Chương 5. Chuyện Xưa

Kẻ Gác Cổng Linh Hồn

Chương 5. Chuyện Xưa

Trong căn phòng giờ chỉ còn lại một bóng người. Người nọ đứng lên một cách vất vả, bước từng bước đi ra khỏi căn phòng. Tiếng bước chân nặng nề lộ vẻ mệt mỏi, cái lưng còng xuống như đang gánh trên vai cái phiền muộn của cả thế giới. Dọc theo hành lang tối om, như quen đường người nọ bước về phía cuối của căn nhà. Trời quá tối không biết sao chủ nhà không để một bóng đèn, có lẽ nơi này hơp với bóng tối hơn.
Cuối hành lang là một căn phòng nhỏ. Nói là căn phòng có đúng không chứ nó chỉ nhỏ như một cái nhà vệ sinh, tầm 2 3 mét vuông. Vừa dừng lại trước cánh cửa thì trong phòng vang lên tiếng nói.
- Vào đi.
- Dạ
Cánh cửa tự động mở ra, trong căn phòng khá sáng sủa,đối lập với bóng tối xung quanh.
Ở giữa bày biện rất đơn giản, một cái bàn, hai cái ghế. Thức ra không gian ở đây cũng không đủ để bày biện được cái nào khác. Trên một trong hai cái ghế đã có sẵn một người ngồi, đó là một cậu bé tầm 15,16 tuổi với một đôi mắt sáng như sao trời. Khuôn mặt cầu nở một nụ cười thân thiện. Người kia bước vào với vẻ cung kính, cơi ra cái áo choàng đang trùm kín cả người lại. Thì ra là một cụ già râu tóc bạc phơ, nhìn như ông tiên trong các truyện cổ tích hay kể.
- Thưa thầy, con tới rồi.
Điều lạ là người cất tiếng nói lại là cụ già. Có nghĩa là cậu bé trước mặt này là thầy của ông già??
- ừm. Ta có nghe về vụ khải huyền. Nên lập tức tới đây ngay. Cái này thực sự nghiêm trọng, mấy ông già bên kia cũng đã đứng ngồi không yên.
- Thầy, bên kia có quyết định gì chưa, thông tin về sự khải huyền khá ít. Mà chúng ta quan hệ với các học viện thật sự k được tốt lắm, sau cái vụ của thằng nhóc thì thật sự đã không còn gì. Con cũng không còn biết tìm thông tin được ở đâu.
- Ta biết, vì thế ta mới quay trở về. Nghe chuyện xưa không, ta kể con nghe.
-Dạ
- Con cũng đã biết sơ qua về các thế lực phân bố trên mảnh giới diện này. Thế con có biết chúng được thành lập như thế nào không
Dừng một xíu, dươngdường như không chờ câi trả lời của cụ già. Cậu bé tiếp túc nói
-Hai mươi ba vạn năm trước, khi mọi thứ còn sơ khai. Những người khai sáng đã xuất hiện, nói đúng hơn là khi còn người chính thức xuất hiện thì đã có những người, những bộ lạc của những người đặc biệt xuất hiện. Họ mạnh hơn,thông minh hơn, có khả năng mà người bình thường không có. Vì thế mà họ đã coi như chủ nhân của thế giới này. Thế giới ngày càng phát triển, khả năng của con người cũng ngày càng lớn, cho tới một ngày họ phát hiện ra không chỉ có một thế giới mà họ đang sống mà còn rất nhiều thế giới khác nữa tồn tại song song với họ. Lúc này giữa các bộ tộc thường xuyên tranh đâu với nhau. Ngoài ra còn có tranh đấu giữa các chủng loài với nhau. Đứng đầu tất nhiên là con người. Tiếp đó là long tộc và các tộc khác. Vì để có thêm nhiều sức mạnh hơn, nhiều lài nguyên hơn, con người bắt đầu tìm cách liên lạc và mượn sức mạnh từ các thế giới khác.
Có nhiều người còn tham vọng xâm chiếm những thế giới khác, nhưng họ đâu biết những cái họ đang làm lại đưa cho họ chính sự hủy diệt.
Dừng lại chút xíu, đứa bẻ nhấp một ngụm trà, nhìn cào khoảng không như hồi tưởng lại quá khứ
- Hồi đó ta chừng 20 tuổi, tuổi trẻ xông xáo chả biết gì, đến một ngày một tiếng động lớn làm cho xung quanh rung chuyển, bầu trời tối sầm, mặt trời biến mất thay vào đó là mặt trăng và các vì sao, chấn động không ngừng mặt đất nứt ra. Ta cứ ngỡ lúc đó ta đáng lẽ chết rồi, lúc đó thật kinh khủng, máu ở khắp nơi, chấn động trong không khí như làm ta cảm giác như bị xé toạc. Những người bình thường xung quanh không có may mắn như ta, cơ thể họ nổ tung, la hét ….
Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ như in cảm giác kinh khủng đó. Ta tỉnh dậy là chuyện một năm sau đó, nghe mọi người kể lại ta mới biết là ta vừa sống qua khải huyền.
Nguyên nhân bắt đầu thế nào ta không rõ nhưng địa điểm xảy ra khải huyền nó không phải Ở châu âu như người ta đồn, châu âu chỉ là ảnh hưởng thôi. Chân chính xảy ra là Ở châu đại Dương.
Ngày xưa châu đại dương rộng ngang châu mỹ bây giờ bao trùm từ nửa xích đạo tới cực nam của trái đất, sau khải huyền lãnh thổ bị đánh chìm 1/3 xuống biển. Còn lại một phần Ở cực nam bây giờ gọi là châu nam cực không hoàn toàn không còn sinh vật nào có thể sống sót được, chân chính còn lại của châu đại dương còn lại chỉ còn là châu đại dương bây giờ. Như thế đủ biết được cuộc chiến lúc đó khủng khiếp thế nào.
- Thế còn nguyên nhân là gì thưa thầy.
- Đừng cắt lời ta. Nguyên nhân lúc đó ta cũng đã nghe qua. Có một nhóm người đã cố gắng mượn dức mạnh từ tu la giới. Nhưng bọn họ không biết, bên tu la giới cũng đang chờ họ để mở ra cánh cửa câu thông hai giới. May lúc đo các thế lực có thông tin nên đã có mặt kịp thời. Con người và long tộc đã bắt tay với nhau để chống trả, diễn biến lúc đó thì ta không rõ lắm nhưng sau cùng họ đã thắng thảm, lực lượng các tộc và long tộc gần như bị tuyệt diệt, từ đó cổ tộc và long tộc gần như biến mất trên thế giới. Một sô người sống sót từ cuộc chiến lúc đó đã tụ tập lại lập ra các học viện và các hội của những người đặc biệt, càng về sau càng nhiều lỗ đen được phát hiện nên những kẻ gác cổng linh hồn như chúng ta được sinh ra. Tập hợp những người mạnh nhất trong những kẻ đặc biệt trên thế giới để canh giữ các nơi có viết nứt không gian, thứ mà chúng ta gọi là cổng linh hồn.