Chương 87: Ngày thứ mười sáu.(2)

Lãnh Chúa Thời Đại: Binh Chủng Của Ta Là Goblin

Chương 87: Ngày thứ mười sáu.(2)

Chương 87: Ngày thứ mười sáu.(2)

Cảm giác khi dịch chuyển nó như thể nào?.

Nếu được, Nam sẽ miêu tả nó như một giấc ngủ dài và sâu vậy. Để rồi, khi ta tỉnh dậy, não bộ phải mất đến một, hai giây mới phân tích xong cảnh vật xung quanh.

Vào thời điểm này, như miêu tả một cách chi tiết thì hắn ta đang đứng trên một thảm thực vật màu tro xám. Chúng khiến đất dưới chân Nam mềm và xốp một cách rõ rệt.

Trong khi đó, thanh âm ầm ầm của lũ golem vang lên bên tai của hắn, khiến Nam phải ngoái nhìn thứ khổng lồ đó đang di chuyển về phía bức tường thành cao ngất ngưỡng phía sau lưng.

Rồi những cái cây, tựa như những cây đèn lồng to tướng đang phát ra một ánh sáng màu xanh lam đang mọc khắp. Chúng bị thứ rêu màu tro bao phủ gần tới thân, lại giống như trái tim cùng những mạch máu cứ thi thoảng lại căng phồng lên.

Không gian bây giờ rất trống trải, cứ như thể nó luôn như vậy, chứ không phải chỉ vừa mới được vầy vào chưa đầy năm giờ trước.

Selena biết điều này. Như ta hỏi nàng ta, thì sẽ được trả lời rằng đó chính là sức mạnh quyền năng của người elf.

Dẫu sau thì, danh hiệu những đứa con của rừng vẫn giữ nguyên cho bọn tai dài ở thế giới này. Theo đó, cái công nghệ liên quan đến sinh mệnh cũng được họ nghiên cứu đến đỉnh phong.

Mà đó, chắc chắn không phải là vung cây trượng rồi cây cối mọc ra tè lè, hay kiểu thả một chiêu thức nào đấy ngưu bức ầm ầm đâu.

Chúng là công nghệ! Công nghệ của một thế giới siêu phàm đấy!.

Tuy nói, đó là việc chẳng đáng quan tâm.

Nam hỏi:

"Đi đâu?."

Hắn nói vậy cũng phải. Vì tầm mắt phía trước giờ trống huơ trống hoắc. Phía sau thì chỉ có bức tường cùng những con Golem.

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng thực khó tin cái chỗ này lại là nơi bọn họ cần tới.

Thực may mắn là, Selena ngay sau đó đã giải đáp:

"Dưới mặt đất."

Nàng ta nói trong khi chỉ tay xuống lớp thực vật màu xám tro.

Mà khi ấy, Hoàng Kim Chủng nhân lúc không ai chú ý đã thử bốc đống đó lên, rồi cho vào miệng nhai nhóp nhép trước lúc nàng ta phải thè lưỡi ra, nhả hết đống đất mềm xốp đó hết.

Rồi sau đó, đối phương dùng thanh âm vang lên trong đầu báo cho hai vị đại nhân đang thở thở dài bóp trán.

"Không, thịt, không, thịt thịt."

Ý tứ của con hàng này là đống đó không phải thịt.

Và nó vô nghĩa đến nỗi Nam định răn dạy con bé này mấy tiếng, như không phải chỗ của ba người họ đang đứng đột nhiên sụt xuống.

Một cái hố to, nhưng không đen ngòm mà phát ra một thứ ánh sáng tương tự với những cái cây đèn lồng xuất hiện.

Nó khiến Nam có hơi giật mình.

Mặc dù, Selena đã rất nhanh khiến họ trôi lơ lửng trên không, sau đó lại từ từ rơi xuống cái nơi thần bí ấy.

Lúc đó thì Nam hẳn phải cảm tạ cơ thể đã được cường hóa của mình. Vì nó giúp cho đôi mắt của hắn nhanh chóng thích ứng được với không gian chung quanh, cả việc cái hố đưa bọn họ vào đóng lại trong thoáng chốc nữa.

Ánh sáng dịu nhẹ của ban ngày giờ đã bị thay thế bởi một màu xanh lam. Một con đường cũng màu ấy, thẳng tắp và vuông vức như muốn bảo rằng ba sinh linh chỉ cần đi theo đó, sẽ chẳng đi lạc đâu.

Còn sự thực, như họ đi, một trăm phần trăm là lạc thật.

Vì đây là một mê cung sâu thẳm được dựng nên từ trận pháp của tu tiên giả, vốn là một thứ du nhập vào kể từ sau chiến dịch đi về phía Đông.

Uy lực của nó thì khỏi bàn, ngay cả anh hùng goblin, cũng không dám nhích một bước chân trong cái thứ mê trận đáng sợ này.

"Đừng di chuyển." Nàng ta cảnh báo.

Nam thì khỏi bàn, hắn ta trên cơ bản là không thở một hơi mạnh từ nãy đến giờ.

Chỉ có Hoàng Kim Chủng là lon ton. Dù nàng ta cũng đứng khựng lại, ngay sau lời cảnh báo của Selena vang lên.

Thế rồi bọn họ chờ.

Thời gian cũng không coi là dài, nhưng trước đó Hoàng Kim Chủng thì đã ngốn hết mớ thịt trong túi.

Con bé cũng chẳng ngần ngại để Nam xoa đầu sau đó. Và như một thói quen, Nam định mở bảng số liệu ra, dùng ít đồng vàng trong cái túi treo ngang hông mua thịt khô.

Chỉ là, hắn ta nghĩ cả buổi cũng thấy nó xuất hiện.

Rồi chẳng cần ai nói thì anh tôi cũng đoán được cái chỗ này đang quấy nhiễu, hoặc ngăn cách, hay gì gì đó mà ảnh phải đánh mắt sang chị tôi cầu cứu.

Mà chị tôi thì, tay nhẹ nhàng ném một hạt đậu vào cái miệng nó đớp ngay như cá đớp mồi của Hoàng Kim Chủng, lại nói:

"Người phương Đông phát triển ra nó để chống lại lực lượng tự động hóa của chúng ta. Giờ nó được dùng để cố thủ, dù ta không chắc là vị Miêu nhân của chúng ta có thực sự tinh thông đạo này không nữa.

Võ thuật còn đỡ, chứ tu tiên là các vị sử gia bên ta dịch nghĩa nó sứt đầu mẻ trán luôn ấy. Họ trọng cái kiểu mơ hồ hết sức, rồi dựa vào cái gọi là cảm ngộ thiên địa để gánh còng lưng.

Mà công pháp của họ cứ kiểu dựa sát vào trời đất, xong cảm ngộ chút được thì gọi là thuận thiên, mà nhiều thì lấy ý thức tạo được ra cái riêng lại gọi là nghịch thiên.

Từ đó sinh ra mấy chuyện trái trời trái đất. Khiến chúng ta khi tìm hiểu phải lao đao không hiểu tại sao bọn hắn hấp thu 'Linh khí' của trời đất, tu ra được 'Linh lực' mà miệng thì bảo rằng mình lại đang đi nghịch với điều đó.

Phải không? Chúng ta cứ nghĩ nghịch thiên, rồi mệnh không do trời định là cỡ nào ghê gớm lắm. Ít nhất, cũng phải kiểu một con đường tu hành mới gì đó. Nhưng lòi ra toàn là một đống bằng chứng không thần thể, cũng đế thể mà trên cơ bản là vô lý hết sức.

Tuy nói rằng bây giờ ta ước mình học mấy chiêu bên đấy."

Nam nhún vai.

Hắn lại như mọi khi, cái hiểu cái không tiếp thu đống tri thức ấy.

Rồi họ lại tán nhảm vài lời nữa. Trước khi vách tường chợt chui ra một người elf.

Mà đã nói đến người elf rồi thì ta chỉ có thể xác định một điều rằng đây là một mỹ nữ. Khuôn mặt thì tỷ lệ vàng, thân thể thì không chút mỡ thừa, cặp chân thì linh lung tinh tế, ngay cả mái tóc vàng pha màu xanh lam của không gian dưới lòng đất này cũng cứ rực rỡ vô lý làm sao ý.

Tiếc thay, Nam miễn dịch. Chỉ số nội tiết tố của tay chỉ nên sống đến già cùng cái bô của mình thậm chí còn không thay đổi.

Hắn mù sao?.

Không, Nam trước giờ vậy rồi. Trước khi xuyên việt cũng thế mà sau khi xuyên việt cũng vậy.

Và không đếm xỉa đến đồ không bằng cầm thú kia, ta tập trung vào Selena, sinh linh vừa nở một nụ cười nhẹ nhõm khi trông thấy cô bạn thân của mình.

"Vẫn ổn chứ." Nàng ta nói.

"Cả hai, vừa không ổn, vừa ổn." Người elf đáp lại. "Gob à, tình hình tồi tệ hơn chúng ta dự đoán, nhưng thế cục thì lại yên lặng vượt mức bình thường."

Nói rồi, nàng ta ngoắt đầu về phía cái động mà mình vừa đi tới.

"Đi thôi, ngươi sẽ hiểu hết."

Nhưng trước khi đi, đối phương liếc mắt sang Nam, khiến cho hắn rùng mình một cái, và liếc sang Hoàng Kim Chủng, vốn đang nhai nhóp nhép hạt đậu của anh hùng goblin, thì lại nhu hòa đi nhiều.

"Thật là," Người elf thở dài. "Ngươi với lãnh chúa của ngươi chẳng được gì cả. Sao lại cho Hoàng Kim Chủng ăn thức ăn đó."

Rồi không đợi hai quý phụ huynh kịp ngại ngùng vì đã trót coi một bậc vỹ nhân thành một con dưới đáy xã hội.

Hoàng Kim Chủng lại bị nhét đầy trong tay một đống thực phẩm kỳ lạ.

Phải, lại thôi.

Và giờ, họ nhanh chóng bước vào cái động phía sau người elf.