Chương hai: Mộng p2.

Kẻ Gác Cổng Linh Hồn

Chương hai: Mộng p2.

- Truyền thuyết về khải huyền còn nói, khi sự khải huyền bắt đầu những ai chứng kiến nó có thể nhìn thấy những người mình muốn gặp, cho dù người đó đã chết. Nhóc theo tao đến đây chắc cũng vì lý do đó. Nhóc muốn gặp ai.
Cô im lặng, trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh, ba mẹ, anh chị, và cả anh ấy. Thật không ngờ tận thế của kỉ này mới kết thúc được mấy ngày thì lại bắt đầu khải huyền, thứ chỉ xuất hiện trong truyền thuyết. Cuối con đường lúc này là một cái lỗ đen đang tỏa ra những năng lượng kì dị. Thỉnh thoảng có những ánh sáng màu trắng bay vút lên bầu trời, hình như trong những ánh sáng đó có những hình ảnh,có thể là kí ức, hoặc linh hồn, điểm chung của những ánh sáng đó là sự đau đớn, liếc nhìn thôi cũng cho con người ta cảm giâc sự đau đớn đến tột cùng. Ông già nhìn quanh, có vẻ đang tìm cái gì đó, một sự hi vọng mong manh chẳng hạn. Ông cũng không ngăn cản những anh sáng đó bay ra vì ông biết khải hoàn bắt đầu thì không chỉ một mình nơi này xuất hiện lỗ đen. Việc bây giờ ông cần làm là xác định xem khải huyền này là do con người làm ra hay là đấng sáng thế, nếu là đấng sáng thế thì xong rồi.
-Ra đây đi.
Dọng ông già ôm ôm vang lên.
-Ta biết ngươi ở đó.
Ông già hướng mắt về một cái cột đá trong góc miếu, kế bên cái lỗ đen vẫn đang mở rộng. Cô nhóc một bên căng thẳng nhìn theo, chỉ thấy trong góc bước ra một bóng đen nhỏ thó cao tâm một mét, xung quanh bóng đen là một màu đen kịt như màu của lỗ đen, nhìn vào làm cảm giác giống như bị hút vào trong. Đối lập hoàn toàn với anh sáng trong khu miếu.
- Thầy à, muộn rồi. Khải huyền bắt đầu rồi. Chắc thầy quá già rồi nên mới đến muộn thế, không chứng kiến được lúc nó bắt đầu. Lúc nãy con có gặp Tâm.
Ông già run rẩy nhìn chằm chằm vào bóng đen. Một kí ức chết chóc ùa về trong đầu lão. Máu chảy, tiếng la hét, người người ngã xuống, ba đứa học trò của ông một chết, một mất tích đứa còn lại đã nghỉ việc, ông cũng đã bỏ lại một con mắt trong cuộc chiến đó. Nó mới kết thúc được vài ngày sao ông quên được. Nhìn bóng đen trước mặt nước mắt ông chậm rãi lăn xuống.
- Tao không ngờ là con. Cần vậy không?. Vì cái gì?
- Vì Tâm.
Dọng nói từ bóng đen lại vang lên, rồi bóng đen tản ra như biến mất trong không khí
Phốc, một bàn tay nhỏ bé nhân lúc ông già còn đơ người chìm trong kí ức xuyên từ sau lưng ông già ra phía trước. Máu chảy xuống nhưng ông già vẫn không phản ứng.
Sau lưng ông là bóng đen đó không biết lúc nào đã ở ngay phía sau
-Tim ông đâu, là linh hồn chú, đúng là thầy mà.
-Làm đi nhóc.
Dọng ông già có vẻ mỏi mệt những làn khói màu đỏ cuốn quanh ông dần dần bị cây gậy ông cầm trên tay hút vào, máu của ông chảy ra như sống lại vừa chảy xuống đất biến thành những kí tự khó hiểu. Bao quanh cả khu miếu. Một phần lại quấn quanh bàn tay của bóng đen như muốn giữ chặt lại k cho nó thoát ra. Miệng ông già lại lẩm bẩm, cả người khô quắt lại, máu ông chảy càng nhanh. Phía sau cô bé cũng cắt cổ tay máu hòa vào máu của ông già chảy khắp miếu. Miệng hô lớn:
- Huyết trận.
Những lá bài trong tay cô bay ra gần như vô tận bao quanh lại lỗ đen như muốn ngăn cản lỗ đen mở rộng. Còn bóng đen vẫn cứ bình thản đến lạ. Nhìn những chữ viết loằng ngoằng bao quanh khu điện,không biết trong lòng của bóng đen đang nghĩ cái gì nhưng rồi sau đó dứt khoát lấy cách tay kia chém nhẹ lên bàn tay của mình đang căm trên ngực ông già. Dọng bóng đen lại vang lên:
-Vô ích thôi ông già, chỗ này chỉ là một phần nhỏ trong sự khải huyền. Thế giới nên được thanh lọc rồi.
Bóng đen lại tan ra biết mất vào hư không.
Trong miếu còn lại mỗi ông già và cô nhóc. Sự tĩnh lặng đến đáng sợ, máu vẫn tiếp lục chảy, chữ vẫn tiếp lục bao quanh khu miếu.
- Có lẽ ta đã sai. Nhóc con, mày sau này tới tìm thằng bé kia nói thêm một câu, yến còn sống. Giờ đi đi, ta muốn bắt đầu rồi.
Vừa nói ông già ném cây trương ra sau. Một ánh sáng kì dị từ hai cái đinh cắm trên ngực cô nhóc bay ra chui vào hai mắt con mèo ngồi trên đầu cây gậy. Con mèo sống lại đưa mắt nhìn ông già. Cô gái hai tròng mắt chuyển thành trắng tinh nhưng máu vẫn tiếp tục chảy. Con mèo phóng nhanh như một cơn gió bay ra khỏi miếu, phía sau bỗng bụp một cái,mọi thứ tan vào hư vô.
-Khôngggggggg.
Nó giật mình tỉnh lại hét lên một tiếng. Ngày sau lúc đó là một cái chân phóng nhanh vào mặt nó kèm theo một tiếng làu bàu.
- Dm mày, ngủ đi. Mai tao học tiết 1.
Nó quay sáng nhìn thằng bạn cùng phòng đang ngái ngủ. Nó hoàn toàn có thể né được cú đá đó nhưng nó không làm. Nó muốn làm một người bình thương và có thể cũng muốn kiểm chứng coi vừa rồi có phải là mơ. Chắc là mơ rồi, bật dậy mở cửa bước ra ban công, tìm trong túi kiếm bao thuốc nhưng chợt nhớ mình đang bỏ thuốc thì thuốc đâu ra. Ngẩng lên bầu trời chợt thấy một ngôi sao vụt tắt. Lòng tràn ngấp bất an.
-Có lẽ nó chỉ.là mộng.
Nó thì thào tự an ủi.