Chương ba. Trở về

Kẻ Gác Cổng Linh Hồn

Chương ba. Trở về

Trằn trọc cả đêm không ngủ, 7 giờ sáng tắm rửa chạy thẳng qua quán cafe ưa thích, ngồi đần một chỗ. Từ tối qua tới giờ cảm giác bất an trong nó vẫn không hề giảm. Thầm an ủi là mọi chuyện đã qua rồi, bỏ hết mọi thứ trong đầu ra, uống một ngụm cafe. Thứ đầu tiên chạm vào lưỡi nó là vị ngọt của đường, ít thôi nhưng xoa xịu cái đắng ngay sau đó, tiếp đó có một vị cay nhẹ tan ra làm tê khắp lưỡi, nuốt xuống thì mọi thứ tan biến hết, nếu còn thì chắc là cái vị tưởng niệm. Theo nó cafe ngon là phải thế. Người sài gòn uống cafe rất nhiều, hầu như là mỗi ngày từ khi vào đây nó cũng đã nhiễm phải thói quen này, không uống không chịu được. Đang miên man trong những dòng suy nghĩ về cafe thì nó bỗng cảm giác có gì mềm mềm ấm ấm đang cọ cọ vào chân. Thì ra là một con mèo đen, giống mèo đen bình thường có thể xuất hiện ơ bất cứ đâu. Một luồng không khí lạnh lẽo chạy khắp lưng nó. Nó nhận ra con mèo này con mèo trên trên nây gậy của ông già, ký ức ủa về. Ngày xưa con mèo này hành nó ra bã, bây giờ con mèo lại xuất hiện ở chỗ này mà k đi cùng với ông già. Giấc mơ đêm qua có lẽ là thật rôì. Ôm con mèo lên trên tay xoa xoa đầu nó miệng lẩm bẩm:
-Khổ cho mày rồi!
Con mèo cọ cọ vào tay nó như đang cố tìm cảm giác an toàn. Trên thế giới này giờ chắc chỉ còn cậu bé trước mặt này là người duy nhất làm nó có cảm giác an toàn. Sài Gòn hôm nay trời âm u, khác hẳn mọi ngày một cảm giâc bất an, sự u ám bảo phủ lên toàn bộ mọi người trên thế giới này.
5 giờ sáng, đặt chân tới sân bay vinh, Nghệ An hít hà cái không khí lạnh mà chỉ có ngoài này mới có, cảm giâc thân quen ùa về, gần một năm mới về nhà. Sau khi biết ông già chết, nó khổng thể thờ ơ làm một người bình thường như nó hằng mong muốn. Cái gì đến rồi cũng sẽ đến. Gọi một chiếc taxi, ôm trong lòng con mèo, tâm hồn sao mà trỗng rỗng. Năm ngoái nó đã mất một người anh em tải cái đất này, cách đây vài ngày nó lại mất thêm một người thầy một người cha ở đây. Tuy ấn tượng về ông già không được hay cho lắm. Xe dừng lại ở một cái cây to đầu làng. Cách nhà cũng khá xa. Nó không về thẳng nhà mà đi vòng qua những ngọn đồi sau làng, nó có chuyện cần làm. Lấy tay kéo những cành cây chắn trước mặt nó, nó đi thẳng tới cái cây khô ở chỗ cao nhất trên ngọn đồi. Khu đồi này vốn ít người lui tới vì phía bên sườn là một cái nghĩa trang,còn thêm mấy lời đồn đãi về những người tự sát ở đây. Không ai biết giữa lòng đồi này lại có một thị trấn, thị trấn linh hồn. Nhìn ngó xung quanh, xác định không có ai quanh đây nó mò mẫm dưới đống đá cuội lộn xộn ở quanh gốc cây và lấy lên một hòn đá. Lúc nào cũng phiền phức như vậy, thầm nghĩ trong lòng câm theo viên đá nó đâm thẳng vào gốc cây. Gốc cây giống như tan ra để nó bước vào, những luồng khói màu trắng xẹt qua làn da nó cùng với cảm giác lạnh lẽo, nhớ lần đầu tiên bị ông già kéo vào đây nó đã nghĩ đầu mình sẽ u một cục, giờ thì quá quen rồi. Tầm nửa phút sau trước mắt nó xuất hiện một thị trấn to lớn, sương mù bao quanh, thỉnh thoảng có những làn khói xanh lơ lượn lờ từ chỗ này qua chỗ khác. Cầm lấy một cât đèn lồng bên trong cháy một ngọn lửa màu xanh như ngọn lửa ma trơi cái đèn này gọi là đèn dẫn đường, nhắm mắt bước từ từ qua cánh cửa lớn trước trấn. Trên đó gi một chữ rõ to, nhưng xiêu vẹo thỉnh thoảng nhỏ xuống những giọt nước màu đỏ. TRẤN THANH LONG. Cảm giác vẫn như ngày nào. Nhắm mắt đi thẳng, nghĩ về nơi mình muốn tới, bống "Cộp" đầu nó va phải cái gì đó, biết là đã tới nơi. Miệng lẩm bẩm chửi như một thói quen.
-Lão già khốn nạn.
Chợt nhận ra lão đã không còn nữa, mắt nó cay cay. Hồi trước lão yểm nèm lên cánh cửa để chơi nó. Cho dù nó đi thế nào, cho dù cúi người hay bò nó cũng va vào cái thanh ngang trên cánh cửa. Luật của trấn linh hồn này là ngoại trừ linh hồn hoặc người quản lý khu trấn còn ai muốn di chuyển trong trấn này đều phải nhắm mắt. Hồi đó nó đã thử hí mắt lén nhìn xung quanh nhưng bùa nèm này quá mạnh. Cứ hí mắt là đi kiểu gì cũng k rời xa chỗ mình đứng lúc trước được mấy bước. Còn nhắm mắt lại nghĩ tới nơi mình muốn tới là kiểu gì cũng tới nơi mình muốn tới. Tất nhiên khi nào tới nơi là cộp, u đầu. Đẩy cái cửa nhỏ, nó bước vào ngôi đền, mọi thứ vẫn y như ngày xưa chỉ là hơi im ắng. Nhìn quanh tìm lại cảm giâc ngày xưa, hồi đó nơi này lúc nào cũng náo nhiệt. Tiếng chửi rủa của ông già, tiếng cười khanh khách của ba đứa nhóc học việc, tiếng con mèo chạy quanh đụng thứ này thứ kia để cho nó dọn. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng bùm ở cái phòng ngay cuối hành lang, rồi khói bay mù mịt làm nó hu sặc sụa. Giờ chỉ còn lặng im. Lặng im như cứa vào lòng nó, lần đó nó ra khỏi đây cũng vì sợ sự lặng im này. Ngót nghét cũng đã ba năm. Tuy trong thời gian đó nó có về nhà những không bao giờ nó quay vào đây. Giờ chắc nó lại phải ở đây một thời gian rồi.
Bước tới giữa căn phòng khách nơi có một cái địa đồ lớn và một con mèo đá lơ lửng giữa không trung, chĩnh giữa khu địa đồ. Cái địa đồ này bao gồm toàn bộ tỉnh Nghệ An, trên đó thỉnh thoảng có những đốm sáng lóe lên rồi chợt tắt. Mỗi lần như vậy tức là có một người vừa qua đời. Nhìn con mèo đá, khóe mắt con mèo vẫn còn dính lại một chút nước mắt màu đỏ. Nó vẫy Tay một cái, từ bên cạnh con mèo bỗng bay ra một cái túi nhỏ bay về tay nó. Cảm giác hơi nặng tay nó thấy lạ, vì nó biết chắc trong này có gì, nhưng hình như có thêm cái gì trong đó. Con mèo MEO lên một tiếng khe khẽ như muốn nó mở cái túi ra, trong túi ngoài ba mảnh giấy da cổ xưa thứ mà ngày xưa thuộc về nó, còn có thêm một viên ngọc màu đen. Ngọc trú hồn, nó lẩm bẩm. Bên trong viên ngọc có một bóng người mờ mờ. Nó nhận ra người đó, cô nhóc thay thế nó khi nó rời khỏi đây. Thêm vào đó, bên trong cái túi còn có thêm một chiếc nhẫn đen sì, rỉ sét. Chuyến đi này của nó là để tiếp nhận chiếc nhẫn này, đúng hơn là tiếo nhận vị trí mà chiếc nhẫn này để lại, kẻ gác cổng linh hồn của trấn linh hồn số 37 (trấn Thanh Long). Đeo chiếc nhẫn lên, bước ra khỏi cái không khí ngột ngạt khó chịu. Nó nhìn xung quanh sương mù bao quanh trấn dường như đã tan hết,trong tầm mắt nó là những ngôi nhà kì lạ đủ kiểu, đủ màu sắc. Một bộ mặt hoàn toàn khác với nó tưởng tượng, trước đây nó chỉ nhắm mắt khi bước vào trấn nên nó cũng đã tưởng tượng ra đủ kiểu về trấn linh hồn này. Nào là những ngôi nhà lụp xụp, xương trắng đầy đường, hồn ma lượn lờ, những con yêu tinh lấp ló dưới chân để chờ chực kéo chân nó mỗi khi vào trấn. Dù sao đây cũng là nơi của người chết mà.