Chương 401: Thời Gian Đại Đạo

Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 401: Thời Gian Đại Đạo

Chương 401: Thời Gian Đại Đạo


Hai đạo diệt kiếp đánh xuống, Trần Quốc Hưng mặt tái mét, Nguyên Long cũng đổi sắc, lần này thì không có chần chờ đã chạy xuống biển, Trần Quốc Hưng liếc mắt nhìn qua bĩu môi, đúng là con rồng đất, chạy còn nhanh hơn cả thỏ, bỏ lại hắn ở đây đỡ đạn, đúng là một con rồng không thể tin tưởng.

" Đại Thuật Phong Giám."

Trần Quốc Hưng thi triển tiên thuật Phong Giám, hai tay hắn lập lòe những vòng tròn rồi nhanh chóng những vòng tròn lan ra, bao trùm lên cả diệt kiếp vào bên trong, những tia diệt kiếp điên cuồng đánh lên người Trần Quốc Hưng, chẳng mấy chốc cả thân thể của hắn chỉ còn mỗi bộ xương khô, bất quá Trần Quốc Hưng cũng không có ngất xỉu mất đi ý thức, tuy là đau đến mức muốn chết nhưng cũng chẳng thể há miệng kểu nổi.

Đám Cơ Như Uyên trốn ở một bên cũng khiếp sợ đứng nhìn ở một bên vì chẳng thể nhúng tay vào, Tuyết Nhi ngồi trên lưng lừa đen run rẩy nhìn lên trời.

" Lừa ca ca, phụ thân ta không sao chứ?"

Lừa đen lúc này mặt lừa cũng nhăn thành một đám, mắt lừa ti tiện nhìn bầu trời rồi lại nhìn sang chỗ Trần Quốc Hưng đang loạn thành một đoàn với đám diệt kiếp, khẽ lắc đầu.

" Chắc là đại ca bị nướng chín rồi, lát nữa ta lấy hai cái đùi, còn lại của ngươi."

Lời nói của lừa đen làm Tuyết Nhi khóc thành một đoàn, làm cho Cơ Như Uyên phải trợn mắt với con lừa đen, rồi dỗ dành Tuyết Nhi.

Ở bên trong một đoàn diệt kiếp Trần Quốc Hưng từng chút từng chút hấp thu diệt kiếp, cũng hư phong ấn diệt kiếp vào bên trong phong ấn cầu.

" Tách...tách..."

Trần Quốc Hưng hai hốc mắt đen sì sì nhìn xuống viên phong ấn cầu bị vỡ nát thì khẽ nhún vai, phong ấn cầu quả nhiên là không có chịu nổi diệt kiếp này, nghĩ nghĩ môt lúc Trần Quốc Hưng mới lấy ra hơn chục quả cầu màu tím nhỏ bằng ngón chân cái, thứ này là Tử Sắc Lôi Cầu, đại loại cũng là một thứ để chứa đựng lôi điện, thứ này là hắn lấy được từ chỗ Trường Giả Tiên Tôn, mấy cái nhẫn trữ vật của Tiên Tôn cũng chẳng phải là thứ tầm thường, bên trong tuy không còn bảo vật siêu cấp gì nữa, nhưng mấy thứ lặt vặt cũng đủ đè chết cả đám ở Hạ Giới này rồi, diệt kiếp có lợi hại nhưng cũng vẫn là diệt kiếp ở tầng Hạ Giới này, nó không thể mạnh đến mức hủy thiên diệt địa được.

Thử thu diệt kiếp vào bên trong Tử Sắc Lôi Cầu, thấy không có vẻ gì là hư hỏng, Trần Quốc Hưng liền kích hoạt hết các Tử Sắc Lôi Cầu khác, nhét hết diệt kiếp vào bên trong, mất hơn hai canh giờ mới làm xong, diệt kiếp từ từ tan đi, Trần Quốc Hưng hài lòng nhìn mười hai khỏa Tử Sắc Lôi Cầu trong tay, hắn đem thứ này thành một sát chiêu ẩn dấu của mình, cái thứ này đơn giản cỡ phải Hợp Thể Đạo Nhân cũng có thể tổn thương, còn mà cho nổ một cái mười hai khỏa Tử Sắc Lôi Cầu lớ ngớ cả Hợp Thể Kỳ cũng đi chứ chẳng chơi, bất quá chỉ có thể là một Hợp Thể Kỳ ở trạng thái suy yếu mà thôi.

Trần Quốc Hưng vẫn ở trong trạng thái một bộ xương, máu thịt vẫn chưa thể khôi phục lại được, hắn nhìn cơ thể của mình cũng chẳng biết phải nói gì, còn đang nghĩ có nên lấy điện thoại ra chụp lại một bức kỉ niệm hay không, thì Nguyên Long vẻ mặt mang theo sự sùng bái cuồng nhiệt bay tới.

" Trần Quốc Hưng, ngươi là một nhân tộc ngưu nhất mà ta từng gặp."

" Hừ, còn ngươi là một con rồng khốn kiếp nhất mà ta từng thấy."

Trần Quốc Hưng hừ mũi lấy ra một cái áo choàng đen mặc lên người rồi lấy ra hải thuyền, hờ hững nói với Nguyên Long.

" Đi thôi, vượt Đông Hải đi ra bầu trời bên ngoài xem."

Nguyên Long lẽo đẽo bay theo Trần Quốc Hưng, chiếc hải thuyền mang theo cờ hiệu băng hải tặc Mũ Rơm lại xuất phát lênh đênh trên biển, lần này có thêm sự trợ giúp của Nguyên Long hải thuyền chạy băng băng trên biển nhanh hơn trước kia không biết gấp mấy lần, Trần Quốc Hưng cũng phải cảm thán không thôi, Long tộc trời sinh đã có khả năng điều khiển hai loại thuộc tính thủy hỏa, tuy nhiên cũng có cả những loại khác như Lôi Long, Thổ Long...nhưng đa số long tộc đều là thủy hỏa thuộc tính.

" Chào mừng Nguyên Long gia nhập băng hải tặc Mũ Rơm, nào cạn."

Trần Quốc Hưng làm mấy món thức ăn đặc thù trên cạn đãi Nguyên Long, chứ cá tôm ở biển con rồng này ăn chán rồi, Nguyên Long nhìn Trần Quốc Hưng tay dơ lên sờ sờ cái sừng rồng của mình nghi ngờ hỏi.

" Ngươi còn mỗi bộ xương ăn uống kiểu gì?"

Trần Quốc Hưng cũng đang đau đầu, mọi lần đều là thân thể tự lành lại, nhưng lần này không biết có trục chặc gì mà thân thể vẫn ở trong hình dạng có mỗi cái bộ xương khô, trầm ngâm một lúc Trần Quốc Hưng nhìn Nguyên Long ánh mắt tỏa sáng.

" Này ngươi định làm gì?"

Nguyên Long một thân tu vi Yêu Hoàng Đỉnh Phong bất giác rùng mình khi cái hố mắt đen sì sì nhìn tới mình. Trần Quốc Hưng cứ nhìn như vậy hồi lâu, trong đầu nảy số liên tục, cả cơ thể hắn quan trọng nhất là cái gì? Chính là cái đầu, ai nói tim quan trọng nhất hắn nhất định sẽ đá nát đít tên đó, bởi vì hiện tại hắn làm vẹo gì có tim đâu, ngay cả trym cũng không còn, máu thịt lục phủ ngũ tạng cũng không, vậy vì đâu mà da thịt máu huyết lại có, hắn đang nghĩ tới một câu nói ở Địa Cầu " nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật"

Trần Quốc Hưng cứ như vậy mà bất động xung quang người có một loại cảm giác không còn tồn tại ở cùng thế giới với đám Cơ Như Uyên. Nguyên Long trong lòng thì khiếp sợ, cái tên nhân loại này lại đang ngộ đạo trong lúc đang nói chuyện như vậy, Nguyên Long thật sự ghen tị muốn chết, những cũng không có ý định quẫy phá, nếu làm vậy Nguyên Long cảm giác được bản thân nhất định sẽ bị đem nướng.

Cơ thể con người là thứ rất thần kì cùng phức tạp, từ khi phôi nghén từ trong bụng mẹ đến khi sinh ra máu thịt, lục phủ ngũ tạng, rồi đến các bộ phận chân tay...từ đâu linh hồn sinh ra? Từ đâu máu thịt xuất hiện? Thiên nhiên đại đạo là thứ rất thần kì vi diệu, liệu thật sự có kẻ nào hiểu được đại đạo tự nhiên, trong ba ngàn đại đạo tự nhiên đạo pháp nào là mạnh nhất? Không gian thời gian luôn được tu sĩ coi như là hai loại đạo pháp đứng đầu, không gian không tồn tại, thời gian cũng sẽ không xuất hiện, vậy vì cái gì không gian lại tồn tại xuất hiện, bên ngoài không gian này liệu còn tồn tại những không gian cao cấp hơn hay không? Trần Quốc Hưng lúc này cảm giác như bản thân rơi trong một không gian đen tối không có thứ gì, hắn cứ rơi mãi rơi mãi không có điểm dừng, trăm năm hay trăm vạn năm? Hay thời gian cũng chẳng tồn tại, không biết qua bao lâu trong không gian đen tối ấy xuất hiện một xoắn ốc, nó là đại hiện cho thời gian pháp tắc Trần Quốc Hưng chợt mở bừng mắt.

" Thời Gian Pháp Tắc."

Cơ thể Trần Quốc Hưng da thịt máu huyết chớp mắt đã sinh ra đầy đủ, Nguyên Long há miệng ngạc nhiên.

" Ngươi lĩnh ngộ Thời Gian Đại Đạo?"

Trần Quốc Hưng hai con ngươi đen xuất hiện hai vòng xoáy đen ngước nhìn Nguyên Long, trong một khoảnh khắc Nguyên Long cảm giác bản thân đã trôi qua trăm năm, sinh mệnh mất đi.

" Chết tiệt, quả nhiên là thời gian đại đạo."

Nguyên Long hất một cái, cả người đã xuất hiện ở cách đó không biết bao nhiêu khoảng cách, Trần Quốc Hưng há miệng thở phì phò như trâu.

" Mẹ ơi...hít...hít..."

Cái cảm giác bị rơi không biết bao nhiêu thời gian kia, rơi không có điểm dừng kia làm hắn sợ hãi, bây giờ não bộ còn chưa thoát khỏi dư chấn, cả thân thể nằm lăn ra sàn.

" CHẾT TIỆT, NGƯƠI LÀM BỔN LONG MẤT BA TRĂM NĂM SINH MỆNH!!!"