Chương 13: Phạm Hùng, Vạn yêu huyết luyện quyết

Kỹ Năng Của Ta Là Bậc Z

Chương 13: Phạm Hùng, Vạn yêu huyết luyện quyết

Chương 13: Phạm Hùng, Vạn yêu huyết luyện quyết

Trước khi vào truyện, giải thích một chút.

Lưu Huy Nam lúc trò chuyện với tác giả thì tác giả tạo ra một không gian khác nhờ cái vòng cổ.

Chỉ có Lưu Huy Nam nhìn thấy, còn người khác thấy cậu vẫn đứng yên.

Ở chương trước mình quên chưa nói. Rất xin lỗi các bạn....

Ở một thôn làng nào đó gần biên giới Nhân tộc và Yêu tộc đại chiến.

Nói là ngôi làng thôi chứ thực chất tất cả chỉ còn là một đống đổ nát do yêu thú tàn sát.

Bỗng, một ánh sáng lóe lên rồi một người xuất hiện.

Đó không phải ai khác ngoài tác giả của chúng ta.

Sau bữa cơm, ta thấy mình nhận được một tin nhắn và người đó đề cử nên tạo ra một đối thủ cũng như bằng hữu với Lưu Huy Nam.

Sau 15 phút suy nghĩ, ta đã nghĩ ra một nhân vật nửa chính nửa tà để làm đối thủ, lại làm bằng hữu cho Lưu Huy Nam.

Ta sẽ đặt tên đó là nhân vật gần chính số 1.

Đi đến một phế tích, Ta lấy tay kéo những mảnh vỡ ra và để lộ một cách cửa.

Kéo mở cánh cửa gỗ này ra, ta đi vào trong....

Phạm Hùng là một thanh niên 20 tuổi.

Cậu chỉ là một người bình thường sống trong một thôn làng.

Công việc thường ngày của cậu là làm ruộng.

Cậu có một người vợ và một người con. Cuộc sống cũng đủ ăn đủ mặc. Nói gọn là cũng ưng ý.

Nhưng rồi tất cả đều đã chấm dứt khi một con yêu thú đi vào trong làng. Nó đồ sát tất cả mọi người.

Còn cậu thì may mắn bế được con trốn vào trong hầm.

Phạm Hùng định ra ngoài tìm vợ nhưng một phần bức tường đè vào cửa hầm làm cho cửa hầm bị kẹt cứng.

Phạm Hùng không còn cách nào khác phải nghe những dân làng kêu gào một cách tuyệt vọng.

Với trái tim của một người đàm ông, Phạm Hùng cũng phải khóc ra nước mắt.

Bởi cậu chỉ còn cách bất lực không làm được gì.

Và cũng chỉ có lúc như thế này, Phạm Hùng mới phát hiện con người nhỉ bé đến thế nào.

Cái hầm này là hầm để đồ. Bên trong cũng không có đồ ăn.

Sau một ngày, đứa bé một tuổi trong tay Phạm Hùng khóc vì đói.

Cậu cũng không còn cách nào khác nữa mà chỉ cố gắng dỗ dành. Bởi cậu cũng đã một ngù không ăn gì rồi.

Bên ngoài cũng yên tĩnh không có một chút tiếng động gì. Kết hợp với sự tăm tối ở đây thì sẽ tạo nên cảm giác tuyệt vọng.

Bỗng, Phạm Hùng nghe thấy ở ngoài có âm thanh gì đó.

Có vật gì ở ngoài cửa.

Sau 5 phút, cánh cửa một lần nữa được mở ra.

Một người mặc một bộ đồ kì lạ bước vào trong.

" Phạm Hùng, có làm sao không?". Ta đi vào trong, thấy một người bế một đứa bé đang khóc nhè.

Lấy ra một bình sữa, ta đưa cho đứa bé uống.

Còn nếu mọi người hỏi vì sao ta biết thì đơn giản là nhân vật ta thiết kế, đơn nhiên phải chuẩn bị đồ.

Đứa bé cầm bình sữa như gặp được vàng, cầm lấy uống chùn chụt.

Sau đó, ta lại đưa cho Phạm Hùng 2 cái bánh mì và một chai nước.

Phạm Hùng cầm chai nước mở sẵn uống ùng ục. Rồi lại nhanh chóng ăn hết 2 cái bánh mì.

Có vẻ như nhịn đói hơn 1 ngày cũng không dễ dàng gì.

Ăn xong, Phạm Hùng nhìn ta, hỏi: " Ân công, không biết ngài là..."

Ta đáp lại: " Ta chỉ là một người bình thường đi ngang qua đây thôi. Ta thấy ngôi làng này bị Yêu thú tấn công nên lại đây xem có ai còn sống sót không. Tìm một vòng thì phát hiện có tiếng khóc trong căn hầm này".

Ta đưa ra lí do Level Max hợp lí. Ít nhất là chính ta nghĩ thế.

" Ân công, trong ngôi làng này không còn ai sống sót sao?". Phạm Hùng hỏi.

Ta đáp lại: " Ta không biết. Có thể họ trốn được trong hầm như ngươi hoặc như nào đấy thì ta không rõ'.

Ánh mắt Phạm Hùng như ánh lên một tia hi vọng về việc tìm được người vợ của mình.

Nhưng đối mặt với ánh mắt đấy, ta lại hơi thấy tội lỗi.

Bởi ta thừa biết vợ của Phạm Hùng đã chết rồi. Táng thân bởi miệng yêu thú.

Còn vì sao ta làm vậy đơn nhiên là vì để tạo ra động lực cho Phạm Hùng phát triển.

Thực tế, dù cho ta không viết như vậy thì chắc ngôi làng này vẫn táng thân trong miệng Yêu thú thôi.

Phạm Hùng bế con chạy ra ngoài, đi từng nơi một hô lên xem có ai đáp lại không.

Nhưng có vẻ như rất đáng tiếc, không có một ai lên tiếng cả.

Chỉ còn lại tiếng vọng lại của Phạm Hùng mà thôi.

Ta lại gần an ủi: " Ta chia buồn với ngươi. Có vẻ như không còn ai sống sót nữa".

Phạm Hùng như không chấp nhận hiện thực, quỳ xuống dưới đất. Đôi mắt lại chảy ra hai hàng lệ.

Xong, Phạm Hùng bỗng hét lên: " Tại sao. Tại sao. Tại sao ngôi làng chúng ta bị tấn công. Rõ ràng chúng ta có làm sai gì đâu? Tại sao".

Nghe tiếng hét của Phạm Hùng, ta thấy đã đến lúc rồi liền nói: " Có lẽ, yếu đuối chính là tội lỗi, sai lầm lớn nhất".

Nghe đến đây, Phạm Hùng như nhận ra một điều gì đó.

Nhân lúc sắt nóng mà rèn, ta nói tiếp: " Nếu như ngươi đủ mạnh, gia đình ngươi, người thân ngươi, ngôi làng của ngươi đã không táng thân trong miệng yêu thú".

Sau đó, ta lại nói tiếp: " Và nếu ngươi mạnh hơn, ngươi đã có thể hồi sinh được bọn họ".

Nói đến đây, đôi mắt vô thần của Phạm Hùng như trở nên linh động.

Ta thấy được trong đó sự hận thù, sự lạnh lùng, sự sợ hãi và cả sự quyết tâm.

Phạm Hùng hỏi ta: " Thật sự là có cách để hồi sinh mọi người sao?".

Biết cá đã cắn câu, ta bắt đầu kể truyện: " Có một truyền thuyết là khi con người chết sẽ phải xuống âm phủ. Dựa vào tội trạng hay công đức của họ mà được đưa vào 18 tầng địa ngục hay đi chuyển sinh. Nếu như ngươi đủ mạnh có thể đi đến địa ngục cướp người".

" Vậy làm sao để xuống đó?" Phạm Hùng hỏi.

Nhìn vẻ mặt gấp rút của Phạm Hùng, ta nói: " Muốn vào địa ngục cần phải tìm được Hoàng tuyền lộ. Xuôi theo hoàng tuyền sẽ xuống được địa ngục. Nhưng muốn xuống dưới đó mà sống sót chở về thì cũng phải là Phá không cảnh. Còn muốn cướp được người phải đạt đến Đại thừa cảnh".

" Ta phải mạnh lên. Ân nhân, ngài có cách nào để ta mạnh lên không? Ta muốn ta tiên. Chỉ cần có cách ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp cho ngài".

Phạm Hùng nói, trong mắt lại chiếm phần nhiều là ý chí kiên định.


Ta phải đả kích Phạm Hùng vài câu: " Vô ích thôi. Ngươi không có linh căn, cho dù tu luyện cả đời cũng không thể đột phá lên Luyện khí 1 tầng".

Nghe đến đây, Phạm Hùng như bị dập tắt tia hi vọng.

Ta lại nói: " Thực ra, ngoài tu tiên thì còn có một cách. Nhưng nó gian khổ gấp trăm lần tu tiên. Được cái là phát triển nhanh hơn tu tiên".

Phạm Hùng lại tìm được đến hi vọng, vội vã hỏi: " Đó là cách gì thưa ân công".

Ta lấy ra một viên đá và một viên nội đan Yêu thú, nói: " Đây là Vạn yêu huyết luyện quyết. Tu luyện nó chính là rèn luyện thân thể. Nhưng tài nguyên của nó chính là yêu đan là máu, thịt yêu thú. Vậy nên rất khó khăn trong tu luyện, nhưng nếu thôn phệ yêu thú mạnh hơn mình, có thể phát triển rất nhanh. Còn đây là nội đan của một yêu thú nhất trọng. Chỉ cần nuốt nó là có thể bắt đầu tu luyện. Ngươi phải suy nghĩ kĩ trước khi tu luyện"....

Quay trở lại chỗ Lưu Huy Nam, sau khi tên tác giả đi, cậu không còn đứng nhìn nữa mà tiến lên, cất giọng nói.

" Các ngươi toàn là người lớn mà lại đi bắt nạt một đứa trẻ con sao? Đúng là phế vật".

Ngủ có người mắng mình, một tên tức giận quay ra đằng sau mắng: " Thằng chó nào dám chửi ôn..."

Chưa nói hết câu, tên này đã run sợ bởi trước mặt hắn chính là một Trúc cơ tu sĩ.

Tuy không biết rõ ở cảnh giới nào nhưng không phải là một tên Luyện khí không vó bối cảnh nào dám bắt nạt.

Tên đó lập tức đổi giọng, nói: " Tiền bối nói đúng, ta không đáng mặt đàn ông. Ta là phế vật, cáo từ tiền bối".

Nói xong tên đó chạy đi mất. Những người khác cũng chào vài câu rồi lẩn đi.

Lưu Huy Nam cũng lười cản lại, cậu quay ra hỏi: " Cô bé, nếu ta báo thù và cứu chị hộ cô bé, cô có thể lấy gì trả ơn?".

" Tiền bối, nếu ngài trả thù cho ta, ta sẽ tặng lại cho ngài bảo vật gia tộc bọn ta".

Lưu Huy Nam cười trừ, nói: " Một cái Trúc cơ sơ kì gia tộc thì có cái gì tốt. Ngần đó là không đủ".

Cô bé quỳ xuống đất, nói: " Xin ngài báo thù hộ cho gia tộc ta. Ta đảm bảo thứ bảo vật của gia tộc ta làm cho ngài hài lòng. Ta cũng sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài cả đời".

Lưu Huy Nam bắt đầu suy nghĩ.

Quả thật như cậu nói. Món bảo vật của Trúc cơ sơ kì thì cậu cũng không quá quan tâm.

Nhưng tên tác giả kia nói đây là thứ hắn chuẩn bị cho cậu. Chắc chắn sẽ không quá kém đến mức nào.

Lưu Huy Nam nói: " Ta sẽ cứu chị ngươi và báo thù cho ngươi. Nhưng ngươi phải làm công cho ta ca đời".

" Ta đồng ý thưa ngài". Cô bé quỳ xuống đảm bảo. Hai mắt tuy có nước mắt nhưng lại hiện lên sự kiên định không nên có ở tuổi này.

Có lẽ ai trải qua sự kiện đó đều sẽ trưởng thành trước tuổi.

Lưu Huy Nam nói: " Đưa chị cô theo đi. Chúng ta đến tiệm thuốc mua giải độc đan cho chị cô".

Cô bé vui mừng, nói: " Cảm ơn ngài".

Sau đó cô bé cõng người chị lên trên lưng.

Nhìn cô bé khó khăn cõng người chị, cậu nói: " Để ta giúp".

Nói rồi cậu bế người chị theo kiểu bế công chúa đi đến tiệm thuốc.

Thấy mọi người vẫn đứng chật hết đường, cậu nói: " Nhường đường một chút".

Lời vừa dứt, mọi người nhường đường cho ba người đi qua.

Lưu Huy Nam đi ra khỏi đám đông rồi dần dần biếm mất.

Mọi người đứng đấy nói chuyện thêm vài câu rồi mọi người cũng dần dần tản đi ra.

Mọi thứ cũng dần dần chở lại như cũ.