Chương 10: Lão tổ huyền vũ môn độ kiếp, hồi ức của tác giả

Kỹ Năng Của Ta Là Bậc Z

Chương 10: Lão tổ huyền vũ môn độ kiếp, hồi ức của tác giả

Chương 10: Lão tổ huyền vũ môn độ kiếp, hồi ức của tác giả

Lưu Huy Nam phi hành về cửa hàng, cậu đã thấy Trần Huy Quang ngồi trong phòng chờ rồi.

" Ngươi là phàm nhân sao lại đi nhanh như vậy?" Lưu Huy Nam thắc mắc hỏi. Từ bề ngoài cậu có thể nhìn ra Trần Huy Quang không hề có một chút linh khí gì cả

Ta thấy Lưu Huy Nam thắc mắc, lấy ra một cái vòng cổ, nói: " Đây là thứ ta tạo ra khi vào thế giới này. Nó có nguồn gốc từ một mảnh vỡ chiều không gian khác, sau đó được thu lại chế tạo thành cái vòng cổ này.".

Lưu Huy Nam thấy vậy, hỏi: " Vậy nó có tác dụng gì?".

Ta đáp lại: " Nó có vài tác dụng. Đầu tiên chính là Không gian trùng điệp, chính là việc ngươi không thể tấn công đến ta đấy. Thứ hai chính là dịch chuyển tức thời. Ta căn bản chính là có thể đi đến bất cứ đâu mình muốn. Và thứ ba là Không gian hôn loạn, tạo ra một vùng hỗn loạn không gian trong phạm vi nhất định".

Nghe ta nói, Lưu Huy Nam tỏ vẻ thèm thuồng tham lam chiếc vòng cổ đó.

Cũng phải thôi, dù sao ai chẳng tham lam khi sở hữu một bảo vật như vậy.

Lưu Huy Nam cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, hỏi: " Vậy ngươi nói ngươi là tác giả tạo lên thế giới này?".

Ta gật đầu, nói: " Đúng vậy".

Lưu Huy Nam lại hỏi: " Vậy ngươi đến từ thế giới trước kia của ta sao?".

Ta lắc đầu, nói: " Không phải, thế giới siêu năng lực đó cũng chỉ là ta tạo ra qua vài câu nói để nói rõ nguồn gốc năng lực của ngươi thôi".

" Vậy thế giới của ngươi như thế nào?" Lưu Huy Nam tò mò hỏi.

Ta cũng thành thật trả lời: " Thế giới của ta không có siêu năng lực hay tu tiên gì đó, hoặc có nhưng ta không biết. Về căn bản, cũng khá giống thế giới của ngươi về mặt khoa học. Dù sao ta cũng lấy nguyên gốc mà".

" Vậy ngươi chứng minh xem ngươi là tác giả của bộ truyện hay thế giới này đi". Lưu Huy Nam nói, cậu muốn một bằng chứng cụ thể để xác định đây là sự thật.

Ta cũng gật đầu đồng ý, hỏi: " Vậy ngươi để ta chứng minh như ngươi mong muốn".

Dứt lời, ta lấy điện thoại mở khóa màn hình rồi bắt đầu gõ chữ. Đồng thời, cậu cũng đọc những gì mình gõ cho Lưu Huy Nam nghe.

(Ngày hôm nay, Huyền Vũ môn lão tổ đã ở Kim đan cảnh đỉnh phong gần 80 năm. Hôm nay chuẩn bị đột phá thành Nguyên Anh. Đáng tiếc, bị thiên kiếp đánh quá mạnh nên đột phá thất bại. Cũng may, bảo vệ được cái mạng nhỏ và nhìn ra được con đường trở thành Nguyên anh).

Vừa gõ chữ xong, trên bầu trời dần dần bị che phủ bởi mây đen.

Trong đám mây đó có ẩn hiện tia chớp màu đỏ.

Đây là dấu hiệu của Nguyên anh kiếp.

Lưu Huy Nam đến lúc này cũng tin là thật rồi.

Cậu và Trần Huy Quang ngồi xem độ kiếp....

Ở chỗ lão tổ Huyền Vũ môn.

Đó là một lão già râu tóc bạc trắng, mặc lên mình bộ đạo bào có tiêu chí của Huyền Vũ môn.

" Năm nay ta đã 410 tuổi rồi. Nếu lần này mà không đột phá được, qua một đoạn thời gian nữa sẽ không đủ lực để đột phá mất. Chuẩn bị gần trăm năm chỉ chờ ngày này. Đột phá thôi".

Lão già đó lẩm nhẩm vài câu rồi lao lên trên trời với 3 món Pháp bảo và ý chiếm Không thành công thì cũng thành nhân....

Quay trở lại chỗ Lưu Huy Nam và tác giả, cả hai đang ngắm nhìn uy áp của thiên kiếp. Điều này sẽ rất có ích cho việc đột phá sau này.

Tia sét đầu tiên hạ xuống, thân ảnh người trong đám mây cầm một chiếc chuông ném ra phía trước để đỡ lấy đòn công kích.

Đơn nhiên, chỉ có Lưu Huy Nam nhìn thấy mà thôi.

Còn Trần Huy Quang thì là phàm nhân, làm sao có thể nhìn xa như vậy được.

Tác giả ta chỉ nhìn thấy tia chớp lóe lên rồi biến mất.

Qua tia chớp đầu tiên, tia chớp thứ hai không vội hạ xuống mà bắt đầu tích súc lực lượng.

Lúc này, Lưu Huy Nam quay ra hỏi: " Cảm giác có thể định đoạt mọi việc như thế nào?".

Thấy Lưu Huy Nam hỏi ta, ta đáp lại: " Cảm giác này rất thú vị. Ta cảm giác mình như một vị thần vậy. Không gì có thể cản nổi ta. Mà ta muốn thay đổi cái gì cũng làm được".

Lưu Huy Nam lắc đầu, nói: " Tác giả, ngươi sai rồi. Thần kinh cũng không thể làm như vậy. Phải nói, ngươi là Sáng thế thần mới đúng".

Ta cũng gật đầu đồng ý. Nhưng sau đó ta lại nói: " Ngươi muốn lão già đó đột phát hành công hay thất bại? Mà khoan đã, ngươi vừa gọi ta là tác giả. Ngươi tin lời ta nói rồi đúng không?".

Lưu Huy Nam không nói gì, chỉ hỏi lại: " Tác giả, ngươi tại sao hỏi muốn thành công hay thất bại, lẽ nào ngươi định sửa lại kết quả sao?".

Ta lắc đầu, nói: " Tuy ta có thể khiến mọi vật diễn ra theo ý của mình nhờ bản thảo của câu chuyện này. Nhưng vẫn có một chút hạn chế".

Lưu Huy Nam tò mò. Không biết hạn chế đó là gì. Cậu hỏi: " Hạn chế đó là gì?".

Ta đáp: " Đầu tiên, những việc ta viết ra phải hợp lí. Những điều mới không được đối lập với những điều cũ. Ví dụ, ta viết là chưởng môn Huyền Vũ môn là một nữ nhân, không thể sửa lại thành một nam nhân được. Đồng lí, thiên kiếp là đạo khảm để tránh cho việc tu tiên giả số lượng cao cấp quá nhiều. Nên không thể quá yếu được".

Ta dừng lại một chút, uống một ngum nước rồi nói tiếp: " Thứ hai, những gì đã viết thì không thể sửa được. Ta đã viết lão tổ Huyền Vũ môn đang độ kiếp và thất bại, thì không thể viết thành công được".

Lưu Huy Nam nghe vậy cũng hiểu.

Ta lại ra vẻ thần bí, nói: " Nhưng trong này lại có dị số. Nó có thể thay đổi mọi điều ta viết bằng hành động".

Lưu Huy Nam bắt đầu tò mò, hỏi: " Đó là cái gì?".

Ta chỉ vào Lưu Huy Nam, nói: " Chính là ngươi đấy. Từ lúc ngươi thu được hệ thống, mạch truyện đã bị thay đổi một cách đột ngột. Từ đó, ngươi trở thành một dị số không do ta quản lí. Mọi chữ ta muốn viết ra tác động trực tiếp đến ngươi là không thể".

Ta nói xong, để ví dụ minh họa còn lấy máy ra gõ: " Lưu Huy Nam bỗng nhiên mót tiểu".

Ta cũng cho Lưu Huy Nam nhìn những gì ta viết.

Lưu Huy Nam thấy vậy, nhưng cũng chẳng cảm thấy cái gì.

Ta nói: " Đó là tác dụng trực tiếp đối với ngươi. Đều vô dụng. Nhưng ta có thể thông qua gián tiếp tác dụng đến ngươi".

Lưu Huy Nam hiểu rồi. Nói gọn là hiện giờ cậu đã thoát khỏi sự khống chế của tác giả.

Ta nói tiếp: " Và ngươi thoát khỏi chính sự khống chế của ta chính là lúc ngươi thu được Hệ thống khắc kim đó. Ta không hề tạo ra nó".

Lưu Huy Nam lườm, hỏi: " Vậy ngươi định tịch thi hệ thống sao?".

Ta gật đầu, nói: " Quả thật ý định của ta là vậy. Ta không thể thu lại hệ thống, nhưng nếu như ngươi đồng ý thì lại khác".

Lưu Huy Nam nó với giọng cứng rắn: " Ngươi đừng mơ mộng nữa. Thứ đến tay ta rồi thì làm sao có chuyện nhả ra".

Ta cũng biết Lưu Huy Nam sẽ nói như vậy. Dù sao, nếu là ta thì cũng không giao ra.

Ta nói: " Nếu như ngươi giao ra, mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Ta có thể giữ lại tu vi của ngươi. Ngoài ra, ta hứa trong 50 năm sẽ giúp ngươi đạt đến Đại thừa cảnh. Và sẽ cho ngươi về thế giới cũ một chuyến".

Lưu Huy Nam nghe vậy, hỏi: " Nếu ta không đồng ý thì sao?".

Ta nhún vai, nói: " Lúc đầu trước khi gặp ngươi và Hắc thiên. Ta định nếu như ngươi không đồng ý thì sẽ làm cho một làn sóng vũ trụ đi bộc phát hủy diệt hết tất cả mọi thứ trong chiều không gian này. Tránh cho việc ngươi trùng sinh để tiếp tục bộ truyện này và làm một bộ truyện khác".

Lưu Huy Nam nghe vậy thì toát hết mồ hôi hột. Không ngờ tên tác giả này lại hung ác như vậy.

Cũng đúng thôi, nếu như bạn có quyền năng như vậy thì làm vậy cũng chẳng sao.

Ta nói tiếp: " Nhưng khi ta gặp ngươi dùng Hắc thiên thì ta đã hiểu vì sao bộ truyện này lại thay đổi".

" Vì Hắc thiên?". Lưu Huy Nam thắc mắc.

Ta gật đầu mấy cái rồi lại làm thêm mấy ngụm trà, nói: " Bởi Hắc thiên chính là vũ khí được ta viết cho nhân vật chính viết cho bộ truyện đầu tiên của ta".

Ta kể đến đây thì như nhớ lại một hồi ức cũ.

Bộ truyện đầu tiên cậu viết là vào năm lớp 9. Lúc đó cậu nhớ rằng ở trường cô giáo văn ra đề là viết về một chuyến kì nghỉ đáng nhớ của mình.

Đề được tự do thể hiện. Và thế là ta đã viết một bài văn về chuyến đi Hạ Long mặc dù ta chưa từng đi bao giờ.

Bài văn đó được cô giáo khen ngợi, và được đứa bạn lớp trưởng ngồi cùng bàn khen và hâm mộ là được đi chơi ở đó dù ta chưa đi bao giờ.

Từ đó, sự hứng thú của ta đối với văn học cũng tăng lên rất nhiều. Làm bài văn một cách dễ dàng mà cô lúc nào cũng cho qua.

Phải biết, từng có đợt cô bắt cả lớp mỗi ngày viết một bài văn, đoạn văn,...

Nếu không qua thì sẽ phải ở lại cuối giờ để cô ôn lại phân tích bài văn đó.

Và ta đáng tự hào khi chưa phải ở lại buổi nào.

Quả là một thời đáng nhớ.

Trong lúc đó, ta đã đọc về một số truyện, tiểu thuyết trên mạng. Nhưng ấn tượng nhất chính là Tru tiên và Đấu phá thương khung.(Ngoài ra còn có 12 nữ thần. He he)

Sau đó thì ta cũng đã viết bộ truyện đầu tiên của mình. Bộ truyện này được viết ra quyển vở kẻ ngang. Tất cả được tầm 200 trang.

Và vũ khí của nhân vật chính là Hắc thiên.

Về sau, do tập trung vào học tập những tháng cuối cùng nên ta phải bỏ dở.

Dù sao học tập quan trọng hơn.

Và cũng chính khoảng thời gian đó, mấy cuốn vở được ta viết truyện thất lạc mất....

Câu chuyện này ta đơn nhiên sẽ không kể cho Lưu Huy Nam rồi. Ta chỉ nói nguồn gốc của Hắc thiên là từ bộ truyện đầu tay ta viết mà thôi.

Lưu Huy Nam nghe đến nguồn gốc của nó là từ một bộ truyện trước kia tác giả viết, nói: " Vậy nó có tác dụng gì mà đến cả hệ thống cũng giấu ta. Và người chủ nhân trước đó là ai?".

Ta nói: " Chủ nhân của nó tên là Lâm Viêm. Là một võ giả. Ta cũng không rõ hết khả năng của nó. Chỉ có thể nói là nó có thể thôn phệ thiên đạo. Bởi nguồn gốc của nó là từ thiên đạo bị ô nhiễm mà thành".

" Vậy nên ngươi mới hỏi ta có muốn giúp lão tổ Huyền Vũ môn không?".

Ta gật đầu, nói: " Đúng vậy"