Chương 408: Nhậm Thiên Nam

Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 408: Nhậm Thiên Nam

Chương 408: Nhậm Thiên Nam


Lần này Trần Quốc Hưng cũng không định diễn trò thêm với con rùa già, khi cột nước đưa Trần Quốc Hưng lên đỉnh của bia trấn thiên, Trần Quốc Hưng nhảy một cái đã đáp xuống đỉnh bia trấn thiên, quả nhiên ở đỉnh bia trấn thiên có một quả cầu nhỏ, xung quanh là những hoa văn lan ra khắp bia trấn thiên, Trần Quốc Hưng quan sát một lúc mới nhìn ra, thật sự thứ đặc biệt của bia trấn thiên chính là cái quả cầu nhỏ này, cái này có chút phù văn giống như phong ấn cầu chỉ là mức độ phức tạm của nó hơn rất nhiều lần phong ấn cầu.

" Lão quy chi cần đánh vỡ là được đúng không?"

Trần Quốc Hưng nói vọng xuống bên dưới, con rùa già có vẻ rất gấp liền nói.

" Đúng đúng, chỉ cần đánh vỡ là được, đánh hết sức là được."

Trần Quốc Hưng khóe miệng nhếch lên, nếu đơn giản như vậy thì còn chẳng bị nhốt tới tận bây giờ, nhất định còn có uẩn khúc gì, Trần Quốc HƯng vung vung tay rồi đấm nhẹ vào viên cầu.

" Oành."

Trần Quốc Hưng bị đẩy lùi ra sau hai bước, ánh mắt hắn hiện lên vẻ mặt kinh ngạc, thì ra quả cầu này còn có thể khếch đại man lực đánh trả, hắn dùng một thành sức lực đánh lên thì từ quả cầu có ba thành sức lực khác bật ra đánh lại, cái này mà hắn dùng hết sức chính là đi tìm chết, mười thành sức lực thì lực phản trấn lên tới ba mươi thành, hắn mà không chết thì cũng ngáp ngoải, quả nhiên con rùa già chết tiệt này cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.

" Lão rùa già ngươi lừa ta."

Trần Quốc Hưng giọng điệu tức giận nói lớn, ở bên dưới Huyền Minh Lão Tổ đã chửi mắng tên nhân tộc gian xảo, giọng nói lại tràn ngập bi thương.

" Nhân tộc ta lừa ngươi chỗ nào? Thần huyết cũng đã cho ngươi rồi, chúng ta giao dịch công bằng."

" Ngươi không nói quả cầu trên này phản trấn man lực lên gấp ba lần, cái này chẳng khác nào lão rùa già nhà ngươi đang ám toán ta, thật đau lòng khi ta có ý định giúp lão rùa ngươi thoát khỏi trói buộc, vậy mà lão rùa ngươi, hazzz…"

Trần Quốc Hưng bi thương, Huyền Minh Lão Tổ đã chửi Trần Quốc Hưng mười tám đời tổ tông, nhưng lúc này cũng không còn cách nào, chỉ đành xuống giọng.

" Cái này ta cũng không biết, có chuyện như vậy sao?"

Trần Quốc Hưng nghe xong thì bĩu môi, quả nhiên con rùa già này cũng giỏi diễn, hắn ho khù khụ một cái lại nói.

" Cái này? Có phải chúng ta nên bàn bạc lại giá cả hay không, một giọt máu của lão quy ngươi không đủ, ta tưởng chỉ đơn giản có thể phá bỏ, nhưng hiện tại còn có cả chuyện như vậy ta nghĩ bản thân nên tăng giá, lão rùa ngươi cũng biết thương tổn này ta không phải đơn giản có thể chịu được."

" Cho ngươi thêm một giọt thần huyết."

" Hai giọt nữa."

" Cái này…được chỉ cần ngươi phá bỏ được bia trấn thiên, lão quy ta cho ngươi thêm hai giọt."

" Nhận tiền trước rồi mới có thể làm việc."

" Cái này."

Huyền Minh Lão Quy rơi vào tiến thoái lưỡng nan, thần huyết chứ chẳng phải máu huyết bình thường, mấy chục vạn năm Huyền Minh Lão Quy mới có thể ngưng tinh luyện ra được ba giọt tinh huyết Huyền Vũ của mình, nếu hiện tại giao hết ra sức mạnh của bản thân sẽ giảm đi, cuối cùng Huyền Minh Lão Tổ vẫn là đưa cho Trần Quốc Hưng nốt hai giọt thần huyết của mình, chỉ cần lát nữa thoát được ra ngoài nhất định Huyền Minh Lão Quy sẽ nhai đầu tên nhân tộc này lấy lại thần huyết của mình.

" Được, vậy ta bắt đầu."

Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, một lúc lâu vẫn chưa có động thủ, Huyền Minh Lão Tổ ở bên dưới cũng đã trợn mắt.

" Nhân tộc lẽ nào ngươi muốn lật lọng."

" Không phải, lão rùa già không nhất định phải dùng man lực để phá phá bia trấn thiên đúng không?"

" Đúng là còn có thể dùng những thứ khác, nhưng không thể là nguyên tố ngũ hành hay pháp thuật, thần thông…"

" Vậy hả, vậy ta có một thứ nắm chắc có thể phá bỏ bia trấn thiên, thứ này còn mạnh mẽ hơn ma lực của ta rất nhiều lần."

Trần Quốc Hưng lấy ra một quả hột nhãn đặt một cái xuống bên cạnh quả cầu, đỉnh của bia trấn thiên này nó giống như một tòa trung cư lớn ở Việt Nam vậy, bán kính cũng không có nhỏ, mà quả cầu lại nằm ở trung tâm, Trần Quốc Hưng trước khi rời khỏi Địa Cầu đã đi trộm mấy quả bom hạt nhân của mấy siêu cường quốc, thứ vũ khí mạnh nhất ở Địa Cầu thời điểm hiện tại, hắn cũng không có cho rằng bỏ bom hạt nhân này có thể giết được cường giả, từ Nguyên Anh tu sĩ trở lên đã có thể nhẹ nhàng thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng, cũng không thiếu cách bảo hộ bản thân.

Thấy không chắc ăn hắn lấy ra thêm hai quả khác, một quả của Mỹ một quả của Nga, còn một quả của Trung Quốc, hắn đặt thành hình tam giác vây quanh quả cầu của bia trấn thiên, cái hột nhãn này chính là phù hợp với hiện tại, công kích khuếch đại lên hắn tin tưởng con rùa già nhất định cũng ăn đau khổ, hắn cài hẹn giờ trên ba quả hột nhãn rồi lập tức nhảy xuống.

Đáp xuống mặt biển Trần Quốc Hưng nhìn con rùa già hờ hững nói.

" Đợi một lát nữa quả cầu sẽ bị phá, ta phải chạy ra xa sợ bị ảnh hưởng."

Nói xong thì quay lưng thi triển Lôi Phong Bạo Bộ, cộng thêm tiểu thần thông không gian Không Minh Hữu Bối mà hắn lĩnh ngộ được chạy một cái đã tới bên cạnh hải thuyền đã cách đó cả trăm km.

" Khỏi động cấm chế lên."

Trần Quốc Hưng cũng đánh ra thêm vài trận pháp bảo vệ, cả hải thuyền có tầng tầng lớp lớp vòng bảo hộ đủ màu sắc, Huyền Minh Lão Tổ nhìn một màn này cũng không biết suy nghĩ gì.

Đột nhiên từ trên đỉnh bia trấn thiên vang lên thanh âm nổ lớn kinh thiên động địa.

" ẦM."

Ánh lửa phát ra, không khí mang theo gió lửa bắn ra phạm vi mấy trăm km, một cột khói khổng lồ hình nấm xuất hiện, mặt biển dậy sóng, Huyền Minh Lão Tổ bị vụ nổ nuốt chọn vào bên trong, Trần Quốc Hưng đứng ơ mũ hải thuyền cũng tái mặt, cái uy lực này được tăng đô quả nhiên khủng bố, sóng biến cùng kình khí đánh tới khiến hải thuyền cũng bị đẩy lùi ra rất xa, thậm chí Hải Nhân Ngư cũng không thoát khỏi cảnh bị đẩy lùi đi.

Dần dần mọi thứ từ từ yên lặng, khói lửa tan đi, để lộ ra một bia đá khổng lồ đang xuất hiện những vết nứt.

" Rắc…rắc…ầm…"

Những mảnh đá vụn rơi xống rồi nổ tung, từ dưới biển một tiếng cười điên cuồng vang lên.

" Ha ha ha, bảy mươi vạn năm cuối cùng Huyền Ma ta cũng thoát được, Nhậm Thiên Nam, Đông Thắng Thần Châu các ngươi cứ chờ ở đó, ta nhất định sẽ huyết tẩy các ngươi….hahaha…"

Từ dưới biển con rùa lớn thoát khỏi bia trấn thiên liền hóa thành một thanh niên mang bạch y, khí chất tang thương tỏa ra, lộn vài vòng bay lên trời đứng ở trong hư không, đôi mắt sắc lạnh lúc này đang nhìn về hướng đám người Trần Quốc Hưng.

" Khỉ thật, con rùa này trâu bò hơn mình nghĩ rất nhiều."

Nơi này có trận pháp cấm không mà con rùa già kia vẫn có thể bay đủ hiểu độ trâu bò của con rùa này, cái này chắc cũng có liên quan tới trận pháp kia đã duy yếu.

" Huyền Ma nhưng thoát được rồi."

Một thanh âm vang vọng, Huyền Ma nghe thấy thanh âm này vẻ mặt biến sắc.

" Nhậm Thiên Nam tiểu tử."

Từ trong đống đổ vỡ của bia trấn thiên có một thân ảnh đi ra, một gương mặt ánh tuấn, ánh mắt sáng ngời, trên người khoát một bộ kim y màu vàng, khí chất như bậc thần thánh.

" Nhậm Thiên Nam ngươi vẫn còn bố trí lại một phân thân, ngươi coi trọng lão quy ta quá rồi."

" Đúng vậy, Huyền Ma ngươi là nỗi lo lớn nhất mà trước khi ta rời đi, nên để lại phân thân này, cuối cùng cũng đến ngày này, ngươi thoát ra được rồi, Đông Thắng Thần Châu xem ra số mệnh đã tận, chỉ mong ngươi đừng tận diệt những kẻ vô tội."

Đám Trần Quốc Hưng ở một bên chỉ biết trợn mắt mà xem, Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi nhìn lên trời khóe miệng hơi cười cười.