Chương 417: Quan Hệ Sâu Xa

Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 417: Quan Hệ Sâu Xa

Chương 417: Quan Hệ Sâu Xa

Chương 417: Quan Hệ Sâu Xa

Trần Quốc Hưng trưng ra cái bộ mặt muốn ăn đánh nhìn cung chủ Phiêu Miêu Tuyết Cung Lý Chiêu Hoàng, lập tức có khách mời đã ra tay đánh tới đám người Trần Quốc Hưng.

"Dám gây sự ở nơi này, ta thay Phiêu Miêu Tuyết Cung giết các ngươi."

Thân thể của một nam tử tu vi Nguyên Anh Đỉnh Phong loáng một cái mượn sức mạnh của thiên địa, đánh một chưởng tới chỗ Trần Quốc Hưng, và dĩ nhiên kẻ máu chiến nhất chính là lừa đen, thân thể lừa đen loáng một cái đá nát chưởng ảnh, sau đó thân thể đã xuất hiện ở trước mắt nam tử vừa ra tay, nhe ra bộ răng trắng sáng của mình cười toe toét.

"Muốn ra oai phải có bản lĩnh trước đã hắc hắc."

Rồi chân lừa nhẹ nhàng lùa vào háng nam tử, một âm thanh giòn tan vang lên trong không gian im ắng.

"Hự..."

Nam tử có tu vi Nguyên Anh Đỉnh Phong trong nháy mắt trợn ngược mắt, hai bên mép sùi ra bọt trắng lăn ra đất, hai tay ôm đũng quần cả người giật giật, tất cả những nam tu sĩ có mặt ở đây chân bất giác run lên, một cảm giác mát lạnh từ giữa háng truyền lên não, khiến cho tất cả nam tu sĩ nhìn lừa đen với con mắt kiêng dè sợ hãi, con yêu vật này quả thực biến thái đến đáng sợ.

Trần Quốc Hưng cũng phải ngao ngán lắc đầu, không biết do ảnh hưởng từ bộ phim nào mà hắn cho con lừa ngốc này xem, nó lại biến thái tới mức toàn đánh vào chỗ hiểm, ở trong Cổ Thần Miếu vì tránh để con lừa ngốc này lải nhải làm phiền suốt ngày, Trần Quốc Hưng ném cho nó mấy cái điện thoại mà bên trong hắn lưu đầy những bộ phim kinh điển của nhiều nền điện ảnh ở Địa Cầu.

Lừa đen liếc cặp mắt đê tiện của mình nhìn những kẻ khác rồi cong đuôi trở về bàn, Lý Chiêu Hoàng cùng các trưởng lão ánh mắt co lại, tu vi của mấy kẻ này không ai có thể nhìn ra.

"Này cho hai người các ngươi đền bù tổn thất tinh thần vì cái con lừa ngốc kia."

Trần Quốc Hưng ném cho đôi tân lang tân nương một lọ đan được, ánh mắt ti tiện nói.

"Cái này là Âm Dương Đan, các ngươi khi kết hợp cùng lúc uống đan, ta phải đảm bảo một tháng không thể xuống giường đâu, đột phá tu vi cũng không tệ ha ha..."

Hai người vẻ mặt hơi cứng lại nhưng vẫn nhận lấy đan dược, cả hai chắp tay gượng nói.

"Đa tạ tiền bối."

Lúc này ở trên trời Phiêu Miêu Tuyết Cung có ba thân ảnh lão bà xuất hiện, đều hướng về phía đám người Trần Quốc Hưng hành lễ.

"Không biết các vị tiền bối là cường giả phương nào? Mời tới Phiêu Miêu Cung thưởng thức tuyết trà của Tuyết Cung ta."

Là ba vị thái thượng trưởng lão Hóa Thần Kỳ của Phiêu Miêu Tuyết Cung, lập tức dẫn tới kinh động, Trần Quốc Hưng cũng không có tính gây sự gì liền gật đầu nói.

"Vậy tới Phiêu Miêu Cung uống tuyết trà, không làm giãn đoạn hôn lễ của hai người các ngươi nữa."

Rồi xé toạc không gian chui vào, sau đó đã xuất hiện ở bên cạnh ba lão bà cười cười.

"Phiền dẫn đường."

Ba thái thượng trưởng lão của Phiêu Miêu Tuyết Cung ánh mắt co rút lại, bà lão đứng đầu dơ tay nói.

"Các vị mời."

Rồi cả đám hóa thành độn quang bay đi, để lại phía sau đám người ở lại kinh hãi liên tục bàn tán.

Dừng lại ở một tòa nhà gỗ ở đơn sơ ở một góc, ba thái thượng trưởng lão làm động tác mời, Trần Quốc Hưng gật đầu rồi cùng đám Nguyên Long đi vào bên trong, đi qua cái sân nhỏ ở cổng căn nhà có một nữ tử xinh đẹp cùng bốn lão bà khác đang đứng chờ, vừa thấy mấy người Trần Quốc Hưng gật gù, Phiêu Miêu Tuyết Cung quả nhiên cũng có cường giả Luyện Hư Kỳ, không những thế còn có cả Luyện Hư Trung Kỳ cường giả.

Cảm giác được khí tức của đám người Trần Quốc Hưng cả năm người đều biến sắc, nữ tử xinh đẹp đi đầu dơ lễ chào hỏi.

"Các vị đạo hữu ghé qua Phiêu Miêu Tuyết Cung quả là vinh hạnh."

Trần Quốc Hưng cười nhàn nhạt nói.

"Lão bà dưỡng nhan cũng không tệ."

Câu nói của Trần Quốc Hưng khiến cho nữ tử đi đầu vẻ mặt hơi nhăn lại, Trần Quốc Hưng cười ha ha một tiếng rồi nói tiếp.

"Ta không có địch ý với Phiêu Miêu Tuyết Cung các ngươi, không cần bày binh bố trận như vậy đâu, nói một chút ta tới từ Nam Châu."

Năm người nghe xong đều sửng sốt, rồi nữ tử đi đầu mời đám Trần Quốc Hưng vào trong rồi sai người pha tuyết trà.

"Đạo hữu gọi ta là Tuyết Hoa, không biết danh tính của các vị?"

"Ta là Trần Quốc Hưng."

Trần Quốc Hưng cũng giới thiệu tên của những người khác, tới lượt con rùa đen thì gãi gãi mũi một chút.

"Con rùa này tên là Huyền Ma, gọi là Huyền Ma Lão Quy gì gì đó."

"Cái gì?"

Cả năm người đồng loạt bật dậy ánh mắt nhìn chằm chằm vào Huyền Ma đang bò lồm cồm ở trên một cái ghế, Huyền Ma vẻ mặt như bị người ta đập đá vào đầu vậy, liếc mắt một cái về phía Trần Quốc Hưng.

"Hừ, ngươi đây là đang sỉ nhục uy danh của lão ma ta."

Danh tiếng của Huyền Ma có lẽ rất vang dội, thậm chí bảy mươi vạn năm rồi vẫn có nhiều kẻ biết tới tên tuổi, quả nhiên là nổi bật.

"Ngươi là hậu nhân của Tiểu Oa, cái nha đầu chết tiệt đó không ngờ vẫn là cùng cái tên khốn kiếp Nhậm Thiên Nam sinh con cháu cho hắn hừ hừ."

"Tuyết Hoa ra mắt Huyền Ma lão tiền bối."

Phiêu Miêu Tuyết Cung thật ra có chút sâu xa với thần kiếm Nhậm Thiên Nam, Tiểu Oa trong lời nói của Huyền Ma năm đó cũng là một trong tam thê sau này của Nhậm Thiên Nam, bất quá người ngoài không biết tới chuyện tình phía sau, Tuyết gia là một gia tộc lớn ở Phiêu Miêu Tuyết Thành, nam tử thì không thể gia nhập Phiêu Miêu Tuyết Cung, còn nữ tử hầu hết đều gia nhập Phiêu Miêu Tuyết Cung, mà Tuyết gia chính là từ Tiểu Oa nha đầu Tuyết Thiên Kỳ mà thành, con cháu chính là hậu nhân của Nhậm Thiên Nam cùng Tuyết Thiên Kỳ.

Tuyết Hoa cũng khiếp sợ, trong tộc điển Tuyết gia cũng có nhắc tới Huyền Ma Lão Quy, năm đó Tuyết Thiên Kỳ lão tổ tông chính là được Huyền Ma Lão Quy dạy dỗ, trong tam thê thì người được Nhậm Thiên Nam yêu thương nhất chính là Bách Diễm, đáng tiếc sau này lại cắm sừng Nhậm Thiên Nam, bị Huyền Ma bắt được liền làm thịt, vì chuyện tình cảm dây dưa cuối cùng Tuyết Thiên Kỳ bụng mang dạ chửa giận Nhậm Thiên Nam trở về Phiêu Miêu Tuyết Cung, còn Đông Thắng Thành dòng chính hậu duệ của Nhậm Thiên Nam chính là con của thê tử Hoàng Hiểu Như, chuyện tình dây dưa thời các cụ kì tổ tông đám con cháu không mấy hiểu, chỉ có tồn tại như Huyền Ma hiểu được.

Bảy mươi vạn năm rồi cứ ngớ Huyền Ma Lão Quy này cùng Nhậm Thiên Nam lão tổ tông đã phi thăng, không ngờ tới lại vẫn còn ở lại Đông Thắng Thần Châu.

"Huyền Ma lão tiền bối, không phải người cùng Nhậm Thiên Nam lão tổ tông đã phi thăng rồi sao?"

Huyền Ma hừ lạnh một cái, trong tam thê của Nhậm Thiên Nam, Huyền Ma Lão Quy vẫn là yêu thương nhất tiểu oa nha đầu Tuyết Thiên Kỳ, sau này trở mặt cùng Nhậm Thiên Nam lão Huyền Ma vẫn quan tâm tới Tuyết Thiên Kỳ, vì thế mới khiến cho Nhậm Thiên Nam lạnh nhạt với Tuyết Thiên Kỳ, từ đó tình cảm hai người rạn nứt.

"Tên đó phong ấn ta ở Đông Hải, đến nay ta mới có thể thoát ra được."

Huyền Ma thở dài vẫn là nói nguyên do cho Tuyết Hoa, ai bảo là con cháu của tiểu oa cơ chứ, Huyền Ma vẫn là yêu thương nhất, người ta nói yêu thì yêu cả đường đi lối về, vì thế Huyền Ma vẫn yêu thương đám con cháu của Tuyết Thiên Kỳ.

Trần Quốc Hưng ở một bên hóng chuyện mà nghe có gì đó không đúng ở đây thì phải, con rùa này hình như là cường đại từ trước khi gặp Nhậm Thiên Nam rồi, cái tình tiết này theo hắn đoán chính là Nhậm Thiên Nam là đệ tử của con rùa Huyền Ma này, mà sau này trở mặt là vì Huyền Ma giúp Nhậm Thiên Nam giải quyết người vợ vớ vẩn bên ngoài, từ đó hai người trở mặt, Nhậm Thiên Nam thật sự là muốn chém giết Huyền Ma, còn về phần Huyền Ma này vẫn là yêu thương Nhậm Thiên Nam mới để hắn có cơ hội phong ấn bản thân, nghĩ một lúc Trần Quốc Hưng vẫn cảm thấy ở phía trước còn có chuyện kinh động hơn, con rùa này không đơn giản như vậy được.