Chương hai:Mộng p1

Kẻ Gác Cổng Linh Hồn

Chương hai:Mộng p1

Ở một nơi nào đó trên đất nước việt nam, hoặc cũng có thể là không.
Bóng tối, những cành cây héo queo quắt, có hai cái bóng lờ mờ đang tiền về phía trước vội vàng. Họ nhẹ nhành lách qua những bụi rậm đan xen trong khu rừng, một trong hai người cất tiếng:
-Lão qủy, có chuyện gì vậy. Hơn 1 giờ rồi đó chơi game cũng không yên nữa. Ca làm của tôi kết thúc cả tiếng rồi. Ông không tự đi một mình được hả, đang chuỗi.
-Nhóc con,ngươi cũng có thể không đi mà, nếu không phải cái bộ xương già này không còn hoạt động như ý muốn thì tao kêu mày làm đéo gì.Có chuyện không ổn.
- Có cái quái gì không ổn, tận thế cũng đã qua được mấy ngày rồi chả nhẽ lại có hai tận thế trong một kỷ, mà có có thì cũng sao cứ 100 năm lại có một tận thế, ông cũng sống qua mấy cái rồi, chuyện lớn có người cao gánh, sao cứ tự hành hạ chính mình thế nhể.
-Nhóc thì biết gì, lẹ lên sắp tới rồi.
- Nhưng ít nhất ông cũng phải nói cho tôi biết có gì xảy ra chữ, sắp win, đang gánh team thì ông nhảy xộc vào phòng, lôi tôi ra nhanh tới nỗi tôi còn k kịp mang theo con búp bê của mình nữa.
Phốc, người đi đầu bỗng dừng hẳn lại.Ánh trăng lờ mờ hắt vào khuôn mặt già nua dưới cái mũ trùm đầu là một bộ mặt lếch xếch,cặp mắt của ông có một bên bịt lại, râu dài tới ngực và hình như không có tóc. Ông già cất dọng bất an:
-Nhóc quên con búp bê thế thân....
Thấy ông già với vẻ mặt nghiêm trọng, người đối diện kéo chiếc mũ trùm đầu xuống. Đó là một cô nhóc với hai cái bím tóc kéo dài, chừng 17 18 tuổi, miệng ngậm kẹo mút, anh trăng lờ mơ nên không thấy rõ khuôn mặt cô biểu hiện ra sao nhưng dọng cô lại có vẻ thấp thỏm:
- Ông có nói rõ là có việc gì đâu, với lại tận thế vừa qua.....
Ông già im lặng, trâm ngâm lôi ra trong bộ râu của mình hai chiếc đinh được buộc với nhau bằng một sới tóc to dài, hình như không phải tóc người. Trên hai cái đinh bằng ngón tay út còn dính dính cái gì đó sền sệt.
-Cẩm lấy vật thế thân của tao Hồi nãy con mèo đá trong điện linh hồn chảy nước mắt, nước mắt có màu đỏ.
Một dòng điện chạy dọc sống lưng của cô nhóc, cô cầm lấy hai cái đinh của ông gia đưa cho và cắm thẳng lên ngực mình ngay trên chỗ xương quai xanh, cô thừa biết chuyện gì sắp xảy ra và tại sao ông lại đưa mạng sống thứ hai cho cô.
- Giọt nước mắt nhỏ xuống đâu
Cô hỏi.
-Phía trước tầm nửa cây số nữa. Chỗ cổng linh hồn cũ
Hai người nhìn nhau nửa giây rồi tiếp tục phóng như điên về phía trước, có lẽ hôm nay chỉ có một trong hai người quay về hoặc không có ai cả.
Truyền thuyết kể rằng khi con mèo đá trong điện linh hồn nhỏ huyết lệ, khải huyền bắt đầu.
Tầm 2 phút sau hai người đến một khu miếu đổ nát kề một vách đá, cho dù là bây giờ đang là 1 giờ đêm thì khu miếu vẫn sáng như ban ngày nhưng kì lạ là ánh sáng này có vẻ chỉ có thể nhìn thấy khi bước qua cánh cổng đã đổ một nửa kia mới thấy. Bên trong khu miếu lượn lờ những làn sương màu xanh lá kì lạ. Hai người nhìn xung quanh. Ông già rút trong túi ra một cây gậy nhỏ, xoa lên đầu hình con mèo trên đầu cây gậy làm nó dài ra.
Cây gậy dài ra đên lúc cao hơn đầu ông gia chừng một cái đầu thì dừng lại. Nó là một cây gậy kì lạ, giống như những cây gậy chống của các cụ già, nhưng thay vì phía đầu là con rồng thì nó là một con mèo màu đen hình như còn sống vớt cái đuôi dài ngoằng quấn quanh cây gậy cho tới cuối. Ông già lấy thêm một điếu thuốc trong túi ra và châm. Cô nhóc im lặng nhìn xung quanh, cô cũng không cằn nhằn ông già như thường ngày mỗi lần ông hút thuốc. Bây giờ có hút thêm một điếu thì cũng chẳng là gì.
- Bắt đầu thôi.
Ông gia lê cái thân già khọm của mình bước từng bước từ từ vào ngôi miếu. Cô gái theo sau trong tay cô k biết lúc nào cầm thêm mấy lá bài. Họ bước từ từ khác hẳn với vẻ vội vàng của họ hồi nãy. Giống như đang cố nấn ná cuộc sống ngắn ngủi này thêm chút nữa. Ông già vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng những câu nói khó hiểu, từ trong người ông tuôn ra một làn khói màu đỏ, nó không tán đi mà bao quanh ông, có một sức mạnh kì dị chảy qua trong người ông mà nhìn từ ngoài vào cũng có thể cảm nhận được. Ông già từ từ thẳng lưng, bộ râu màu bạc của ông cũng chuyển sang màu đỏ làn da cũng bắt đầu hết nhăn nheo giống như ông già đang trẻ lại.
-Tôi nghe đồn sâu trong dãy trường sơn có bộ tộc người thái hoa. Râu tóc màu đỏ. Là chủng tộc việt cổ, tinh thông nèm, ngải. Lúc ông đưa cho tôi cái vật thế thân của ông đãng lẽ tôi phải đoán ra ông là một trong bọn họ rồi chứ nhỉ.
- Thì sao, cho dù là ai cho dù họ mạnh thế nào rồi cũng phải chết, mà giờ chúng ta còn đứng trước sự bắt đầu của khải huyền. Lát nữa nếu nhóc thoát ra được đến sài gòn tìm một thằng nhóc, đưa cho nó cái túi mà tao để bên cạnh con mèo trong điện linh hồn, nói nó ông già bảo, muốn nghỉ việc hả con, mơ mộng vkl. Nhớ nói y nguyên như vậy. Con bây giờ cùng chết nào.
- Ông tại sao phải đến đây, ông thừa biết là chúng ta không thể sống khi đối mặt với nó mà. Ông còn đưa vật thế thân của ông cho tôi. Chả nhẽ ông muốn chết.
- Ta đã sống quá lâu rồi, ta muốn thử một lần coi ta có thể ngăn nó không.
Cô nhóc im lặng, bước theo ông già tới cuối con đường. Cô cũng không biết tại sao mình lại theo ông già tới đây, từ lúc ông già nói tới con mèo khóc ra máu, cô hoàn toàn có thể quay lại. Cô mong chờ điều gì ở phía trước.