ của mình toàn hàng hạ cấp mà chả biết ngượng gì hết á." Thiếu nữ kia chợt thở dài, giọng như trêu ghẹo.

Tiếp sau liền nghe thấy tiếng bốn thanh kiếm bị bẻ gẫy, oanh oanh tác hưởng, thanh âm như núi sụp, thiếu nữ kia không ngờ lại bẻ gẫy bốn chuôi linh kiếm, sau đó ném đi.

Trên mặt Phong Phi Vân toát vẻ nghiền ngẫm, nhìn về tòa núi cao lơ lửng trên đỉnh đầu Lý Tieu Nam. Đây là linh khí "Huyền Không Đảo" của Lý Tiêu Nam, mà thanh âm của thiếu nữ tựa như truyền tới từ trên Huyền Không Đảo, ngây thơ vô bì, lại mang theo chút trẻ con, tuổi của người này không lớn.

Bốn chuôi chiến kiếm cấp bậc linh khí dĩ nhiên lại bị một thiếu nữ bẻ gẫy, đây là tổn thất rất lớn. Cho dù là Lý Tiêu Nam cũng không tiêu nổi, tổn thất thê thảm. Thế mà thiếu nữ này còn nói hắn keo kiệt, mẹ ngươi sao không vứt linh khí tặng ta đi.

"Tiểu Nam, có dám đánh một trận chiến với sủng vật của bổn tiểu thư không. Nếu ngươi có thể chiến thắng sủng vật của bổn tiểu thư, hôm nay sẽ tha ngươi một mạng." Thiếu nữ kia lại nói tiếp, sau đó bên người nàng truyền ra tiếng mèo kêu, kêu khe khẽ, tựa như con mèo kia vừa mới ngủ dậy.

"Đạm Đạm, ngươi càng ngủ càng mập, dậy. Mà ngươi là mèo cơ mà, ai cho gặm xương." Thiếu nữ kia rất tức giận, sắn tay áo, ngón tay như tuyết trắng duỗi ra vặn đuôi mèo.