Khi Ma Vương Vô Cảm Có Tình Cảm

Chương 11: Mộng (1)

Chương 11: Mộng (1)

Trận chiến giữa các Servant diễn ra nhanh chóng cũng kết thúc nhanh chóng.

Berserker do không có nguồn ma lực do Master cung cấp nên đã rút lui. Còn Lancer thì bị Ferdinand đè đánh.

Vốn dĩ Ferdinand không mạnh đến vậy, thậm chí có thể nói là biến thái vì Lancer không gây được vết thương cho Ferdinand. Ferdinand như một hòn đá còn thương của Lancer như một thanh củi mục không gây tí sát thương. Thương thuật của Ferdinand cũng hoàn toàn hơn Lancer vài bậc, đối mặt với Ferdinand, Lancer như một đứa trẻ mới cầm thương quơ loạn, chật vật vô cùng.

''Tên Nasod này có phải có chút biến thái hay không?'' Rider khóe miệng co giật nhẹ, gãi đầu nghi hoặc.

Nói tới đây cũng phải kể công của Diamon. Diamon là Ma Vương mà các dũng sĩ muốn giết chết, đối thủ của hắn tất nhiên rất nhiều cũng có rất nhiều nghề nghiệp khác nhau. Thương binh, kiếm sĩ, ma pháp sư, triệu hồi sư, long kị sĩ,…hắn đều gặp qua, thậm chí còn thông hiểu tất cả chiêu thức, cách vận dụng, thân pháp của họ. Tuy nó đối với Diamon là vô dụng nhưng lại tác dụng vô cùng lớn khi qua tay của Eve, cô lấy những kiến thức của Diamon về kiếm thuật lập trình cho Oberon (tên người máy gác kiếm lên cổ Saber), ma thuật cùng võ thuật thì lập trình cho Ophelia (Người hầu bưng trà cho Eve), thương thuật cho Ferdinand.

Còn vật liệu cùng vũ khí thì trấn lột Diamon là được.

Là Ma Vương mà không có tí tài sản thì đéo ổn rồi- đây là tiếng lòng của vị Ma Vương nào đó. Vì suy nghĩ rằng Ma Vương là phải có một gia tài rộng lớn đầy đủ mọi thứ mà Diamon lặn lội nhiều nơi tìm kiếm thứ mà những người kia gọi là tài bảo. Tuy không mấy tác dụng nhưng cho có tài sản với người ta mà hắn ném luôn vào túi đồ. Vũ khí, vật liệu quý hiếm, những cây thuốc có một không hai,…nói chung là nhiều không đếm xuể. Nói không chừng trong túi hắn cũng có một đồ vật có công dụng như Chén Thánh cũng nên…

Và Eve là người hưởng hết tài bảo của Diamon. Hắn cho rằng cô là Servant của mình, đã là ngươi mình thì muốn làm gì cũng được, mấy đồ vật này đối với hắn cũng không tác dụng nên đưa cho cô sử dụng cũng chẳng to tác gì. Chỉ cần cô hú một tiếng hắn sẽ cho cô, bất kể bất kể độ tinh khiết, sức mạnh tiềm ẩn cao cỡ nào hắn cũng có.

''Thưa nữ hoàng…người đã được bắt về đây….'' Ferdinand lôi Lancer mình đầy thương tích đến bên cạnh Eve.

Eve gật đầu bảo Ferdinand để Lancer ở đó rồi quay qua hỏi Diamon: ''Est lúc nãy đi đâu vậy?''

''Đi chém muỗi thôi…'' Diamon qua loa nói.

Eve gật đầu với Diamon rồi ra hiệu cho Ferdinand đem Lancer đến trước mặt cô.

''Người là Lancer đúng không? Ngươi có biết tại sao ta lại bắt ngươi lại không?'' Eve lạnh lùng nhìn Lancer đang quỳ trước mặt lạnh giọng nói.

Lancer ngước nhìn Eve nói: ''Xin chỉ giáo…''

Eve xoa tay nói: '' Ừm…để ta liệt kê…'' Sau đó…

Bốp!

Eve tát vào mặt Lancer lạnh lùng nói: ''Là sai lầm khi ngươi sinh ra ngươi lại đổ thừa cho con gái chúng ta''

Mà, Nữ Hoàng của chúng ta dù là Nasod nhưng cũng là một người con gái đi. Phụ nữ là nhất, có lẽ vậy…

Bốp!!

''Không có đủ năng lực lại chơi trò trò kỵ sĩ…''

Người ta vốn dĩ là kỵ sĩ mà- tiếng lòng của khán giả

Bốp!!!

''Ý kiến của mình, nói đúng hơn là lời hứa cũng không thực hiện được, chỉ vì một cái lệnh chú mà phản lại lòng mình, ngươi không xứng làm kỵ sĩ''

Lệnh chú không thể cải lại được…

Bốp!!!!

''…..''

Nhìn Eve dừng tát từng tát đánh vào mặt Lancer mà người xem không nỡ nhìn. Bây giờ Lancer thật sự đủ thảm thương.

Gương mặt tuấn tú ngày nào nay đã xưng to, miệng cũng không ngừng phún máu, cả người nhuyễn đi, vô cùng chật vật. Thời oanh liệt…nay còn đâu…

Diamon mồ hôi lạnh chảy ướt cả lưng, ánh mắt vô cảm thường ngày hiện tại lại nó một tơ tí ti thương hại nhìn Lancer.

Hắn có nghe mọi người nói Eve với mã Empress có tính cách bá đạo, chuyên quyền, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Tận mắt nhìn mới thấy nó còn hơn cả thế nữa. Giống như 'Lời của Nữ Hoàng là tuyệt đối' vậy.

''Ô…Nữ Hoàng tại sao lại phạt hắn, người hãy phạt ta….'' Oberon 'hâm mộ' nhìn Lancer.

Còn thằng Nasod M biến thái này thì biến mẹ nó đi!!!

Khi đánh đã tay thì Eve dừng lại, còn Lancer thì bất tỉnh nhân sự hóa thành tia sáng chui vào cơ thể của Master hắn.

''Hắn chết chưa?'' Chinh phục vương lau trán hỏi.

''Hình như còn hấp hối'' Saber không chắc chắn trả lời.

Irisviel cùng Waver trầm mặc, nhưng thân thể họ run nhè nhẹ. Xem ra nữ hoàng của chúng ta đã tạo ra bóng ma cho họ mất rồi.

Est thì đã thầm lặng trở về bên Diamon trong lúc Eve tát Lancer. Cô không hề tỏ vẻ thương hại Lancer chút nào, đối với cô chỉ cần Onii-chan 'vui vẻ' là được.

Eve tát người khác thì Diamon vui vẻ chỗ nào vậy Est-chan!!!

''Xong chưa? Chúng ta về được chưa nào?'' Diamon lười biếng nói.

''Ừm, ta mệt rồi, về thôi…'' Eve gật đầu nói.

''Vậy đi thôi…À…không muốn chết thì đừng làm phiền ta nhé…Ta chán ghét phiền phức và tiêu diệt không nương tay ngay lập tức…Tên kia chính là tấm gương nhỏ cho các ngươi…'' Diamon đứng dậy thu hồi đồ vật rồi bước đi, nhưng hắn quay lại đối mặt với tất cả người nơi đây cũng như người quan sát trong bống tối trầm giọng nói.

Diamon ôm Est bước lại gần Eve và ôm luôn cô vào lòng. Eve thì thu hồi những tôi tớ của mình rồi dựa vào người Diamon. Hành động này của hai người cũng không phải là lần đầu nên rất tự nhiên mà làm.

Diamon dùng dịch chuyển trở về căn nhà hắn vừa mua không lâu. Tuy khách sạn rất tốt nhưng vẫn kì lạ khi ở đó vì ánh mắt mờ ám của tên chủ khách sạn kia nên Diamon dứt khoát đi mua một căn biệt thự nho nhỏ.

Khi về đến nhà thì Diamon cùng Eve tách ra đi về phòng của mình, còn Est thì đi vào cơ thể của Diamon nghỉ ngơi. Một buổi tối đầy mệt mỏi kết thúc…

______________________________Đường phân cách_____________________________________________

Hể!!??

Nơi này là nơi nào!!??

Thật lạnh lẽo…Thật tối tăm…

Hửm!!! Có ánh sáng…

Đây là ai à???

Diamon cảm thấy mình như rơi vào một không gian lạ lẫm, hắn mở mắt ra nhìn nhưng mọi thứ xung quanh là một màu u tối. Ngay lúc đó có một tia sáng len lỏi trong màng đen đó. Một người đàn ông ăn mặc lôi thôi xuất hiện trước mắt hắn. Nói đúng hơn là người đàn ông kia đi qua hắn và bước đến một cái bàn giống bàn phẫu thuật và nhìn vào nơi đó.

Hiếu kì, Diamon cũng đi đến bên cạnh để xem và nhìn thấy một cô gái nhỏ với mái tóc bạch kim cùng một viên ngọc trên trán, im lặng nằm trên bàn.

'Đây là Eve? Nhưng hình dáng này là hình dáng cơ bản của cô ấy mà? Không lẽ nơi này là quá khứ của cô ấy? Vậy người kia là Adrian…' Diamon đánh giá xung quanh rồi quay lại nhìn Eve đang nằm trên bàn 'ngủ say' mà đưa ra kết luận.

'Tuy có chút nghi ngờ về vụ xem thấy quá khứ của Servant này nhưng không ngờ nó có thật…' Diamon ngẫm nghĩ.

''Cuối cùng, cuối cùng cũng thành công rồi. Nasod đâu tiên mang cảm xúc của con người…Con gái yêu quý của ta…Nữ Hoàng Vĩ Đại của Nasod đã ra đời…'' Adrian sờ mặt Eve đang ngủ kia, sung sướng nói.

''Tỉnh dậy đi…Con gái của ta…'' Adrian ôn nhu nói.

Những máy móc, thiết bị xung quanh bắt đầu vang lên tiếng khởi động. Các dãy dữ liệu không ngừng biến đổi với tốc độ kinh hoàng. Người con gái trên bàn đứng dậy, chậm rãi mở ra đôi mắt, bắt đầu đánh giá xung quanh sau đó nhìn vào Adrian hô khẽ.

''Cha…''