Chương 6: Lần đầu đột phá

Lạc Hồng Truyền Kỳ

Chương 6: Lần đầu đột phá

Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, đảo mắt một cái lại tròn một tuần nữa. Phạm Văn Long hiện ngoại trừ những lúc ăn uống và ngủ vài canh giờ mỗi ngày còn đâu hắn đều cắm đầu vào việc tu luyện Đại Việt Linh Quyết.

Đại Việt Linh Quyết sau hai tuần không tiến triển, rốt cuộc hai ngày này đã manh nha có thành tựu. Trong cơ thể của Phạm Văn Long lờ mờ xuất hiện một tầng khí, tuy yếu ớt song hắn vẫn có thể cảm nhận rất rõ ràng.

Ba ngày sau, luồng khí này trở lên to dày và ngưng thực hơn. Đối chiếu thông tin trên Đại Việt Linh Quyết, Phạm Văn Long mừng rỡ biết đây chính là chân linh khí do hắn hấp thụ linh khí bên ngoài đưa vào cơ thể, dần tích tụ mà thành, nhưng hiện hắn thấy rất đau đầu vì chưa thể khống chế luồng chân linh khí này, mà để nó tùy ý trôi dạt trong cơ thể.

Lại thêm một tuần trôi qua, mấy ngày này Phạm Văn Long lờ mờ cảm nhận dường như bản thân đã đạt đến bình cảnh của Đại Việt Linh Quyết. Dù có cố gắng tu luyện thế nào cũng chỉ thấy luồng linh khí trong cơ thể dừng ở mức đó, không hề tăng tiến thêm. Phạm Văn Long biết chỉ cần một bước nhỏ nữa sẽ đột phá thành công tầng đầu, điều này khiến hắn rất mong đợi. Nhưng mãi Phạm Văn Long vẫn chưa thấy có chuyển biến, xem chừng có thành công hay không vẫn là khó nói.

Lão Kim từng bảo Đại Việt Linh Quyết này do lão sáng tạo ra không như những bộ linh quyết khác, về phương thức tu luyện và độ khó khăn cũng nhiều hơn. Tầng đầu tiên vô cùng khó, giống như đang xây nền móng cho một căn nhà, càng vững chắc thì tiềm lực phát triển sau này càng lớn.

Đêm nay như thường ngày, trên nóc nhà, một thân ảnh ngồi xếp bằng tu luyện. Cơn gió lạnh lẽo thổi qua khiến hắn rùng mình, nhưng khi hắn vừa bắt quyết, cơ thể dần dần nóng lên, luồng chân linh khí trong người tỏa ra ấm áp, chạy xuyên suốt các kinh mạch giúp cơ thể hắn thỏa mái vô cùng. Càng ngày, Phạm Văn Long càng nhận thấy thể chất bản thân tiến triển vượt bậc.

Ngồi tu luyện đến canh hai, Phạm Văn Long đột nhiên khẽ động, thần sắc đang bình ổn bỗng biến chuyển, có phần phấn khích, khóe miệng hơi nhếch lên đậm ý cười.

Lúc này, trong cơ thể luồng chân linh khí to dày đang dần dần chuyển động, theo ý chí của Phạm Văn Long mà từ từ di chuyển, tuy rất chậm nhưng thực sự hắn đã bắt đầu điều khiển được nó theo ý muốn. Sau một hồi loay hoay, cuối cùng luồng chân linh khí cũng bị hắn ép chạy vào đan điền.

Lập tức, đan điền như cái bình chứa, chân linh khí vừa chạm đã ào ào đổ vào trong. Hắn đưa tay bắt quyết, cố gắng không để xảy ra sai sót.

Đột nhiên biến cố xảy đến, luồng chân linh khí vừa chảy vào đan điền bỗng dưng trở lên cuồng bạo, dường như có dấu hiệu muốn phá vỡ đan điền chui ra.

Phạm Văn Long kinh hoảng, nếu đan điền nổ tung thì cái mạng hắn chắc chắn đi tong. Hắn vội vàng điều chỉnh tâm thần, nhẹ nhàng vỗ về trấn áp luồng chân linh khí bạo ngược kia. Nhưng hành động của hắn như càng khiến luồng chân linh khí bị chọc giận, sức công phá bất ngờ tăng lên mấy lần.

Cảm giác đau đớn kịch liệt khiến mồ hôi trên người Phạm Văn Long tuôn ra như suối. Cơ thể hắn run rẩy dữ dội, mặt mày xanh như tàu lá.

Ai mà ngờ cái linh quyết lão Kim sáng tạo lại bá đạo đến như vậy, hoặc rất có thể lão chưa từng tu luyện nên chưa trải qua tình huống quái gở này. Cơ mặt Phạm Văn Long nhăn nhúm, đau đớn dồn nén như chực chờ phá tung cơ thể, các kinh mạch bị ảnh hưởng trương phồng như quả bóng.

Đổi lại là lão Kim chắc hẳn sẽ có cách giải quyết nhưng với một người kinh nghiệm non nớt như Phạm Văn Long thì vô phương vô sách.

Đan điền nghe "răng rắc" vài vụ âm thanh, một vài vết rạn nứt bắt đầu xuất hiện trên bề mặt. Xem tình huống này thì chỉ nháy mắt nữa thôi Phạm Văn Long sẽ bạo thể mà chết, nếu may mắn sống sót cũng thành phế nhân.

Biến cố cực nhanh, lâm vào tuyệt cảnh ngàn cân treo sợi tóc, dẫu có cầu cứu lão Kim sợ rằng không kịp thời gian. Tâm trí Phạm Văn Long dậy sóng, hắn không cam lòng để xảy ra kết cục như vậy. Gom tất cả sức lực, gầm lên một tiếng, Phạm Văn Long mạnh mẽ vận chuyển Đại Việt Linh Quyết theo hướng ngược lại, mục đích muốn ép tất cả chân linh khi đang ở trong đan điền hút ra ngoài.

Nhưng càng cứu càng tệ, đan điền của hắn có thêm lực tác động thì quay cuồng dữ dội hơn, cảm giác như có một cơn lốc đang gào thét, bạo loạn bên trong.

Tuyệt vọng, Phạm Văn Long nhắm chặt mắt, buông bỏ cho luồng chân linh khí kia thỏa sức tung hoành.

Giờ phút này hắn cảm thấy nhớ quê hương, nhớ Bạch Bang…

- Mạng ta vậy là xong rồi!

Phạm Văn Long tuyệt vọng thốt lên.

Nhưng trong lúc này, đột nhiên dị biến xảy đến, Bạch Mai nhẫn vốn nằm yên trên bàn tay trái đột nhiên lóe sáng, một dòng linh khí màu bạc cực kỳ tinh thuần bất ngờ xuất hiện, rồi theo kinh mạch chạy thẳng vào đan điền của Phạm Văn Long.

Đan điền vốn đang hỗn loạn nhưng khi dòng linh khí kì lạ màu bạc kia rót vào bỗng dần dần ôn hòa. Các vết rạn nứt nháy mắt liền có dấu hiệu khôi phục. Chỉ mấy mươi nhịp thở đan điền hoàn toàn ổn định, như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Phạm Văn Long không hiểu đầu cua tai nheo ra sao nhưng biết rằng sinh cơ đã được giữ lại rồi. Đè nén cảm giác sung sướng, hắn vội tiếp tục vận chuyển theo quỹ đạo Đại Việt Linh Quyết, dồn hết các tia chân linh khí còn lại đổ vào đan điền.

Đan điền vốn là nơi tập trung của khí lực trong cơ thể, sau khi rót chân linh khí vào, sẽ chuyển hóa sang một dạng gọi là linh lực, sau này chỉ cần dùng ý niệm liền tuỳ thời khống chế dòng linh lực ấy. Phương pháp tu luyện Đại Việt Linh Quyết cơ bản dựa trên nguyên tắc này.

Hơn canh giờ sau, Phạm Văn Long vẫn duy trì trạng thái tu luyện.

Thật lâu, tia linh khí cuối cùng cũng được hấp thu thành công vào đan điền.

Tâm trạng Phạm Văn Long lúc này vô cùng vui vẻ, phấn khích. Sau gần một tháng ròng rã, cuối cùng hắn đã chính thức đột phá tầng cảnh giới đầu tiên trong Đại Việt Linh Quyết.

Phạm Văn Long cảm thấy thực lực của bản thân đã có sự biến hoá vô cùng lớn, một nguồn sức mạnh mới mẻ sung mãn chảy khắp nơi, trong lòng không nhịn được liền muốn động tay chân một phen.

Thân hình như linh miêu nhẹ nhàng đáp xuống khoảnh sân bên dưới đình viện. Chiếu theo Đại Việt Linh Quyết, Phạm Văn Long vận chuyển linh lực từ đan điền truyền đến lòng bàn tay.

Một quả cầu nhỏ màu trắng mờ mờ to bằng đầu đũa dần hình thành.

Đến khi đan điền khô kiệt linh lực, quả cầu đã trở lên rõ ràng, to bằng quả trứng gà. Đây đều là linh lực tinh thuần, bị Phạm Văn Long cưỡng chế xuất động, hiển nhiên uy lực không hề tầm thường.

Không do dự, Phạm Văn Long hung hăng ném mạnh quả cầu về hướng một khối đá gần đó.

Đùng!!!

Một tiếng nổ vang lên, khối đá to lớn bị đánh sập, cát bụi văng tung tóe.

Lấy tay phủi bụi đất trên người, thần sắc Phạm Văn Long cực kỳ phấn khích. Đây là sức mạnh của bản thân hắn sao? Nếu là trước kia hắn không bao giờ tưởng tượng đến cảnh này. Không biết những cấp độ về sau thực lực sẽ khủng bố đến đâu? Phạm Văn Long thực sự mong chờ.

Đúng lúc này, tiếng lão Kim vang lên tán thưởng:

- Nhóc con khá lắm! Mới gần một tháng mà ngươi đã tu luyện thành công tầng một của Đại Việt Linh Quyết. Bộ linh quyết này tuy uy lực không nhỏ nhưng tu luyện rất khó khăn. Người bình thường muốn vượt qua tầng thứ nhất nhẩm tính phải đến vài ba tháng, vậy mà ngươi chỉ cần có bấy nhiêu thời gian. Lợi hại!

Không giống như mọi lần, thanh âm của lão Kim mang theo hương vị tán thưởng và kinh ngạc. Có lẽ việc Phạm Văn Long tiến bộ thần tốc đã cấp cho lão một chấn động không nhỏ.

Phạm Văn Long vốn buồn rầu vì cho rằng bản thân tu luyện chậm chạp, nhưng sau khi nghe lão Kim nói thì càng vui mừng hơn. Lưỡng lự giây lát, hắn liền truyền âm nói:

- Vừa rồi đan điền của ta gặp biến hoá, thiếu chút nữa là nổ tung.

Vừa nghe câu nói của Phạm Văn Long, lão Kim kinh ngạc bảo:

- Có chuyện như vậy sao? Mau nói rõ cho ta nghe!

Không giấu diếm chút nào, Phạm Văn Long liền thành thật kể lại tình huống thập tử nhất sinh vừa trải qua. Ban đầu Phạm Văn Long còn tưởng rằng chính lão Kim đã ra tay trợ giúp nhưng xem ra không phải.

- Hẳn là Bạch Mai nhẫn đã cứu ngươi một mạng. Vừa rồi ta bỗng có cảm nhận dao động rất kỳ lạ phát sinh bên trong không gian này.

Nghe lão Kim phân tích, Phạm Văn Long liền đưa Bạch Mai nhẫn lên vuốt ve, khẽ lẩm bẩm:

- Lão Kim! Ngươi có thể cho ta biết nguồn gốc chiếc nhẫn này không?

Giọng lão Kim vô cùng bất đắc dĩ đáp:

- Nhóc con ngươi đừng hỏi ta. Ta cũng giống như ngươi mà thôi, không cách nào nhìn thấu Bạch Mai nhẫn. Năm xưa vì tranh giành nó mà ta mới đến nông nỗi này.

Phạm Văn Long đành lắc đầu cười khổ, chuyện này vốn dĩ bản thân hắn cũng không có biện pháp nào.

- Việc đan điền của ngươi bạo loạn có một khả năng. Đó là vì ngươi không thuộc hành tinh này, và cũng chưa từng tu luyện nên đan điền nhất thời không thể tiếp nhận chân linh khí đổ vào. May mắn nhẫn Bạch Mai đã gúp ngươi cân bằng, từ nay về sau không cần phải lo lắng nữa rồi.

Ngẫm lại tình huống khủng bố lúc đó khiến Phạm Văn Long toàn thân lạnh toát. Vậy là lại thêm một lần chân đã đặt đến Quỷ Môn Quan. Cảm giác trở về từ cõi chết khiến linh hồn rung động mãnh liệt.

Thầm nghĩ, việc tu luyện quả không đơn giản, chỉ cần sơ sẩy sẽ phải trả giá bằng cả sinh mạng. Sau này, Phạm Văn Long tuyệt đối cẩn trọng trong mọi chuyện.

Tâm thần khẽ động, một luồng thông tin mới mẻ tầng thứ hai Đại Việt Linh Quyết lập tức hiện lên. Về cơ bản, tầng thứ hai này so với tầng một không mấy khác biệt, cốt chính vẫn là hấp thụ linh khí vào cơ thể, rồi chuyển hóa thành chân linh khí thông qua kinh mạch đổ về đan điền. Lấy đan điền làm trung tâm, bồi dưỡng linh lực sung túc, củng cố và mở rộng phạm vi.

Nhắm mắt tận hưởng nguồn sức mạnh dồi dào đang ngập tràn trong cơ thể, Phạm Văn Long không kìm được hú lên một tiếng dài.

- Nhóc con, thu liễm lại một chút. Đừng kinh động kẻ khác đến đây.

Phạm Văn Long giật mình, suýt chút đã quên mất tình cảnh của bản thân.

Sau khi quan sát nội thể một vòng, khóe môi Phạm Văn Long vẽ lên một đường cong nhàn nhạt, đầy tiếu ý:

- Nhân Vực cấp bốn. Không ngờ tu luyện Đại Việt Linh Quyết tầng một thành công lại trực tiếp đề thăng hai cấp.

Thình lình lão Kim nổi nóng bảo:

- Nhóc con! Đừng xem thường bộ linh quyết của ta vậy chứ! Ngươi tư chất không tệ, ở Địa Cầu còn học võ công, rèn luyện gân cốt từ bé. Dịch chuyển đến Linh Chiểu Tinh lại có Bạch Mai nhẫn tương trợ, nhờ đó căn cơ, xương cốt phát triển khá vững vàng. Đổi lạ kẻ khác, cần đến vài ba năm bồi dưỡng thân thể mới bắt đầu tu luyện được. Đáng tiếc Địa Cầu linh khí còn quá yếu nên ngươi bị uổng phí mất mười mấy năm.

Mấy ngày gần đây, thái độ của lão Kim đã hiền hòa hơn hắn, giống một người ông đang dạy dỗ bảo ban đứa cháu mình vậy.

Ở nơi này, Phạm Văn Long có những bí mật không thể nói với ai, chỉ riêng lão Kim mới thấu hiểu và lắng nghe. Nếu không có lão Kim, hắn sẽ rất cô đơn.

- Lão Kim…!!! Cảm ơn người!!!

- Thằng nhóc con này, không phải ta chỉ mới nói vài câu thôi sao, đâu cần phải xúc động như vậy. Nhớ năm xưa Cao Tiến nhặt ngươi từ trên núi Yên Tử, sau đó thu nhận nuôi dạy. Quá trình trưởng thành của nhóc con ta chứng kiến hết thảy. Ha hả… Chẳng ngờ ma xui quỷ khiến thế nào ngươi lại đến được đây, coi như là đại cơ duyên. Là phúc hay là hoạ, là trùng hay là long thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi.

Phạm Văn Long trong lòng ấm áp. Lão Kim nói đúng, Bạch Mai nhẫn vốn luôn bên người nghĩa phụ Cao Tiến, vậy nên những gì hắn làm trong mười tám năm qua lão Kim cũng nhìn thấu rõ.

- Lão Kim hiện tại tình cảnh của người có ổn không? Ta giúp gì được cho người không?

Một hồi lâu mới nghe âm thanh lão Kim vang lên, có phần buồn bã:

- Ta hiện chỉ tồn tại dưới dạng linh hồn, mà cũng chỉ là một tàn hồn thôi. Ngày xưa may mắn ẩn nấp trong Bạch Mai nhẫn nên mới trốn thoát được kiếp luân hồi. Chỉ cần ly khai khỏi chiếc nhẫn này sẽ lập tức tiêu tán vào thiên địa. Còn việc muốn giúp ta hãy tạm gác qua một bên, hiện tại thực lực nhà ngươi quá yếu, sau này rồi hãy nói.

Hiển nhiên với thực lực hiện tại của Phạm Văn Long chẳng khác gì con kiến hôi, bảo vệ bản thân đã khó huống chi nói đến chuyện khác. Điều hắn thiếu chính là thời gian. Phạm Văn Long tự nhủ cần nỗ lực rất nhiều, một khi có đủ thực lực, nhất định sẽ trở về Địa Cầu, vì nghĩa phụ, vì Bạch Bang và bây giờ có thêm một lý do cho hắn phấn đấu, đó chính là lão Kim.

- Lão Kim! Hãy tin tưởng ở ta, nhất định có một ngày ta sẽ đưa người ra thế giới bên ngoài.