Chương 411: Đại Thần Thú Cũng Sợ Vợ
Trần Quốc Hưng sắn tay áo lên hùng hổ nói.
"Vậy ngày hôm nay đánh một trận sống mái với con rùa già nhà ngươi."
Trần Quốc Hưng ngửa lòng bàn tay phải lên, pháp lực cuồn cuộn ngưng tụ thành một quả cầu, Huyền Ma cũng chỉ hờ hững nhìn, vẻ mặt lộ ra vẻ cười cợt nói.
"Lão Ma ta cho các ngươi cơ hội, tới đi dùng chiêu thức mạnh nhất của các ngươi đánh tới, bổn lão Ma đứng im cho các ngươi đánh, tuyệt đối không tránh né."
"Hảo hán."
Trần Quốc Hưng cười lạnh, quả cầu pháp lực trong lòng bàn tay tiếp tục được ngưng tụ, phong khí, hỏa khí, thổ khí, hàn khí, lôi điện, mộc khí được Trần Quốc Hưn lần lượt ép vào bên trong quả cầu, dần dần kích cỡ quả cầu trong tay Trần Quốc Hưng đã to lớn, Trần Quốc Hưng nâng tay lên quả cầu năng lượng được ngưng tụ đã lớn tới bán kính mấy chục km vẫn không ngừng bành trướng.
Huyền Ma đứng ở đầu hư ảnh Huyền Vũ chắp tay sau đít con mắt co lại, trong lòng thì khiếp sợ, thiên tư của tiểu tử nhân tộc này chỉ sợ còn hơn tên Nhậm Thiên Nam tiểu tử không biết bao nhiêu lần, nếu tu vi ngang nhau Huyền Ma chắc chắn gặp được một tên biến thái như vậy chỉ có đường trốn, đếm sơ sơ Huyền Ma đã thấy có sáu loại lực lượng nguyên tố, cái này làm Huyền Ma cũng chưa từng nghe tới có kẻ nào nắm giữ nhiều loại thuộc tính như vậy, cũng không phải loại phế phẩm tu luyện không thể đột phá, tiểu tử nhân tộc này nhìn qua chỉ chưa tới trăm tuổi mà tu vi đã là Luyện Hư Đỉnh Phong, là một tên thiên kiêu nhân tộc chân chính.
"Tiểu tử đáng tiếc."
Huyền Ma chỉ khẽ lắc đầu, Huyền Ma quyết định phải bóp chết tên tiểu tử trước mặt, nếu để lại sau này nhất định sẽ có hậu họa cho bản thân, đã là kẻ thù thì không thể để cơ hội cho hắn trưởng thành được.
" Hỗn Thế Cầu Ma."
Quả cầu năng lượng trên lòng bàn tay của Trần Quốc Hưng đã to lớn tới mức như một tinh cầu nhỏ, đủ loại màu sắc hỗn loạn luân chuyển, hắn hét lớn một tiếng rồi ném quả cầu năng lượng hỗn loạn tới chỗ Huyền Ma.
Hỗn Thế Cầu Ma như một hành tinh khổng lồ đánh tới chỗ Huyền Ma, trên đường quả cầu năng lượng di chuyển mặt biển như bị tách đôi ra hai bên, gió lốc tỏa ra thổi phần phật, Huyền Ma nhìn quả cầu đánh tới nhàn nhạt mở miệng.
" Chỉ là màu mè, không có lực sát thương, khó kiểm soát."
Huyền Ma dơ tay ra trước bóp một cái, một hư ảnh bàn tay xuất hiện trước Hỗn Thế Cầu Ma, rồi thủ ấn lớn nắm chặt lấy quả cầu năng lượng, lập tức chiêu thức của Trần Quốc Hưng bị chặn lại.
"Trả lại ngươi."
Quả cầu lớn từ từ súc tích bị bàn tay lớn bóp nhỏ lại, cho đến khi chỉ bằng nắm đấm của người bình thường thì Huyền Ma đánh trả về phía Trần Quốc Hưng, tốc độ của quả cầu nhanh đến mức Trần Quốc Hưng còn chẳng kịp nhìn, không cả phản ứng quả cầu đã nổ tung giữa mặt hắn.
" Ầm."
Trần Quốc Hưng cả người nổ tung thành những đạo huyết hoa, mặt mũi nát bét cả người bị đánh chìm xuống biển sâu, tạo thành một vụ nổ lớn.
"Đại ca!"
"Quốc Hưng."
Lừa đen, Tiểu Yêu cùng Cơ Như Uyên hô lớn, chỉ có Nguyên Long đứng im tại chỗ nuốt một ngụm nước bọt, con rùa này cũng quá mạnh rồi.
"Đến lượt các ngươi, kẻ nào không đánh thì chính là đã chọn lựa cái chết, các ngươi có một cơ hội duy nhất."
Huyền Ma khí tức tỏa ra, gió lốc cuốn ra bốn phía, cảm giác uy áp làm cho đám Nguyên Long không cả thở nổi.
"Để ta."
Lừa Ngốc vẻ mặt hiện lên nghiêm túc, rồi tiến ra phía trước, cả người bốc lên một ngọn lửa màu xanh lá, cả người biến đổi, ánh lửa xanh tan đi lộ ra một đầu Kỳ Lân chân chính, phần đầu có chút giống rồng có hai cặp sừng như nai, tai chó, trán lạc đà, mắt quỷ, mũi sư tử, miệng rộng, thân ngựa, chân hươu, đuôi bò.
Cả người tỏa ra khí tức uy nghiêm lẫm liệt, đôi mắt của Lừa Ngốc lúc này tỏa ra uy áp khiếp người, Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước, Kỳ Lân chính là bốn đại thần thú, còn về phần Phượng Hoàng hay Bạch Hổ cũng vẫn được coi thần thú nhưng không được sắc phong vương vị, cái này liên quan tới tứ đại thiên đình ở tiên giới.
Huyền Ma ánh mắt co lại, quả nhiên đám người kia không nói khoác lác, con Kỳ Lân này nhất định có liên quan mật thiết tới đại thần thú Kỳ Lân, cảm giác không hề tầm thường, Huyền Ma cũng biết là đánh có thể đánh nhưng tuyệt đối không thể đánh con Kỳ Lân này bị thương nặng hay giết, lúc đó chắc chắn có đại họa giáng xuống.
Lừa Ngốc bộ dạng oai phong nhìn Huyền Ma một cái, rồi mở miệng.
" Tiếp một chiêu của ta, đừng lảng tránh."
Tiếp đó lừa đen trong bộ dạng chân thân đứng dậy bằng hai chân sau rồi múa như Lý Tiểu Long, thân ảnh chớp mắt một cái đã xuất hiện trước mặt Huyền Ma.
" Nhất Cước Đá Trụ Thiên."
" Hự..."
Huyền Ma hai mắt trợn ngược, điệu bộ kinh hãi cùng thống khổ hiện lên trên mặt, ánh mắt khẽ nhìn xuống háng, một chân của Kỳ Lân đã đá thẳng vào giữa háng của Huyền Ma, cái này đúng là cảm giác chí mạng, dù là yêu thú hay linh thú khi hóa hình thành nhân tộc đều sẽ tương tự với nhân loại bộ dạng, Huyền Ma cũng như vậy, nơi đó vẫn là thằng tiểu quy quy, cảm giác lúc này thật sự lần đầu trong đời Huyền Ma cảm giác được.
Đau đớn thống khổ, nhưng ẩn sâu trong đó là một cảm giác lâng lâng, Huyền Ma thập chí còn ảo giác như bản thân còn muốn bị đá thêm vào chỗ đó, suy nghĩ này khiến cho một con rùa già như Huyền Ma cũng phải phỉ nhổ bản thân.
"Cút."
Huyền Ma tức quá hóa giận một vả đã đánh văng lừa đen trong bộ dạng chân thân Kỳ Lân, thậm chí còn đã động sát tâm muốn giết con Kỳ Lân vô sỉ này, nhưng chỉ tính động thủ thì Huyền Ma đã có cảm giác được như có một đôi mắt đang nhìn mình vậy, nếu đụng tới Kỳ Lân thì chắc chắn Huyền Ma sẽ xong đời.
Lúc này ở Kỳ Lân Tiên Vực, trong một tòa tiên lầu nguy nga tráng lệ, ở một hậu hoa viên đầy đủ những loại tiên thảo, tiên khí lập lờ, một mỹ phụ trong bộ dạng nhân loại đang nhìn một viên cầu trong suốt, ở bên trong là hình ảnh của Lừa Ngốc vừa rồi, mỹ phụ trên miệng là một nụ cười pha chút ác độc, miệng nhỏ liên tục lẩm bẩm.
" Con rùa chết tiệt, dám đánh nhi tử của ta, cứ đợi ở đó hừ hừ, nhất định ta sẽ đem con rùa nhà ngươi đi hầm, dù cho lão Huyền Vũ kia có tới xin ta cũng phải cắt một chân của con rùa nhà ngươi."
Lúc này từ bên ngoài có tiếng bước chân đi tới, mỹ phụ liền vội đem quả cầu trong suốt đi, một lúc sau đi vào là một nam trung niên trên đầu có hai cái sừng dài, bộ dạng râu ria vẻ mặt rất uy nghiêm, đây chính là đại thần thú Kỳ Lân Kỳ Minh, là tộc trưởng cũng như là thần thú được sắc phong của tộc Kỳ Lân.
Kỳ Minh bộ dạng vẻ mặt lúc nào cũng uy nghiêm, khiến cho người khác nhìn thấy đều sợ hãi, khí tức lúc nào cũng như ai đó ăn trộm đồ của lão vậy, bởi vậy Kỳ Minh chính là thứ gì đó rất kiêng kị đối với những kẻ khác, lúc này vẻ mặt Kỳ Minh lại như cún vậy, đi khép nép nhẹ nhàng tới sau lưng mỹ phụ.
"Phu nhân."
"Biết về rồi à?"
Mỹ phụ không thèm liếc một cái Kỳ Minh, giọng nói tràn ngập vẻ lạnh nhạt khiến cho đại thần thú Kỳ Lân cũng phải nuốt nước bọt một cái.
"Phu nhân là tại lão Long với con rùa già kia cứ mời ta uống rượu, ta cũng không thể khước từ bọn họ."
Mỹ phụ hừ lạnh một cái làm cho Kỳ Minh cũng tí nữa sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.
"Hừ, sau đó các ngươi tới chỗ mấy con chim kia đàn hát chứ gì?"
"Cái này tuyệt đối không có."
Kỳ Minh lắc đầu chối bay chối biến, thật ra lão có tới chỗ Chu Tước tộc chơi bời một chút, nhưng cũng không thể nhận tội, nếu không bản thân lão chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
"Phu quân!"
Mỹ phụ cười nhàn nhạt một cái làm cho đại thần thú Kỳ Lân vừa nhìn thấy đã đổ mồ hôi lạnh, lập tức quay đầu bỏ chạy.
"Phu nhân có gì từ từ nói chuyện, đừng đánh đập ta, chuyện này truyền ra ngoài ta còn mặt mũi nào nhìn ai... Phu nhân..."
Kỳ Minh chạy ra khỏi cửa đằng sau đã bay theo một con dao lớn cắm xuống mặt đất, Kỳ Minh nhìn con dao lớn vội vàng ba chân bốn cẳng chạy càng nhanh, mấy người trong tiên lầu cũng thấy một màn này những cũng chỉ như mắt điếc tai ngơ, bởi vị chuyện này sảy ra không phải ít lần, mấy kẻ biết được đại thần thú Kỳ Lân ở bên ngoài hô mưa gọi gió oai phong những về nhà cũng chỉ như một con cá con, phu nhân mới là nóc nhà, mới là đại đại Kỳ Lân chân chính.
"Hừ, có giỏi đừng mò về."