Chương 4: Võ giả và Linh giả

Lạc Hồng Truyền Kỳ

Chương 4: Võ giả và Linh giả

Đợi bóng dáng Phạm Văn Long biến mất, vị lão già khô gầy liền quay sang nói:

- Ta xem câu chuyện của thằng nhóc này chỉ mới có một phần sự thật, tuyệt đối không thể tin tưởng.

Ngồi đối diện, lão già béo mập lắc đầu đáp:

- Hừm! Diệp huynh chắc cũng nghe qua, cách đây nửa năm, ngay trong lễ Tế Thánh, đến thời điểm quan trọng đột nhiên thiên tượng dị biến, nháy mắt xuất hiện một vòng xoáy cực lớn ngay trên bầu trời, mọi người chưa hết bàng hoàng thì sau đó tên nhóc này từ đó vọt ra. Tầng lớp cao giai của Thánh Viện rất chú trọng việc này, đích thân Lê Châu trưởng lão dặn dò ta phải coi sóc và để mắt tới hắn. Lúc hắn rơi xuống bị thương khá nặng, trên người không hề có linh lực dao động, trang phục cũng vô cùng lạ lùng.

- Phải rồi, ta có kiểm tra, tu vi của hắn là Nhân Vực cấp hai? Có nhiều nghi vấn nhưng với thực lực Nhân Vực sơ nhập nhỏ nhoi của hắn, xem ra cũng không phải là mối lo.

Nghe Diệp trưởng lão nói, lão béo dứt lời liền vươn tay cầm chén trà, đưa lên miệng nhấp một ngụm, chậm rãi bảo:

- Khi nãy ta cũng hơi ngạc nhiên về vấn đề này. Xem ra trước khi bị thương hắn tu luyện đã có chút thành tựu, nhưng sau khi trọng thương thì tu vi bị hạ. Có điều không hiểu tại sao nửa năm qua hắn chỉ nằm hôn mê mà tu vi lại có thể hồi phục được như vậy?

Lại nghe lão già khô gầy bảo:

- Cũng có thể lời nói của Phạm Văn Long là sự thực. Không gian tiết điểm tại Quỳnh Phụ Tinh vốn không phải xa lạ. Biết đâu hắn xui xẻo đụng trúng?

- Chuyện này ta lập tức sẽ báo cáo lên Thánh Viện. Trước đó ta đã kiểm tra kỹ lưỡng cơ thể hắn, thể chất không tệ, còn tu vi không biết đã đạt đến mức nào, phỏng chừng cũng không quá Nhân Vực cấp năm. Nguyên nhân hẳn là do tự thân mày mò tu luyện nên mới chậm chạp như thế. Bốn tháng nữa vừa vặn đến kỳ thi tuyển hạch môn sinh vào nội viện, không hiểu thằng nhóc này có vượt qua được không?

Mới nghe đến đó, lão già khô gầy trợn tròn mắt nói:

- Cái gì? Chẳng lẽ Quân huynh định cho hắn dự thi vào nội viện sao? Tuổi tác của hắn cũng không nhỏ, khả năng khó có thể phát triển thêm được nữa, thành tựu về sau còn chưa biết có thể vượt qua Siêu Phàm hay không.

Khẽ lay động thân hình, lão già mập mạp đáp:

- Cái này ta cũng không rõ ràng. Chỉ biết cao tầng trong Thánh Viện truyền lệnh cho ta phải chiếu cố đến hắn. Nếu hắn tỉnh dậy trước kỳ khảo hạch liền cho hắn một vị trí tham dự. Còn nguyên nhân vì sao ta cũng không rõ.

Hai lão già này tuy mang tiếng là trưởng lão nhưng chỉ phụ trách khu vực ngoại viện, so với nội viện hùng hậu thì tiếng nói thật không có trọng lượng, coi như chức vị chỉ ngang bằng hộ pháp, cao hơn chấp sự một bậc. Quyết định của cao tầng Thánh Viện cũng không phải hạng trưởng lão ngoại viện như bọn họ được phép ý kiến.

- Vậy hiện tại ngươi tính sắp xếp thế nào?

- Chỉ cần hắn ngoan ngoãn nằm yên thì ta cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm. Đợi qua kỳ thi, liền tống cổ ra khỏi Thánh Viện là xong.

Khẽ gật đầu, lão già khô gầy đáp:

- Cũng đúng! Xem ra chỉ còn biện pháp như vậy. Thằng nhóc này thật may mắn nhưng không biết hắn có tận dụng được không?

- Ha ha… Ngươi nói xem, một tên nhóc Nhân Vực cấp hai liệu có thông qua kỳ thi được hay không?

Hai người nói đến đó liền chuyển qua chủ đề khác. Dường như sự việc của Phạm Văn Long nếu không phải do cao tầng Thánh Viện truyền lệnh xuống thì chẳng đáng để hai lão bận tâm.

Phạm Văn Long vừa bước ra đã thấy hình bóng của vị sư tỷ Tố Uyên. Chẳng nói chẳng rằng, nàng liền xoay lưng dẫn hắn men theo đường cũ trở về.

Đến căn phòng ban đầu, Tố Uyên liền lập tức bỏ đi. Trong lòng Phạm Văn Long hiện còn rất nhiều vấn đề nan giải nên chẳng buồn quan tâm đến thái độ của nàng ta. Hắn lững thững bước vào phòng, nằm ngả lưng mông lung suy tính.

- Nhóc con! Ngươi đã hiểu tình hình hiện tại chưa? Nếu không mau tăng cường thực lực, ta e rằng cái Thánh Viện nhỏ bé này cũng sẽ đá mông ngươi ra đấy.

Mới đó lão Kim đã lên giọng khiêu khích khiến Phạm Văn Long nhíu mày, bất chợt nói:

- Vừa rồi đứng trước hai người kia, ta có cảm giác bản thân như đứng trước hai ngọn núi. Áp lực thật quá đáng sợ!

Đợi một lát, tiếng lão Kim lại vang lên:

- Ha hả… Chỉ là hai tiểu bối Xuất Trần nho nhỏ mà thôi. Căn bản tại thực lực của ngươi quá thấp, đối phương mới chỉ thả ra chút up áp đã chịu không nổi. Ngươi hãy nghỉ ngơi một ngày. Ta đã có sắp xếp, vài ngày tới sẽ cho ngươi hay.

Từ khi tỉnh dậy, chỉ mới qua nửa buổi nhưng Phạm Văn Long không ngờ gặp quá nhiều biến cố. Bất giác hắn cảm thấy có chút mệt mỏi. Cũng may hắn từng lăn lộn trong Bạch Bang từ nhỏ đến lớn nên tâm trí hơn hẳn người bình thường, nếu đổi lại là người khác không bị đả kích đến phát điên mới lạ.

Gác mọi chuyện qua một bên, Phạm Văn Long dần chìm vào giấc ngủ. Dù sao mọi sự đều nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân rồi, không cách nào thay đổi được.

Sáng sớm hôm sau, tỉnh dậy Phạm Văn Long thấy trên bàn bày biện một vài món điểm tâm. Theo truyền âm của lão Kim đó là do một đệ tử trong Thánh Viện mang đến. Phạm Văn Long phỏng đoán hẳn là do hai vị lão giả ngày hôm qua phân phó.

Hai ngày chưa ăn uống, trong bụng trống rỗng nên Phạm Văn Long chẳng hề kiêng nể liền vọt đến, nhanh chóng xử lý sạch sẽ chỗ đồ ăn. Mấy món này mùi vị khá kì lạ, hắn chưa bao giờ được thử qua, tuy nhiên cảm giác rất ngon miệng.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Phạm Văn Long liền ngồi xếp bằng trên giường, hiện hắn muốn trao đổi với lão Kim bí ần kia một vài chuyện. Dùng tâm thần vận dụng truyền âm:

- Lão Kim! Người có ở đó không?

Chẳng bao lâu sau đã thấy trong đầu vang lên giọng cười quen thuộc:

- Ha hả… Ta biết nhất định ngươi sẽ không chịu ngồi yên mà.

Hiện tại chỉ có lão Kim là rõ ràng nhất về tình cảnh của bản thân, Phạm Văn Long dè dặt cất tiếng:

- Theo lão bây giờ ta nên hành động như thế nào?

Giọng nói lão Kim vang lên, khiêu khích:

- Bang chủ Bạch Bang thiếu niên anh hùng cũng có ngày nhờ đến lão già ta rồi sao?

Nghe vậy, Phạm Văn Long bực mình nói:

- Hừ! Nếu ngươi không nói thì thôi. Ta không tin ở thế giới này ta không tồn tại được.

Đúng là một thằng nhóc cứng đầu, lão Kim đành cười khổ nói:

- Được rồi! Nhóc con hãy nghe cho kỹ lời ta đây. Hiện tại việc cấp bách nhất ngươi cần làm là nâng cao thực lực. Hôm qua ta nghe hai tên Xuất Trần kia nói chuyện, thời gian khoảng bốn tháng nữa Thánh Viện này sẽ tổ chức chiêu sinh vào nội viện. Trong mắt ta nó chỉ như túp lều rách, nhưng so với Địa Cầu thì tốt hơn rất nhiều, cũng đủ để cho ngươi phát triển. À nhân tiện nhắc luôn, ngươi đã đạt đến cảnh giới Nhân Vực cấp hai rồi đó.

Phạm Văn Long chau mày hỏi:

- Đó là ý gì?

- Khi bị dịch chuyển đến Quỳnh Phụ Tinh thì thương tích trên người của ngươi quá nặng. Nếu là ở Địa Cầu hẳn không cách nào chữa trị. Nhưng tại Quỳnh Phụ Tinh, nhờ nguồn linh khi dồi dào nên Bạch Mai nhẫn lập tức phát huy hoàn hảo công năng hộ chủ. Đúng ra thương thế của ngươi chỉ cần một tháng đã có thể lành lặn nhưng nơi đây linh khí cực dày, nhất thời thân thể ngươi không có khả năng thích ứng. Nếu thể chất quá kém e rằng bạo thể mà chết. May mắn có Bạch Mai nhẫn âm thầm mở mang kinh mạch, bồi dưỡng thân thể. Cứ như vậy trong vòng nửa năm, tuy ngươi chưa hề tu luyện nhưng tự nhiên đã đặt chân đến ngưỡng cửa Nhân Vực cấp hai.

- Vậy là ta đã trở thành tu luyện giả rồi sao?

Nghe Phạm Văn Long thắc mắc, lão Kim cười khinh thường bảo:

- Một Nhân Vực nhỏ nhoi mà dám xưng tu luyện giả hay sao? Ở lứa tuổi như ngươi chí ít người khác phải đạt tới Nhân Vực cấp năm, cấp sáu. Một số kẻ biến thái có thể đạt đến đỉnh Nhân Vực, hay là tiến vào Siêu Phàm, Xuất Trần cũng chẳng lạ. Tu vi của ngươi hiện tại chỉ ở tầng đáy mà thôi, không đáng nhắc đến.

Phạm Văn Long vốn đang mừng rỡ, bị lão Kim dội ngay một gáo nước lạnh khiến lòng hắn nguội lạnh. Bản thân hắn xuất phát điểm chậm hơn mười tám năm so với người khác, dù cố gắng đến đâu cũng khó bắt kịp trong một sớm một chiều.

Im lặng một giây lát, lão Kim lại tiếp tục:

- Trong vũ trụ vô biên, con đường tu luyện được chia làm hai hướng chính là Võ giả và Linh giả. Tu sĩ Võ giả lấy thân thể làm gốc rễ, tu luyện theo khuynh hướng cải thiện nội tại từ xương cốt cho đến huyết mạch. Những Võ giả đỉnh cao thì mỗi bộ phận thân thể của họ cứng rắn và vô cùng khủng bố, tiềm ẩn sức mạnh hủy diệt thiên địa. Còn Linh giả thì hoàn toàn khác biệt, chủ yếu tu luyện linh hồn lực. Linh giả sở hữu năng lực kiểm soát ngũ hành bao gồm Kim, Mộc, Thổ, Thủy, Hỏa, còn có những nguyên tố dị biệt là Lôi, Phong, Hắc Ám, Quang Minh. So về phòng ngự Linh giả kém khá xa so với Võ giả nhưng bởi Linh giả có khả năng thao túng thiên địa nguyên tố nên công kích sát thương hoàn toàn vượt trội.

Để Phạm Văn Long hiểu rõ ràng hơn, lão Kim nói thêm:

- Mỗi loại thuộc tính nguyên tố mang những sắc thái hoàn toàn khác nhau. Như Kim thuộc tính đặc trưng sắc bén, bá đạo. Mộc thuộc tính quỷ dị, giảo hoạt. Thổ thuộc tính hùng hậu, vững vàng. Phong thuộc tính nhanh nhẹn, chớp nhoáng. Thuỷ thuộc tính nhu hoà. Hoả thuộc tính nóng nảy, phá huỷ…

Mới nghe đến đó trong lòng Phạm Văn Long rạo rực, không kìm được liền hỏi:

- Vậy ta có thể trở thành Võ giả hay Linh giả?

Sắc mặt Phạm Văn Long phấn khích mong chờ câu trả lời từ lão Kim.

- Bất kỳ ai cũng đều có khả năng tu luyện Võ giả, còn về Linh giả cần phải xem xét linh mạch của ngươi thích hợp với thuộc tính loại nào. Lại nói muốn trở thành Linh giả thì bên trong cơ thể cần phải có linh mạch tương ứng. Độ hòa hợp với thuộc tính càng cao thì lĩnh ngộ càng dễ dàng. Linh mạch phân chia thành năm cấp độ từ sơ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, ưu việt và cao quý nhất là hoàn mỹ. Thế mới nói để trở thành Linh giả thật không dễ dàng, đều do vận số tạo hoá an bài cả. Trong một trăm người hoạ may mới sinh ra một người có linh mạch mà thôi.

- Vậy ngươi là Võ giả hay Linh giả?

Phạm Văn Long tò mò muốn biết nhân vật Nguyễn Kim bí ẩn có lai lịch ra sao.

Nghe hỏi đến, lão Kim chỉ hừ nhẹ, giọng đầy đắc ý nói:

- Ta vốn là Linh giả nhưng không tu luyện trong ngũ hành. Lôi thuộc tính chính là chủ tu công pháp của ta. Chỉ cần một ý niệm liền có thể điều động vạn lôi sấm sét, chém giết đối thủ dễ như trở bàn tay.

Phạm Văn Long chẳng thèm quan tâm đến vẻ ba hoa của lão liền nói:

- Trình độ của ngươi đã đạt đến đẳng cấp nào rồi? Phá Không hay Ngạo Thế?

Phạm Văn Long rất tò mò. Trong lòng thầm phỏng đoán nhất định thực lực của lão không hề thấp.

Lâu sau, chỉ nghe lão Kim thở dài bảo:

- Khi thực lực ta còn thịnh thì cái Thánh Viện nhỏ bé này không đáng để ta liếc mắt đến.