Linh Chu

Chương 482

Liễu Duệ Hâm nhíu mày, trong lòng hơi thất vọng vì Lý Tiêu Nam.

Đám thiên chi kiêu tử, tiên môn trưởng lão này đều sợ hãi rụt rè, khi ra tay với tán tu Vân Phi Thiên thì hăng hái tích cực, hiên ngang lẫm liệt nhưng vừa đối mặt với quái vật khổng lồ như Ngọc Càn Vương Triều lại bó tay bó chân, chẳng dám hé răng.

Cái này là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Hai người mà mình tôn kính là Quân Tam Thiên, Diệp Ti Loan cũng không ngoại lệ, không ngờ ngay cả người mình sùng bái nhất như Lý Tiêu Nam cũng là loại người này.

Lúc này nàng lại cảm thấy một luồng chiến ý mãnh liệt bùng lên, tản mát ra từ trên người tán tu Vân Phi Thiên, khiến cho nàng kinh ngạc đến cực điểm.

"Tu sĩ của Ngọc Càn Vương Triều thật không biết xấu hổ, có dũng khí các ngươi tự mình đi tìm Phong Phi Vân, cớ gì lại ra tay hung ác với một tiểu cô nương như vậy." Phong Phi Vân châm chọc khiêu khích, trên người chiến ý càng cường thịnh. Thanh Long Chuông ngân vang từng hồi, tiếng chuông ngân vang vọng mấy trăm dặm.

Ba lão giả của Ngọc Càn Vương Triều cùng có chút xấu hổ, đồng thời trợn mắt nhìn Phong Phi Vân, mang theo ý cảnh cáo.

"Đại thúc tán tu..." Đôi mắt dễ thương của Liễu Duệ Hâm chớp chớp, nhìn đôi mắt sắc sảo của Phong Phi Vân, tự nhiên cảm thấy hình tượng của đại thúc này vậy mà lại đang cao lớn hơn. Ngay cả Lý Tiêu Nam cũng không dám chỉ trích người của Ngọc Càn Vương Triều, vậy mà hắn lại dám nói thẳng ra, đối mặt với ba vị lão giả cường thế như vậy mà vẫn không sợ hãi.

Đại thúc tán tu này lại là người như vậy.

Hồng Diệp Hoàng Tử nói:"Phong Phi Vân cướp của bổn hoàng tử một kiện cái thế linh binh, ta bắt muội muội hắn về trao đổi, có gì không được."

"Nếu Phong Phi Vân cướp đi linh binh của ngươi, chỉ có thể chứng minh tu vi của ngươi không bằng hắn. Chính mình không có bản lĩnh đi đoạt lại vũ khí của mình lại đi bắt muội muội của người ta, việc này rõ là không phải chuyện người bình thường có thể làm được." Phong Phi Vân giọng mỉa mai nói.

Hồng Diệp hoàng tử biến sắc, tất nhiên hiểu được tán tu trước mặt cố tình khiêu khích, mí mắt co lại, sắc mặt giận dữ, cánh tay sáng lên hào quang vàng rực, lạnh nhạt nói:"Nếu ngươi còn dám nhiều lời thêm một câu, sẽ trở thành địch nhân của cả Ngọc Càn Vương Triều."

Phong Phi Vân không chút sợ hãi, hào quang lóe vạn trượng, thân thể như tượng đồng, cười nhạt nói:"Chỉ là một cái vương triều, dọa được người khác, không dọa nổi ta."

"Tán tu đại thúc quá đẹp trai rồi, ta ủng hộ thúc." Trong lòng Liễu Duệ Hâm kích động khác thường, bị nhiễm sự cường thế cùng can đảm của Phong Phi Vân, giống như đang hợp thể với y vậy. Nắm đấm hồng nhạt không ngừng đập đập lên vai Phong Phi Vân, hưng phấn như chú chim sẻ, muốn cùng Ngọc Càn Vương Triều đánh một trận chiến sinh tử.

Phong Phi Vân cau mày, nha đầu này quá to gan, hơn nữa lại không giống với các tu sĩ khác, trong lòng có sự trượng nghĩa rất mạnh. Phong Phi Vân không muốn vì mình mà nàng bị đắc tội với Ngọc Càn Vương Triều.

Phong Phi Vân tháo đai lưng, đặt nàng xuống. Giải trừ phong ấn trong đan điền của nàng, vỗ nhẹ vai nàng, nói"Liễu Duệ Hâm đúng không, đại thúc nhớ kỹ ngươi rồi. Ngươi là một nữ hài tử không sai, nhưng có một vài người ngươi không đắc tội được."

"Đại thúc, sao ngươi lại thả ta ra." Liễu Duệ Hâm chớp đôi mắt dễ thương, sóng gợn mênh mang, dáng người yêu kiều, thanh âm êm như tiếng suối reo.

"Chuyện này vốn không liên quan tới ngươi." Phong Phi Vân nói.

Sau khi buông Liễu Duệ Hâm, Phong Phi Vân không còn gì cố kỵ nữa, trực tiếp vung Thanh Long Chuông lên, bay về phía Hồng Diệp hoàng tử.

"Đăăng!"

Một tiếng chuông vang, Thanh Long Chuông lại hóa cao chín mươi chín mét, tựa như ngọn núi đập xuống Hồng Diệp hoàng tử. Hồng Diệp hoàng tử triển khai 《 Hoàng Kim Thánh Minh Đạo 》, thân thể giương cao như một đầu Hoàng Kim Thần Thú, bộc phát ra lực lượng vô cùng khủng bố.

Cả màn trời đều đang run rẩy, sóng hào quang cuốn trôi tất cả, phật chuông không ngừng ngân vang, một một lần rung động đều tạo ra lực phá hoại cực lớn, khiến cả mảnh đại địa hoàn toàn bị đánh nát.

Lực lượng của tán tu Vân Phi Thiên giống như dùng mãi không hết, chiến liền mấy trận vẫn hung mãnh bưu hãn như cũ. Áp chế Hồng Diệp hoàng tử, cho dù hắn có 《 Hoàng Kim Thánh Minh Đạo 》 cũng không ngăn được phật chuông nặng chín trăm chín mười chín vạn cân, bị đánh bại lui không ngừng.

"Tán tu đại thúc quá oai hùng rồi, ngay cả hoàng tử của Ngọc Càn Vương Triều cũng bị đánh bại lui, vừa rồi ta thấy đại thúc đánh một chưởng xé rách cả bả vai của Hồng Diệp hoàng tử, kéo ra một mảng máu tươi màu vàng." Trong lòng Liễu Duệ Hâm thập phần hưng phấn, trong lòng thậm chí còn hi vọng đại thúc không thả nàng ra, như vậy nàng có thể kề vai chiến đấu với đại thúc rồi, như vậy khẳng định sẽ hết sức hả giận.

Đám tu sĩ ở đây đều vô cùng giật mình, nhưng không phải giật mình vì tu vi của tán tu kia của mạnh bao nhiêu mà giật mình vì không ngờ thực lực của Hồng Diệp hoàng tử lại cường hãn như vậy, còn chưa đạt tới cảnh giới Cự Phách đã có thể đánh thành cục diện như vậy với tán tu đã tu luyện hơn ba trăm năm.

"Hồng Diệp hoàng tử không hổ là một trong Ngũ Đại Thần Đồ của Thần Linh Cung, đã đủ thực lực chống lại Cự Phách rồi."

"Tán tu này bất quá chỉ ỷ vào thời gian tu luyện nhiều hơn Hồng Diệp hoàng tử mới có thể miễn cưỡng chiến được thượng phong. Trong vòng mười năm, Hồng Diệp hoàng tử ắt có thể đánh bại hắn."

Không ai cảm thấy việc tán tu đẩy lui Hồng Diệp hoàng tử có gì đặc biệt hơn người, dù sao hắn cũng đã tu luyện mấy trăm năm mà Hồng Diệp hoàng tử mới tu luyện gần năm mươi năm, thiên tư của hai người có sự chênh lệnh như trời biển.

"Rầm."

Cuối cùng, Phong Phi Vân một cước dẫm nát bả vai của Hồng Diệp hoàng tử, đạp y xuống mặt đất. Hồng Diệp hoàng tử vẫn phản kháng, trên người bùng sáng kim quang, thi triển 《 Hoàng Kim Thánh Minh Đạo 》tới cực hạn. Hai tay tựa như hoàng kim chế thành, một quyền phản công đánh xuống chân Phong Phi Vân.

"《 Hoàng Kim Thánh Minh Đạo 》 không phải thuật luyện thể mạnh nhất, cho dù ngươi ngâm mình trong tinh tú hoàng kim dịch, cường độ thân thể cũng không thể sánh với ta." Phong Phi Vân chân đạp xuống vai Hồng Diệp hoàng tử, cũng đánh ra một quyền, đập xuống nắm đấm của Hồng Diệp hoàng tử, một tiếng xương gẫy khẽ vang lên.

Một quyền này của Phong Phi Vân trực tiếp đánh nứt ba lóng xương ngón tay của Hồng Diệp hoàng tử, y kêu thảm một tiếng, cả cánh tay đã bị Phong Phi Vân đánh gãy. 《 Hoàng Kim Thánh Minh Đạo 》 được xưng là thuật luyện thể đệ nhất Ngọc Càn Vương Triều ở trước mặt Phong Phi Vân chẳng khác gì tờ giấy mỏng, đơn giản bị đánh nát.

Giờ khắc này mới có người ý thức được sự việc có chút không đúng, tán tu này hình như từ đầu đến cuối đều dùng lực lượng cơ thể để cứng rắn đánh đập Hồng Diệp hoàng tử. Phải biết Hồng Diệp hoàng tử tu luyện 《 Hoàng Kim Thánh Minh Đạo 》, thân thể có thể so với siêu cấp Cự Phách nhưng trên trận chiến thân thể lại bị đánh bại, hơn nữa xương cốt còn rạn nứt vài phần.

Đây là hiện tượng không bình thường, người hữu tâm đều sinh ra hoài nghi sâu nặng với thân phận của tán tu này.

Phong Phi Vân dùng Thanh Long Chuông trấn áp Hồng Diệp hoàng tử, cất cao giọng nói:"Đám người của Ngọc Càn Vương Triều dỏng tai lên mà nghe, nếu các người không thu tay lại, ta sẽ đập nát đầu hắn."

Ba lão giả đang đối phó Tiểu Tà Ma đều cười nhạt, bọn họ căn bản không tin tán tu này dám thực sự làm hại cho Hồng Diệp hoàng tử cho nên không hề dừng tay. Một lão giả trong đó còn mỉa mai, nói:"Ngươi không cần cầm người thừa kế của Ngọc Càn Vương Triều đến uy hiếp chúng ta. Nếu ngươi thực sự giết hoàng tử điện hạ, tự ngươi sẽ minh bạch hậu quả nghiêm trọng cỡ nào..."

"G.rắ.ắắc."

Phong Phi Vân không chút do dự, trực tiếp đè xuống cánh tay bị gãy của Hồng Diệp hoàng tử, trực tiếp đập nát nó, liền cơ hội nối xương lại cũng không cho y, triệt để biến y thành người tàn tật.

"Ngươi..."

Ba lão giả vừa mới còn trấn định tự nhiên lập tức run rẩy cả thân. Hoàng tử điện hạ lại bị đập nát một cánh tay, trở thành một người tàn tật, chuyện này gây tổn thất quá lớn với tu sĩ tu luyện Luyện Thể thuật, tạo thành chỗ thiếu hụt không thể lường trên đường tu luyện, nói không chừng cuối cùng còn không thể tới được đỉnh phong.

Lá gan của tán tu này thật lớn, chuyện y làm đã triệt để biến Hồng Diệp hoàng tử thành người tàn tật.

Phải biết Hồng Diệp hoàng tử là đệ nhất thiên tài của Ngọc Càn Vương Triều, là kiêu ngạo của hoàng tộc. Đã được quyết định là người thừa kế đời sau, vậy mà lại gặp phải kiếp nạn ở Đồng Lô Sơn, bị người phế bỏ. Nếu chuyện này truyền về Ngọc Càn Vương Triều, những người được phái đi bảo hộ Hồng Diệp hoàng tử như đám lão giả này đều bị rơi đầu hết.

Nhiều tu sĩ ở đây đều bị chấn động, xảy ra địa chấn rồi. Ngọc Càn Vương Triều tuyệt đối sẽ không chịu để yên, tán tu này nhất định phải chết không thể nghi ngờ, không ai có thể cứu được hắn.

"Các ngươi còn chưa dừng tay." Phong Phi Vân lạnh nhạt như cũ, trong lòng bình tĩnh khác thường.

Ba lão giả không thể bình tĩnh, trong mắt lóe lửa giận. Giờ phút này bắt hay không bắt Tiểu Tà Ma đã không còn trọng yếu nữa. Trọng yếu là nhất định phải bắt được tán tu này, áp giải về Ngọc Càn Vương Triều. Bằng không ba người bọn họ chết là chuyện nhỏ, gia tộc của ba người mới là chuyện lớn, sa lầy vào chuyện này, cả ba đại gia tộc có thể sẽ bị tịch thu hết tài sản, người nhà đều bị bêu đầu thị chúng.

Từng người trong ba người thu về ba bộ xương khô, vô thượng vu thuật trong tay đông lại, nhưng đúng vào lúc này, một cổ khí tức bất an lan tỏa tràn ngập cả không gian, tất cả mọi người đều bị dồn nén dưới cổ khí tức này, dồn nén không thở nổi.

"Chuyện gì xảy ra." Có người sắc mặt tái đi, cảm thấy tựa như trời muốn lún xuống vậy.

"Oanh."

Trên hư không nhô ra một cái móng vuốt to hơn một trăm mét, khủng bố dữ tợn, phảng phất như móng vuốt của hồng hoang cự thú, đè xuống đỉnh đầu ba lão giả của Ngọc Càn Vương Triều. Ba lão giả này hoảng hốt, tim nhảy mãnh liệt, muốn phản kích nhưng lại không hề có tác dụng, hai người bị bóp chết, biến thành hai bộ huyết thi, lão giả còn lại đào thoát trong trùng trùng nguy hiểm nhưng chưa trốn được ra đã bị bóp chết lần nữa, không có bất kỳ sức phản kháng nào.

Thoáng qua một khắc, ba lão giả cấp bậc Cự Phách đều bị bóp chết oan uổng.

Một màn này phát sinh quá đột ngột, vượt qua dự đoán của tất cả mọi người, trong lòng mỗi người đều hiện lên một nghi vấn, chuyện gì vừa xảy ra.

"Ực!"

Huyết thi của ba lão giả cấp bậc Cự Phách cùng bị một linh thú to lớn vô biên nuốt vào trong bụng. Linh thú này lơ lủng ở trên trời cao, chỉ lộ một phần đầu sọ cùng móng vuốt ở ngoài tầng mây, khủng bố dữ tợn, mở ra miệng lớn dính máu, phảng phất như có thể nuốt vào một tòa núi cao.

Đây là linh thú vương giả đã tu luyện ngoài ngàn năm, một đôi mắt như hai vầng thái dương lơ lửng giữa trời cao, trong mắt sát khí ngùn ngụt, thú tính kinh người, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống đám người ở nơi này.