Chương 476: nhanh như sao băng

Linh Chu

Chương 476: nhanh như sao băng



Vu Cửu cầm Lang Nha bổng đứng cạnh hố to, vỗ vỗ đầu trọc, hé miệng đê dọa, quát mắng đám đệ tử của Nhật Nguyệt tiên giáo:"Còn dám lải nhải, bố mày đến vặn hết đầu chúng mày ra đấy."

Đám đệ tử trẻ tuổi tài tuấn của Nhật Nguyệt tiên giáo đều bị dọa dẫm tái mặt, thân thể không ngừng run rẩy. Tán tu kia ra tay còn có chừng mực, không giết người nhưng tên đạo tặc này lại ra tay tàn nhẫn, nói giết là giết, quả thực đã làm cho đám tiên giáo đệ tử xuất thân danh môn này phải sợ hãi.

Sự tình càng náo càng lớn, Nhật Nguyệt tiên giáo có đệ tử tinh anh bị đánh chết, sự tình này không phải việc tốt đẹp gì, rất nhiều người đều vui vẻ chờ xem kịch vui.

Vu Cửu mang theo Lang Nha bổng còn rớt máu tươi đi tới, đám đệ tử tuổi trẻ tài tuấn của Nhật Nguyệt tiên giáo đều bị dọa đến hai chân như nhũn ra, có kẻ lùi lại sau, có người trực tiếp khụy chân, mông chạm đất, hai tay chống thân thể, run rẩy lùi về sau.

Vu Cửu đi đến trước mặt Nhị Đương Gia, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, hung ác mà nói:"Này, Nhị Đương Gia của chúng ta đang hỏi ngươi đấy, con mẹ nó rốt cuộc là ngươi có bán hay không?"

Giọng điệu này rất giống một khách làng chơi cường thế đang hỏi ý kỹ nữ.

Ai cũng biết gã đầu trọc này sát khí rất hung, một lời không hợp liền sát nhân, hơn nữa lực lượng trên tay lại vô cùng đáng sợ, một gậy đập xuống liền đánh chết thiên tài tuấn kiệt thiên mệnh đệ tam trọng, tu vi tuyệt đối rất đáng sợ.

Mà ngay cả một ít tinh anh đệ tử còn lại của Nhật Nguyệt tiên giáo cũng im lặng không dám nói gì, mọi người cảm thấy tán tu này nhất định sẽ khuất phục và đẩy Liễu Duệ Hâm ra, bán cho đám đạo tặc này.

Có rất nhiều người thương xót, bọn họ đều cảm thấy nều đem Liễu Duệ Hâm cho bọn đạo tặc này thì kết cục của nàng khẳng định vô cùng bi thảm, lưu lại bóng mờ không thể xóa nhòa, cho dù sau này cường giả của Nhật Nguyệt tiên giáo tiêu diệt hết bọn đạo tặc này cũng không có khả năng vãn hồi thanh bạch của một tuyệt sắc giai nhân.

Đương nhiên cũng chẳng ai có ý ngăn cản, dù sao nơi này cũng là thập vạn đại sơn, có thể tự bảo vệ mình cũng là không tệ rồi, ai lại đi gây thù chuốc oán vì người dưng.

Liễu Duệ Hâm bị hù sợ, trên dung nhan giai nhân trắng không còn chút máu, hàm răng cắn chặt, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng. Đám đạo tặc này thật sự quá hung ác, nàng không dám tưởng đến kết cục rơi vào trong tay bọn họ, tay của nàng không kìm được mà siết chặt góc áo, siết chặt đến mức ngón tay muốn ứa máu.

"Không bán." Phong Phi Vân ngồi ở trước người Liễu Duệ Hâm, thân thể tựa như bàn thạch, thản nhiên nói.

Tuy chỉ là hai từ đơn giản nhưng lại tràn đầy khí thế không thể chống lại, để cho người nghe dễ dàng cảm nhận được thái độ kiên quyết của hắn.

Liễu Duệ Hâm ngồi sau lưng Phong Phi Vân, ngọc thể mềm mại tựa trên phật chung lạnh như băng, dung nhan tựa hoa lê lộ thần sắc không dám tin tưởng, hắn... hắn rõ ràng....

"Muốn chết."

Vu Cửu đằng đằng sát khí, gầm lớn một tiếng tựa như vượn lang gào rống, xuyên thấu qua lớp da to thô có thể nhìn thấy trong thân thể xương cốt tựa như vàng ròng chế thành, hai tay nắm chặt Lang Nha bổng, đột nhiên quật xuống đỉnh đầu Phong Phi Vân.

Đây là một cỗ khí thế kinh khủng, chỉ bằng lực quật đã nhấc lên một luồng gió giật, tựa như cây cột trụ trời giáng xuống, gió "vù vù" rung động.

Mọi người kinh dị mạc danh, lực lượng của gã đạo tặc này thật cường hoành, bọn họ hoài nghi một gậy này giáng xuống có thể chặt đứt cả ngọn núi cao.

"Vị đạo tặc này có vấn đề, tu vi thật bất phàm, hình như tu luyện một loại luyện cốt bảo thuật huyền bí, rất giống bảo thuật mà một vị hung nhân của Địa Tử Phủ đã tu luyện." Một nhân vật cấp trưởng lão của đại gia tộc nói.

"Ta nhớ rồi, chuyện này diễn ra từ hơn một trăm năm trước, lúc ấy đã từng có một vị hung nhân giết sáu vị trưởng lão của Nhật Nguyệt tiên giáo, đồ sát tám phân đà của Nhật Nguyệt tiên giáo, tự tay giết hơn ngàn mạng người, làm kinh động một vị bá chủ cấp bậc Cự Phách của Nhật Nguyệt tiên giáo, ra tay đả thương, truy sát mấy vạn dặm nhưng cuối cùng vẫn để hắn trốn thoát."

"Ngay cả Cự Phách cũng không giết được hắn."

"Mẹ nó, thù hận của gã đầu trọc này với Nhật Nguyệt tiên giáo không phải loại bình thường, nghe nói cứ gặp người của Nhật Nguyệt tiên giáo là y liền xuất thủ đánh giết, không chút lưu tình, noí không chừng y chính là người đó."

....

Hoàng Phong lĩnh có ba ngàn đạo tặc, đều là người phạm vào tội lớn, đắc tội đại nhân vật, bị nhiều gia tộc và tiên giáo Thần Tấn Vương Triều truy giết, không chốn dung thân, không thể không trốn tới biên thùy Nam Man, mai danh ẩn tích, vào rừng giặc cướp, kẻ nào cũng là đạo tặc chân chính.

Điểm này Phong Phi Vân đương nhiên tinh tường, nói không chừng Vu Cửu đúng là gã hung nhân nọ trong lời đàm luật của đám người ngoài kia.

Áo bào của Phong Phi Vân rung động, lực lượng trong tay tiếp tục tăng lên, lực lượng bành trướng mãnh liệt, đánh bay Vu Cửu xa mấy chục mét, cuối cùng mông đập xuống đất, nửa người chìm vào trong đất.

Có điều thân thể của gã đầu trọc này cực kỳ dũng mãnh, nhẹ nhàng phủi mông đứng dậy nhưng lại không dám tiến thêm một bước, y biết tán tu này không dễ chọc, người ta ngồi dưới đất cũng có thể đánh bay mình, lúc này y tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.

Kim mang trên người Phong Phi Vân vụt tắt, vẫn ngồi ở chỗ cũ như trước, nói ung dung như gió nhẹ mây trôi:"Đệ tử của Nhật Nguyệt tiên giáo có người muốn cướp đoạt linh khí của ta nhưng việc này không quan hệ tới Liễu Duệ Hâm, ta mời nàng qua đây là muốn tìm đại nhân vật của Nhật Nguyệt tiên giáo đòi công đạo, vậy nên các ngươi muốn ta bán Liễu Duệ Hâm, việc này ta không làm được."

Đôi mắt đen của Nhị Đương Gia nhìn chăm chú Phong Phi Vân rất lâu trong tròng mặt toát ra hào quang kì dị, đột nhiên cười ầm lên rồi nói:"Có nguyên tắc, ta thích, lấy đạo của người trả lại cho người, dùng nó để đối phó cái đám tự nhận mình là danh môn đại giáo thật thích hợp."

"Vậy bây giờ ngươi vẫn muốn mua." Phong Phi Vân nói.

"Ha ha, nói thật thì những người làm nghề đạo tặc, muốn nữ nhân nào thì cướp về chơi chứ nào có đạo lý dùng tiền mua bao giờ." Nhị Đương Gia nói.

"Vậy là ngươi muốn cướp rồi."

"Muốn cướp thì sẽ cướp từ trong tay Nhật Nguyệt tiên giáo."

Nhị Đương Gia cười rộ lên rồi phủi mông rời đi, quay về ngồi bên đống lửa hừng hực. Một đạo tặc trên mặt có vết đao chém, ánh mắt hung ác tràn đầy sát khí, thấp giọng hỏi:"Nhị Đương Gia, sao lại không giết hắn."

Trên mặt Nhị Đương Gia lộ vẻ mong chờ, cười nói:"Có vấn đề."

"Có vấn đề gì?" Đạo tặc khác có cánh tay thô to như thùng nước hỏi.

"Ta hoài nghi hắn chính là Phong Phi Vân." Nhị Đương Gia đáp.

"Cộp."

Nghe nói như thế, đám đạo tặc đều há hốc mồm, cằm rơi hết xuống đất.

Đôi mắt của Tu Hoa Thập Tam Nương tỏa sáng, nói:"Ừhm... trông có vẻ hơi già chút, bất quá ta thích, vừa vặn phù hợp với tuổi của ta."

Đám đạo tặc lập tức không đếm xỉa tới nàng, Nhị Đương Gia lại thần thần bí bí mà nói:"Bộ dáng của một người có thể biến đổi, khí chất cũng có thể là giả, ánh mắt cũng có thể che dấu nhưng luồng yêu khí nhàn nhạt trên người hắn thì hắn có giấu thế nào cũng không được."

Cái mũi của Vu Cửu ra sức hít hít, thật thà nói:"Yêu khí, sao ta không ngửi thấy."

"Tu vi của ngươi chưa đủ, căn bản không biết yêu khí là vật gì, chờ sau khi tu vị của ngươi đạt tới cảnh giới nhất định, lão tử sẽ truyền cho ngươi một chiêu thần thuật nhận biết yêu khí, khi ấy ngươi tự nhiên cũng có thể cảm nhận được.:

Ánh mắt của Nhị Đương Gia nhìn chằm chằm về phía Phong Phi Vân ngồi xếp bằng, trong mắt ẩn chứa hào quang kì dị, kỳ thật hắn cũng không dám khẳng định người nọ là Phong Phi Vân bởi vì yêu khí trên người của Phong Phi Vân đã bị che dấu như có như không. Mặc dù hắn tu luyện Thức Yêu Bí Thuật do Đại Đương Gia tự mình truyền thụ nhưng vẫn không thể nhìn thấu Phong Phi Vân.

Liễu Duệ Hâm ngồi dưới đất, trên người không còn nửa phần khí lực, thân thể ôn nhu, linh vận, ánh mắt phức tạp mà nhìn Vân Phi Thiên ngồi cách đó không xa. Bờ môi đỏ tươi hơi giật giật, nói:"Bây giờ ngươi thả ta đi, nếu không khi Quân Tam Thiên và Diệp Ti Loan đến thì ngươi nhất định sẽ phải chết đấy."

Phong Phi Vân một mực nhắm mắt, khóe miệng khẽ cười, nói:"Không có Trấn Tiêu cổ kiếm, ta tuyệt không thả ngươi ra."

"Ta đây là đang muốn cứu ngươi." Liễu Duệ Hâm hơi nản lòng, cảm thấy tán tu trước mặt quả thật không thể dùng lý lẽ để khuyên bảo. Nếu không phải vừa rồi hắn không giao nàng cho đám đạo tặc kia thì nàng cũng không định nói nhiều lời vô dụng như vậy.

"Ngươi tự cứu mình đi, nếu bọn họ không mang Trấn Tiêu cổ kiếm đến thì ta đảm bảo đêm nay ngươi lành ít dữ nhiều đấy." Phong Phi Vân nói chuyện vô cùng trực tiếp, để cho Liễu Duệ Hâm khiếp sợ, không dám nhiều lời nữa.

Một vệt sao băng từ trên màn trời bay qua, không, đây không phải sao băng, là một người nhưng tốc độ có thể so sánh với sao rơi. Hào quang trên người cũng sáng như sao vậy, không ai có thể thấy rõ hình dạng y, cũng không thể thấy rõ thân pháp của y.

Tốc độ quá nhanh, nháy mắt đã rơi xuống sau lưng Phong Phi Vân, ra tay cực nhanh muốn mang Liễu Duệ Hâm đi.

Bàn tay ngọc vô cùng nhu mỹ, phảng phất như kiệt tác của ông trời, có thể dùng Quỷ Phủ Thần Công để hình dung, nhưng tốc độ của bàn tay ấy lại nhanh vô cùng, so với tia chớp còn muốn nhanh hơn, trực tiếp túm lấy vai của Liễu Duệ Hâm, muốn mang nàng đi.

"Tốc độ khá nhanh, tay cũng đẹp."

Phong Phi Vân mỉm cười, cũng ra tay, tốc độ nhanh vô cùng. Một trảo chụp vào ngọc thủ, trên trảo ngưng kết ra vầng sáng màu vàng, tựa như chiếc thần kìm màu vàng, tưởng như muốn bẻ gãy bàn tay ngọc ngà.

Vệt "sao băng" nhanh vô bì ấy khẽ kêu nhẹ, đành phải buông tay, trên cánh tay nhỏ nhắn nhu mỹ tràn ra từng luồng hàn khí, cả cánh tay đều bị hàn khí bao phủ, ngưng tụ thành một lớp hàn bằng nhàn nhạt.

"Bành, bành, bành... "

Trong không khí chỉ còn thanh âm bàn tay va chạm liên tục, chỉ trong chớp mắt nàng đã đánh ra hai trăm bốn mươi tám chưởng ấn, chưởng ấn luyện thành một chuỗi, lực lượng chất chồng lên nhau, uy lực không gì sánh kịp.

Tốc độ của nàng thật sự quá nhanh nên dường như thanh âm cũng trùng vào nhau, mặc dù xuất liền hai trăm bốn mươi tám chưởng nhưng người thường lại chỉ nghe thấy có một thanh âm mà thôi.

Mà cùng lúc đó, Phong Phi Vân ngồi dưới đất vẫn không hề quay người, cũng đánh ra phía sau hai trăm bốn mươi tám chưởng ấn, làm lực lượng nàng kia hóa thành hư vô, linh khí trong thân thể tuôn ra không dứt, ngưng tụ thành phật ấn khổng lồ màu vàng, đánh trả lại.