Chương 85: Cuộc đại cải cách.

Lãnh Chúa Thời Đại: Binh Chủng Của Ta Là Goblin

Chương 85: Cuộc đại cải cách.

Chương 85: Cuộc đại cải cách.

Những ngày tiếp theo trôi qua một cách yên bình.

Nam cuối cùng cũng được như ý nguyện của chính hắn. Nếu như điều đó còn trừ bỏ luôn vấn đề của mùa trăng sắp tới nữa thì tuyệt vời.

Nhưng sự thật là, cứ mỗi một ngày trôi qua, Nam lại ngày càng tiếp cận với cái ngày đó. Và ngoại trừ thấp thỏm trong lo sợ thì cũng chẳng làm được gì.

À Không...Nói chính xác là trong suốt những ngày mà thời gian đang trôi cực nhanh do tác giả rush time thì hắn ta vẫn làm được rất nhiều thứ.

Như cải thiện khả năng dùng quyền năng chẳng hạn.

Không nói ngoa chứ anh Nam giờ đã khác xưa nhiều rồi. Trước kia ảnh mặt mày hốc hác, tóc tổ quạ, bụng có sáu cái múi dồn lại một cục thì giờ chiến thần đã về đô thị.

Nhờ có quyền năng ôn dưỡng, hắn ta cuối cùng cũng đạt đến cái cảnh giới đỉnh phong của một con người khi mà cơ thể lộ ra một loại khỏe mạnh cân đối.

Ừ...Giờ trông Nam như người mẫu ấy, hớt cái tóc với làm vài đường trên bộ râu của nữa là ra đường người ta kêu Oppa cũng có khả năng.

Nhưng điều ấy kỳ thực cũng không quan trọng cho lắm. Vì chị tôi đâu có nhìn mặt mà bắt cái hình dong.

Trái lại, nương theo việc Nam giờ đã có thể khắc được vài ngôn ngữ thế giới lên đầu với tứ chi thì anh hùng goblin của chúng ta mới lấy làm mừng.

Dù vậy, nàng ta vẫn cứ nói rằng hắn chỉ mới học được những cái thô sơ của thứ sức mạnh siêu phàm đó.

Điển hình như Hoàng Kim Chủng.

Trong những ngày tháng vô lo vô nghĩ của con bé. Khi được anh hùng người elf trên cơ bản là lấy nguyên liệu liền chế tác dịch dinh dưỡng.

Cứ mỗi lần thế, là cho nó uống vài thùng cho bổ thân.

Rồi đói thì anh hùng loài rồng gửi cho một con cự thú.

Khát thì phải được họ cũng bốc luôn một dòng sông vào kênh giao dịch cho con bé uống.

Xong lại còn trách cứ Selena sao không nói cho họ biết sớm.

Có thể nói rằng, trong mắt Nam thì con loli thịt thịt chỉ là một con nhóc tham ăn vô liêm sỉ, còn trong mắt các sinh mệnh kỳ tích thì lại là cả một đức tin.

Mà qua sự nhiệt tình đến phát rồ này, Nam chợt hiểu vì sao anh hùng goblin lại không động thủ giết luôn đối phương ngay từ lúc ban đầu.

Nhưng cũng nhờ vậy, hắn mới cảm thấy thực may mắn vào thời điểm bây giờ.

Rồi thời gian vẫn cứ trôi.

Lực lượng goblin ngày càng đông đảo lên.

Trong đó, con goblin shaman cũng đã khôi phục quân đoàn xúc tu của mình với hai trăm con.

Còn bọn Hogoblin còn sót lại thì gọp chung với những con goblin mà Selena gọi là hoàn mỹ chủng.

Và dù Nam không định đi sâu vào vấn đề đó thì hắn cũng mường mượng ra khi chúng được ưu tiên bước vào nghi thức trước.

Rồi sau khi chúng trở ra, một con goblin thôi là cũng có thể đánh Nam bầm dậm như trái chuối.

Tuy khi hắn hoài nghi nhân sinh thì Selena lại nói rằng hắn còn có không gian để phát triển. Trong khi đó, lũ goblin này trừ một số trường hợp rất hi hữu lắm mới có thể phát triển thêm.

Vậy là xong. Anh tôi cũng chả buồn nghĩ tới chuyện đánh đấm gì nữa sau ngày hôm đó.

Dĩ nhiên, nhiều phần là do vào ngày thứ mười hai sau khi xuyên việt, chính phủ chính thức công bố về nguy cơ về lũ quái vật.

Chuyện đấy thì được nói sớm hơn hắn ta dự tính một ngày, nhưng kết quả thì lại hoàn toàn trong dự đoán của Nam.

Chưa đầy nửa giờ sau khi topic được gửi lên. Thị trường hoàn toàn sụp đổ.

Mà Nam với Trần Hạ Lam thì ngược lại không sao, vì bọn hắn cũng thuộc về biết tin sớm nên không đến mức tán gia bại sản trước khi chính phủ thể hiện khả năng kiểm soát tình hình của họ.

Phải nói là cái topic giống như một tín hiệu vậy.

Ngay sau đó chưa tới mười phút, hầu như các tay tư bản có uy vọng nhất định trong vòng mười hai ngày nay đều công khai lên tiếng ủng hộ.

Rồi các sinh mệnh kỳ tích, cũng đăng các video trấn an tình hình. Như dùng ngôn ngữ, như thể hiện sức mạnh, như phô diễn những vũ khí tối tân nhất mà họ có thể chế tạo hiện nay.

Dù vậy, phải mất đến hai giờ thì trận gió lớn này mới bị đập tan. Thiệt hại về người thì không, nhưng về của cải thì vô số.

Phải, chúng ta nếu như có thể nhìn thấy người ta tranh mua đồ hồi Covid thì sẽ hiểu cái tình cảnh ngặt nghèo của những con người đấy.

Giá cả vũ khí, thuốc men phồng lên như bột bánh.

Còn những người bị kiểm soát bởi nỗi sợ thì trút gia sản của mình vào mua những thứ đã ổn định giá cả vào chiều cùng ngày hôm đó.

Rồi về sau, thứ ta chỉ có thể nhận xét là V quốc cuối cùng cũng có bộ dáng của một quốc gia.

Đứng trước ngoại địch, người người bện thành một cỗ dây thừng. Cứ như vậy, tạo điều kiện cho một cuộc đại cải cách ngắn ngủi.

Đầu tiên là về tiền tệ.

Chính phủ mượn nhờ công nghệ của các sinh mệnh kỳ tích thành công tạo ra ba loại tiền đơn giản gồm đồng vàng, đồng bạc, và đồng đồng.

Sau đó, lại tận dụng triệt để cuộc chiến tranh để phổ biến thứ tiền ấy bằng vũ khí quân sự. Từ đó, giật dây tất cả những đoàn thể lớn và nhỏ tham gia vào hệ thống công nghiệp nhà nước.

Rồi trong vòng một ngày, họ đã thành công chỉnh hợp thành một đoàn thể đoàn kết lớn đủ để dây chuyền hóa từ một cục sắt thành một cây giáo.

Điều ấy biến giá hàng giảm sút, nhưng xét về tổng thể thì kinh tế đang tăng theo cấp số nhân.

Mà người được lợi nhiều nhất trong cuộc đại cải cách này là tổ tam giác. Bọn hắn mượn nhờ công nghệ Warr! của người khổng lồ chính là gánh lên vai một phương công nghiệp trong cái thời gian ngắn ngủi ấy.

Tuy rằng, với sự thống nhất từ trước thì phần lớn tiền tài thu vào được Nam và Trần Hạ Lam điên cuồng mượn danh nghĩa đầu tư, lại ủng hộ, rồi mua về vũ khí nên cũng không kiếm được thực sự là bao ngoài một đống vũ khí tối tân.

Nhưng cũng đừng coi là bọn hắn lập dị.

Ngày thứ bảy, lũ quái vật và con tà thần đã khiến cho tất cả các lãnh chúa đã trong tư thế sẵn sàng.

Mà cơn sốt vũ trang bấy giờ cũng chẳng khác một hiệu lệnh xuất phát mà họ sẽ đốt từng đồng tiền một để cam đoan sinh mệnh của mình.

Thế là, họ hòa mình cùng với trận bão đó, biến nó ngày càng to lớn hơn nữa.

Vô số quặng sắt được đưa vào lò nung. Vô số cây thảo dược biến thành thuốc.

Sắt đã nấu chảy, búa đã gõ vang, và cứ mỗi một giây là thanh gươm mũi giáo được bán đi.

Rồi chúng lại đi theo một vòng tròn lớn cho đến khi những binh chủng đã mệt nhoài.

Nhưng cũng chưa từng có thời gian nào mà thương nhân không cần lo bán hàng đến thế. Họ chỉ cần sản xuất, sau đó là bán đi.

Mà khách hàng cũng không cần lo lắng rằng mình chịu thiệt vầy. Họ chỉ cần tập trung làm việc, nhận tiền, rồi mua.

Thế là xong.

Tất cả, dưới sự áp bức của thời thế mà lộ ra cái đáng quý của sự đoàn kết.

Hoặc chính xác hơn, đó là một góc độ khác hoàn toàn của chiến tranh.

Phải, ta không thể phủ nhận là mặt trái của thứ cướp đi sinh mệnh của hàng triệu người là tàn ác.

Nhưng cũng không phải do đâu mà vào thời xưa, có đôi khi một đất nước nào đó lâm vào rối loạn là sẽ có tỷ lệ tập hợp quân đội, làm một trận cho dịu tình hình trong nước.

Rõ ràng, khi chủ nghĩa dân tộc và sự đoàn kết được nâng cao bới áp lực. Cái sức mạnh kinh khủng của nó đủ để xóa nhòa mọi thứ.

Còn về sau, ai biết được.

Mâu thuẫn vẫn cứ là mâu thuẫn, nhân loại vẫn cứ là nhân loại.

Thứ họ học được từ lịch sử vốn là chẳng học được gì rồi.