Chương 1: Dị năng cấp Z

Kỹ Năng Của Ta Là Bậc Z

Chương 1: Dị năng cấp Z

Chương 1: Dị năng cấp Z

Thế giới này mỗi người sinh ta sẽ có một kĩ năng.

Cấp độ thấp nhất là F và cấp độ cao nhất là SSS.

Nhưng cậu, Lưu Huy Nam. Người đẹp trai anh tuấn thông minh tài lại là kĩ năng cấp độ Z. Có tên là Chế tạo

Mọi người ai cũng nghĩ kĩ năng của Lưu Huy Nam là phế phẩm của phế phẩm. Kể cả cậu cũng vậy.

Nhưng cậu đường đường lại là một siêu cấp phú nhị đại, lão cha là một cường giả có kĩ năng SSS.

Vậy nên ta trở thành một người người trên người.

Vốn định sống như cá ươn suốt đời.

Vậy mà không hiểu kiểu gì, cậu xuyên việt đến thế giới tu tiên.

Thân phận hiện giờ của Lưu Huy Nam chính là Lưu Huy Nam. Một người trùng tên trùng họ. Nếu có chỗ khác chính là thân phận.

Hiện giờ cậu là ngoại môn đệ tử của Huyền Vũ môn.

Hơn nữa cậu lại còn là một người chỉ có Luyện khí một tầng tu vi. Đúng là thỏa thỏa người trong suốt.

Linh căn của cậu cũng chỉ là phế phẩm linh căn. Tên đầy đủ là Ngũ phẩm tạp linh căn.

Lưu Huy Nam thở dài.

Với trình độ hiện tại của Lưu Huy Nam, có lẽ cả đời cũng chẳng đi đến đâu.

Lưu Huy Nam đã có ý tưởng cho tương lai.

Đó là trở về thế giới phàm nhân, mở một cửa tiệm nhỏ rồi thuê người kinh doanh.

Sau đó, cưới một cô vợ. Ngày nào cũng ngồi tắm nắng uống rượu nghe nhạc đầy thích thú.

Quyết định hướng đi của mình, Lưu Huy Nam dọn dẹp đồ đạc vào.

Đồ của cậu cũng không có nhiều, có thì chỉ là vài bộ quần áo và một ít ngân lượng và vài viên đan dược Hạ phẩm mà thôi. Tất cả còn được để trong túi trữ vật.

Mà nói đến đan dược, Lưu Huy Nam tò mò mở túi lấy ra xem.

Viên đan dược này theo tên là Long hổ đan. Là loại đan dược giúp tăng tu vi của Luyện khí giả.

Đổ mấy viên ra tay, Lưu Huy Nam bỗng đứng hình tại chỗ.

Bởi trước mặt cậu hiện ra một tấm bảng nhỏ. Bên trong ghi như sau:

(Phát hiện 6 viên hạ phẩm Long Hổ đan. Có thể chế tạo thành 1 viên thượng phẩm Long Hổ đan hoặc 3 viên Trung phẩm Long Hổ đan).

Không ngờ, cái dị năng cấp độ Z kia của cậu cũng xuyên không theo đến đây rồi.

Cậu ấn chọn mục 3 viên Long hổ đan trung phẩm.

Lập tức, 3 viên thuốc rơi ra trên tay cậu. Nếu có chỗ khác chính mùi thuốc thơm hơn hẳn mọi khi.

Đến đây, Lưu Huy Nam như thấy được một đại lục mới.

Nhưng bây giờ cậu lại thắc mắc, dị năng của cậu lúc trước chỉ có thể chế tạo ra những vật phẩm có nguyên liệu sẵn thôi mà.

Ví dụ như cậu có một đống gỗ. Lại có cả các dụng cụ làm mộc, thì chỉ cần tưởng tượng trong đầu rồi nhấn xác nhận là được.

Bản chất của nó là bỏ qua công đoạn chế tạo, mài dũa mất thời gian đó mà ra luôn sản phẩm.

Để rõ hơn mời tham khảo cách chế tạo đồ trong Minecraft.

Bỗng, Lưu Huy Nam nhận ra điều gì đó.

Theo như những gì tên này học ở đây. Điều quyết định phẩm chất của đan dược là tạp chất và dược lực.

Hạ phẩm đan dược tiêu chuẩn là chỉ có 4 phần tạp chất, trung phẩm là 3 phần, thượng phẩm thì là một phần và cuối cùng cực phẩm đan dược là không một chút tạp chất.

Ngoài ra, trong quá trình luyện đan, dược lực ở bên trong do sơ suất nên bị tiết ra ngoài.

Nếu giữ lại 5 phần dược lực là hạ phẩm, 6 phần là trung phẩm, 7 phần là thượng phẩm và 9 phần là cực phẩm.

Phải đạt cả hai điều kiện này mới có thể tính là phẩm chuẩn.

Ví dụ như viên thuốc đó còn 7 phần dược lực. Nhưng lại có 3 phần tạp chất thì cũng chỉ tính là hạ phẩm đan dược.

Những đan dược như vậy gọi là ngụy Thượng phẩm đan dược.

Còn vì sao lại gọi vậy?

Bởi thuốc thì có 3 phần độc. Nếu dùng quá nhiều sẽ gây ra tắc nghẽn kinh mạch, làm ô uế đan điền.

Vậy nên mới có cách phân chia như vậy.

Nếu năng lực của cậu mạnh như vậy, thì trong đầu cậu lóe ra một con đường.

Trước kia cậu từng đọc một tiểu thuyết có tên là Bách luyện thành tiên.

Trong đó thì nhân vật chính thu được bàn tay vàng thì đến phòng chứa phế đan để xin làm quản lí.

Nhờ đó đã dùng bàn tay vàng của mình biến phế thành bảo. Từ đó ăn đan dược như ăn đậu.

Bởi vậy dù không có tu vi nhưng vẫn chẳng lên cấp vù vù.

Còn cậu dù gì cũng có linh căn, chẳng nhẽ lại sợ thua kém hay sao.

Nghĩ là làm. Lưu Huy Nam vạch ra một kế hoạch để được số lượng lớn phế đan.

Theo cậu biết, tông môn quả thật có phế đan phòng.

Nơi chuyên thu nhận các phế đan trong tông môn.

Bởi Huyền Vũ phái này có hẳn cả một nhánh chuyên luyện đan. Có tên là Đan phường.

Cậu lại là ngoại môn đệ tử. Hàng tháng phải tiếp nhận các nhiệm vụ mới có thể thu được tài nguyên.

Bây giờ cậu cần tìm cách xin vào trông coi phế đan phòng.

Mà cách dễ dàng nhất làm sao qua được hai chữ " kim tiền".

Ở kiếp trước, cậu dùng tiền để khơi thông các quan hệ cực kì thuần thục. Dù sao cá ướp muối cũng phải có chút bản sự chứ.

Nói là làm. Lưu Huy Nam lập tức đi đến Tổng quản phòng.

Trên đường, Lưu Huy Nam cũng nhìn đến vô số phong cảnh.

Thì ra, ở đây tuy là tu tiên nhưng mọi người không phải mặc đồ như trong phim tiên hiệp.

Mà tất cả đều mặc một bộ đồ rất được. Ví dụ như quần dài kết hợp với một chiếc áo khá bó sát.

Ngoài ra còn có cả thắt lưng làm bằng da thú. Trên đó treo lấy lệnh bài và túi trữ vật.

Điều đó cũng đơn giản thôi. Đầu tiên là tránh vướng víu khi đánh nhau và cử động thoải mái.

Các khu nhà đều được xây sát cạnh nhau. Dù sao đây chỉ là khu của ngoại môn đệ tử thôi mà.

Thử tưởng tượng lúc đang đánh nhau thì tự dưng bị vướng tay áo dài hay bị đối thủ tóm được phần vạt áo thì không hiểu như thế nào.

Bỏ qua tạp niệm, Lưu Huy Nam nhanh chóng dựa theo trí nhớ đi đến Tổng quant phòng.

Nói là phòng chứ nơi này là một căn nhà 1 tầng chiếm diện tích khoảng 500 mét vuông.

Đi đến chỗ quầy nơi tổng quản đang ngồi.

" Đệ tử Lưu Huy Nam đến nhận nhiệm vụ tháng này thưa ngài". Lưu Huy Nam báo ra tính danh rồi đưa ra lệnh bài và cả một chiếc túi vải nhỏ.

Bên trong thì đựng một viên trung phẩm Long Hổ đan.

Tổng quản mở ra xem đồ bên trong túi thì cười cực kì tươi, hỏi: " Đến nhận nhiệm vụ sao? Muốn nhận nhiệm vụ gì thì chọn đi".

Nói rồi tổng quản đưa cho một cuốn sổ nhỏ ghi các công việc và phần thưởng.

Mở ra xem một lát, Lưu Huy Nam cười tươi chỉ vào nhiệm vụ quản lí Phế đan phòng, nói: " Tổng quản, ta muốn nhận nhiệm vụ này".

Tổng quản ngó vào nhìn nhiệm vụ cậu chọn, nói: " Nhiệm vụ này tu luy nhàn hạ nhưng 1 tháng chỉ được 2 viên Long Hổ đan. Có muốn chọn lại không?".

" Ta quyết định thưa ngài". Lưu Huy Nam khẳng định.

" Được rồi. Nhiệm vụ này có thể làm dài hạn, có thể kết thúc lúc nào cũng được nhưng phải báo trước và làm đến hết tháng. Nếu làm tiếp thì lúc nhận đan dược thì ra gia hạn thêm".

Tổng quản nhanh chóng viết một chút thông tin vào sổ rồi đưa cho cậu một tờ giấy.

Đó là giấy xác nhận nhiệm vụ.

Nói cảm ơn vài câu với tổng quản, Lưu Huy Nam lập tức đi đến phế đan phòng.

Công việc ở phế đan phòng rất đơn giản. Đó chính là hàng ngày đi đến Đan núi nhận phế đan rồi tập kết ở Phế đan phòng.

Sau đó một khoảng thời gian thì vứt đi nơi nào đó.

Đến nơi, Phế đan phòng ở nơi vắng vẻ heo hút.

Ngoài cửa còn chẳng có ai.

Đẩy nhẹ cái cửa thì lập tức mở được ra.

Bên trong như là một phòng kho với vô số thùng lớn nhỏ.

Mở thùng ra, cậu phát hiện toàn là phế đan.

" Ai vào đây đấy?". Lúc này, từ ngoài cửa có một người đi đến.

Lưu Huy Nam quay ra nhìn. Thì ra là một ngoại môn đệ tử. Trên tay người đó còn cầm một cái túi vải to đùng.

" Chào sư huynh, ta là người mới đến nhận nhiệm vụ ở phế đan phòng".

Lưu Huy Nam nói, sau đó đưa ra tờ giấy chứng nhận nhiệm vụ.

Cầm tờ giấy, người đó rưng rưng nước mắt, nói: " Không ngờ lại có người đến nhận nhiệm vụ này. Ta cuối cùng cũng được giải thoát".

Nhìn vẻ mặt đầy cảm xúc đó, Lưu Huy Nam tò mò hỏi: " Sư huynh, vì sao huynh lại khóc như vậy?".

" Một lời khó nói hết đệ ạ". Người đó dụi nước mắt đi, nói tiếp.

" Cái nghề này tuy nhiều thời gian rảnh nhưng phải làm thường xuyên. Lại không có ai làm cùng nên rất gò bó, không thể xuống tông môn nếu không có người làm thay".

" Với cả, cái nghề này mỗi tháng chỉ có 2 viên Long Hổ đan bèo bọt. Có thể nói là không đủ để tu luyện".

" Mà trước kia lúc lên tông môn, ta cùng với bạn thuở nhỏ của ta lên cùng. Chúng ta cùng nhau tu luyện, cùng nhau cố gắng".

" Nhưng ta bị phân chúng vào Phế đan phòng, cả ngày bị chôn chân ở đây. Cuối cùng, cô ấy đã đạt Luyện khí tầng 7 vào trong nội môn. Còn ta vẫn chỉ là một Luyện khí tầng hai nhỏ nhoi".

" Hơn nữa, cô ta lọt mắt xanh của một nội môn đệ tử khác. Họ đã kết hôn còn ta chỉ có thể đứng nhìn".

" Đều tại cái công việc đáng chết này".

Nói ra một tràng dài người đó mới dừng lại.

Lưu Huy Nam nghe xong câu chuyện này không biết phải nói gì.

Có câu nồi nào úp vung ấy. Người ta là nội môn đệ tử, chẳng nhẽ hạ mình lấy một ngoại môn đệ tử kém nhau tận 5 tầng cảnh giới sao.

Lưu Huy Nam an ủi: " Sư huynh đừng buồn nữa. Huynh đừng cảm giác mình kém cỏi. Ít nhất huynh cũng là tu tiên giả. Sao không nhân lúc còn trẻ khỏe như này thì xuống núi, lấy một cô vợ nào đó mà tiêu dao. Dù sao nhìn tuổi của huynh cũng tầm 30 rồi. Nếu không thành Trúc cơ thì tuổi thọ cũng chỉ là 100 năm. Hao tổn ở đây là không hợp lí".

Nghe cậu khuyên, người đó như chợt tỉnh giấc.

Đúng vậy, đã tu tiên vô vọng thì cứ theo đuổi làm gì.

Với tu vi của mình và một vài chiêu phép thuật thì xuống núi làm một chức quan gì đó hưởng thụ cuộc sống có phải tốt không?