Chương 91: Ngày thứ mười sáu.(6)

Lãnh Chúa Thời Đại: Binh Chủng Của Ta Là Goblin

Chương 91: Ngày thứ mười sáu.(6)

Chương 91: Ngày thứ mười sáu.(6)

Trần Hạ Lam đột nhiên di động.

Đối phương lúc đó vì ở khá sát với cổng nên cơ hồ chỉ vài ba bước, là đã tiến sát tới bên Nam, cho hắn một cái ôm đằm thắm, miệng vui vẻ reo hò.

"Anh cuối cùng cũng tới rồi, Hoan hô!. Em với chị đợi mãi."

Mà cũng chính vào cái thời khắc đó, một cỗ ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng đến từng thớ lông tơ đã bao trùm lấy chàng trai tội nghiệp.

Không, không phải Selena.

Nàng ta dù có chút bất thiện khi ấy, nhưng vẫn chưa đến mức lộ liễu cho người ta đánh giá đến thế.

Như vậy, hung thủ chính xác là 'Thiếu Nữ' đang ôm Nam.

Nguyên do?.

Chàng trai chúng ta khi nhìn thấy Trần Thanh Vy quay mặt đi vì có chút ngại ngùng thì chợt hiểu.

Mà khi cái giọng 'Trẻ con' đến kinh ngạc lại vang lên, và theo đó từ cảm giác ớn lạnh biến thành lạnh toát thì hắn lại càng hiểu hơn nữa.

Phải, thiếu nữ cute hột me Trần Hạ Lam lại nói thế này.

"Chị em bảo, làm gì cũng phải nhớ ơn người giúp mình. Mà anh Nam đã giúp tụi em thực nhiều nên mình phải~ thân thiết với nhau hơn nữa nha."

Nam nuốt một ngụm nước bọt.

Hắn thề, rằng hai cánh tay nhỏ nhắn đang ôm chằm mình sẽ xé đôi hắn ra như bản thân có gì đó có vẻ là không tuân theo 'Luật chơi'.

Còn vì sao một cô nhóc 'bình thường' lại cho thân là '1.0' như Nam cái cảm giác chết chóc đó thì bị hắn bỏ qua.

Dù sao Nam xưa nay chưa từng đi chiến trường, liền nhận ra được sát khí thì mới gọi là lạ ấy.

Thế là, dù anh tôi không biết, nhưng việc phối hợp với bà chủ lớn ngược lại nước chảy mây trôi.

Nó bắt đầu với một nụ cười rất tự nhiên.

Nam nói.

"Nhìn chị em kìa. Mau về đi, kẻo mấy chú mấy cô người ta cười."

"Ê, tao mới hai mươi tám nghe mầy. Cô chú gì ở đây." Một người lính, trông khá trẻ tuổi, giọng châm chọc.

Mà kết quả thì tất cả mọi người quay ngoắt lại, nhìn hắn ta, rồi phá lên cười.

"Thôi, thôi đồng chí ơi. Người ta cua gái được là có bản sự, đâu như ông." Một người nói.

Mà người kia cũng đùa, thế là thuận nước đẩy thuyền.

"Ờ, tôi F.A đấy. Đỡ hơn ông Chí. Ổng vớ được anh hùng, tưởng ngon."

Nói xong, ánh mắt vị quân nhân này chuyển sang một ông héo queo, ngồi yên lặng một góc.

Mà nếu như Nam bây giờ là Selena, sinh mệnh kỳ tích lúc này vẫn đang quan sát thì hẳn sẽ biết rằng.

Một trong hai nhân vật chính đã bị che mờ đại pháp của tác giả tác động lên chính là anh ta. Còn vị còn lại, hẳn ai cũng biết.

Chính vì như thế, những người trẻ, đặc biệt là một anh khác nữa cũng nói.

"Ê, ê, ê...Bỏ trò chơi ác đó nha. Chỗ anh em, mình phải cảm thông chứ.

Để tôi làm nhẹ bài thơ cho.

Xưa có Hứa Tiên chơi rắn, nay có Chí huynh quất rồng.

Ngày ba bận không hề hấn, đêm sáu trận khỏe như vâm.

Lực tựa..."

"Thôi, thôi, thôi. Yên nào. Bọn bây chừa cho tao tí tôn nghiêm đi chứ. Loạn xị hết cả lên à." Một người già dặn gắt.

Khi ấy, những người trẻ mới thôi châm chọc. Còn đồng chí Chí thì cuối cùng cũng được an tĩnh lật mặt sang một bên.

Rồi người già dặn vừa nói đứng lên, khuôn mặt chữ điền hướng về phía lão già đang đứng hút thuốc, kiên nghị nói.

"Chả phải thằng con ông sao? Ông còn ở đó hút thuốc."

Còn người cha thứ hai vỹ đại trong miệng Nam giờ nhả một phát khói, xì một hơi dài, đáp:

"Nó là cái thá gì để tôi ngưng hút. Úi giời, mới nửa tháng cái là có một cô rồi. Quên luôn thằng già này cũng có khả năng."

Người kia nhăn mày, nói:

"Thôi ông ơi, ai là người hốt hoảng đăng tin nhờ tìm mấy đứa trẻ ấy nhỉ. Giờ cũng bộ mình ghê gớm lắm, bỏ đi cho tôi nhờ ông à."

"Ê, bạn bè chơi kỳ vậy ông."

"Kỳ gì. Già rồi mà tính như con nít ấy. Lo cho nó thì phải nói cho nó biết, như thằng con trai tôi ấy, nếu không..."

"Rồi, rồi, để nó và tôi yên. Nó Được chứ."

Nói xong, lão già trừng mắt nhìn Nam.

"Nhìn nhìn tao cái gì. Cả cái cô nhi viện mình mày là tao lo nhất.

Giờ mày cũng đến cái chốn này nữa thì lo mà sống, rồi cưới vợ, sinh con đi chứ. Kệ tao, lo mà xử lý chuyện làm ăn đi."

Nam lắc đầu, mỉm cười.

Lão già này luôn vậy. Miệng cứng, nhưng tâm mềm. Mà tâm tư thì trên cơ bản là đặt vào Trần Thanh Vy.

Hoặc nói đúng hơn, cái lão già này sau khi mất vợ, lại không tái giá nên lão muốn thấy đứa nào trong cô nhi viện đều có một gia đình hoàn chỉnh đều nhanh thành chấp niệm.

Không hiểu sao luôn ấy.

Trong tư tưởng của đám người già. Như Nam là đã ế dữ dội lắm rồi nên cứ thúc cưới đủ các kiểu.

Nhưng ông ơi là ông. Hình như, ông nhầm đối tượng rồi.

Chị nhà ngoài kia hơi mẫn cảm tí. Ông nói thế thì anh tôi chả phải lúng túng.

Hể...Quên mất, Nam vốn là một tên tư bản mặt dày vô liêm sỉ nên hắn sau đó thản nhiên bước tới chỗ của Trần Thanh Vy.

Nàng ta giờ tay phải cầm một con dao, tay trái một cái củ, lại ngồi bên một cái sọt nơi đã phân nửa thứ trái cây đó đã bị gọt vỏ.

"Đại tỷ, gặp mặt lần đầu tiên." Hắn nói, trong khi giơ tay ra.

Mà cô gái tuổi đôi mươi, lúc này cũng bỏ dao xuống, bắt tay hắn.

"Đừng chọc ta, với lại, cám ơn vì tất cả những gì ngươi đã làm trong suốt nửa tháng qua." Nàng ta nói.

Rồi khi Nam định nói gì thêm, Trần Hạ Lam đã ngắt lời. Đối phương nói:

"Hết giờ. Anh Nam với em có chút việc."

Mà Vy, dường như nàng ta đã quen với sự tùy hứng của Hạ Lam, thế nên giờ cũng chỉ lắc đầu, nói:

"Lam!. Người quen, mình phải lễ phép chứ."

Nhưng vào lúc này, Trần Hạ Lam đã kéo Nam đi, bỏ ngoài tai lời của cô chị.

Dù vậy, chỉ một cái thở dài, Thanh Vy lại tiếp tục công việc đang dang dở là gọt củ, rồi lại đặt vào trong sọt, dự là ai nếu đói thì cứ lấy ăn.

Ồ...Nó có vị giống khoai lang vậy, miễn là đừng ăn phải miếng vỏ đắng chát là được.

Còn chàng trai bị kéo đi ra xa và cô em gái của mình thì nàng ta cũng không để tâm đến vậy. Vì thực sự mà nói, Nam cho đến bây giờ trong đầu óc của nàng ta vẫn là chủ chốt trong mạng giao dịch.

Còn Lam, em gái nàng, nhiều nhất chỉ là một con bé hơi thông minh với khôn vặt tí thôi.

Vậy nên làm gì cũng được, miễn nó không hại ai, với vui là xong.

Nhưng nàng ta nào biết được, Trần Hạ Lam sau khi kéo Nam ra khỏi nơi bất cứ ai có thể nghe cuộc trò chuyện giữa họ, thì lại như hoán đổi thành một người khác.

"Thế nào?." Nam mở lời hỏi trước.

"Muốn chị em thì qua xác em. Bỏ ý nghĩ kết thán với bả đi. Những đứa như anh không thích hợp đâu. " Lam chém đinh chặt sắt đáp.

Còn Nam thì nhíu mày, rõ ràng là ý của hắn không nói tới cái chuyện đó.

Thế là hắn lại nói:

"Ngươi không phải có hơi quá khích so với độ tuổi của mình rồi sao?."

"Thế," Hạ Lam đơn giản đáp."Anh như gặp ông già trong kia bị bà thím nào đó định lừa thì sao?."

"Đầu tiên, đó là Cha ta, ông ấy xứng đáng được gọi thế. Thứ hai, lão đã thề rằng mình không tái giá. Và thứ ba, ngươi nói đúng."

Dứt lời, cả hai người bọn họ đều yên lặng.

Rồi sau vài phút, khi những sinh mệnh kỳ tích rời đi. Trần Hạ Lam lại nói:

"Anh không thắc mắc vì sao em lại xưng hô như vậy à."

"Không," Hắn đáp.

"Ta nghĩ ngươi thực sự chỉ có một phần của đời trước thôi, vì Thanh Vy trước đó đến giờ luôn cảm thấy ngươi là một đứa trẻ.

Và thực sự mà nói, không có màn diễn nào hoàn mỹ tới thế. Vậy nên, ta nghĩ trường hợp của người phần nhiều là như kiểu hấp thu ký ức. Và điều đó cũng gián tiếp tại sao ngươi lại thích nghi chậm chạp kinh khủng tới vậy.

Dù tri thức, cách giao tiếp, tư duy về bản chất, chúng không thay đổi và những người bình thường thì thường phải học ba mươi năm."

Mà, giờ ta không nghĩ mình xứng được xưng anh với ngươi. Cô thì kỳ. Vậy nên, ngươi thôi. Được chứ.

Ôi trời...Mọi thứ thật sự đang kỳ ảo quá mức đấy."

Nam xoa huyệt thái dương của mình khi kết lời.

Còn Hạ Lam, thì lại nói:

"Ta cũng không tưởng tượng được mình sẽ tới thế giới này.

Ồ...Nghe thật điên nhưng sự thực nó thế.

Và nó không như thế thì chúng ta là gì? Khi ta quên đi cuộc đời của chúng ta? Khi ta không hề quan tâm đến những chuyện gì lạ? Khi chúng ta không hề để ý đến anh hùng, hay binh chủng đến từ đâu?.

Nơi đây là chân thực, nhưng thứ chúng ta đang ở là kỳ ảo. Vì thế chấp nhận nó là việc mà ngươi phải quen thôi."

Nói xong, đối phương hơi nghiêng đầu, hỏi:

"Dù vậy, ta vẫn thấy lạ. Ngươi thực sự không muốn biết mọi thứ về ta rõ ràng hơn à."

Nam lắc đầu.

Mà Trần Hạ Lam vào lúc này chợt bật cười. Sau đó, Nàng ta lắc đầu một cái, rồi nói.

"Bỏ đi, bàn chút việc thực tế nào."

"Ừm. Vậy trước tiên..."