Chương 2: Cánh Cửa Vững Chắc

Isekai Meikyuu De Dorei Harem wo

Chương 2: Cánh Cửa Vững Chắc

Khi tôi đến đây, tôi nhận ra mình đang ngủ giữa đống rơm.

Sao lại là rơm?

Tôi không có nhầm đâu, đây đích thị là rơm.

Coi bộ nơi này giống như chuồng gia súc ấy, với cả một thảm rơm, và tôi đang ngủ ở đó.

Bộ ở Tokyo có nơi nào nhiều rơm sao?

Không, đúng hơn là tôi đang ở chỗ quái nào đây?

Nghĩ đến chuyện đó thì, hôm qua tôi đã làm gì chứ?

Nếu tôi nhớ chính xác thì lúc đó tôi đang cố chơi một trò chơi kì lạ trên web.

Và rồi nhận thức của tôi tan biến tự lúc nào.

Đến lúc tỉnh dậy, tôi đã nằm giữa đống rơm này.

Chuyện gì đã xảy ra thế này? Tôi thực sự không biết nữa.

Đây là cái game đó sao?

Nó thực sự là game thực tế ảo sao?

Hơn nữa, tôi vào game chỉ bằng một cú nhấn chuột sao?

Không thể nào.

Đây là mơ chăng?

"Bururu"

Đúng lúc đó, có tiếng hí phát ra.

Oh, tôi hơi giật mình ngạc nhiên đấy.

Có con gì đó trong này.

Tôi nhìn thật kỹ.

Một con ngựa.

Eh?

Gì thế này?

Thông tin về con ngựa đó bỗng trôi vào đầu tôi.

Không nghi ngờ gì nữa cả, đây đúng là ngựa.

Tôi lại gần con ngựa, nó là một loài động vật lớn.

Nhìn cái móng chắc khỏe kia, y hệt giống ngựa nòi thuần chủng luôn, à mà, gì thì nó cũng là ngựa nhỉ.

Tôi không biết đây là loài ngựa gì nữa.

Cái chuồng này, rộng cũng tầm tầm một phòng quay phim đó chứ, lại còn có con ngựa lớn thế này. Một vị trí thuận lợi ra phết.

Tôi muốn bảo nó đi xin lỗi dùm cái phòng trọ chỉ rộng tầm 4 5 tấm tatami mà tôi và lão già đang sống.

Chẳng có gì để tôi phải phát giận cả, và tôi nhìn quanh một vòng.

Tuy là có hơi tối, nhưng bên ngoài cửa sổ là một ánh sáng đỏ nhạt đang chiếu vào.

Đây là hoàng hôn? Hay là bình minh?

Cũng chẳng thấy có bóng dáng ai ở đây cả.

Không có một khung cửa hay cửa sổ gỗ nào mở ra cả.

Con ngựa vẫn đang im lặng.

Thế là gì đây? Trong lúc tôi nghĩ, đương nhiên, thông tin của con ngựa kia cứ thế chảy vào não.

Tôi nghĩ thầm "Cái quái gì đây?" và thông tin đó cứ thế tuôn vào trí óc.

Thẩm định.

Tôi nhớ đến nó.

Hôm qua, khi vào trang thiết lập nhân vật, đó là kỹ năng cuối cùng tôi thêm vào.

Tôi nhìn bản thân mình và tự thẩm định.

Michio Kaga

Nam 17 Tuổi

Dân Thường Cấp 1

Oooh.

Đống thông tin đó đi vào não tôi.

Tên tôi là Michio Kaga.

Vậy thì, chẳng thể nghi ngờ gì nữa, đây là game rồi.

Cái này hoàn toàn là thực tế ảo sao?

Nhưng làm thế nào?

Trước hết, tôi không hề nhập tên mình vào.

Tôi vẫn có ngoại hình và mặc trên mình cái áo len của ngày hôm qua.

Tôi vẫn có trang phục thường ngày.

Không lẽ game tự tạo ra thứ này?

Dù cho thực chất cái này là áo len?

Thêm nữa, tôi đang đi chân trần.

Nó không có quá nóng mà cũng chẳng quá lạnh.

Tôi chẳng hề có chút xấu hổ gì về bộ dạng lúc này của mình cả, vấn đề duy nhất là phải đi ra ngoài bằng chân trần thôi.

Ánh sáng bên ngoài là ánh rạng đông à? Nó có vẻ nhạt hơn lúc trước nhỉ?

Tôi nhìn vào trong chuồng và thấy đôi giày, tôi liền mang chúng vào.

Khi tôi nghĩ đến chuyện nó là gì, thông tin cứ thế tràn vào não bộ.

Giày ống – Trang bị chân.

Tôi quyết định mang nó.

Do không có vớ, nên tôi mang nó bằng chân trần luôn.

Tôi buộc dây để chúng không rơi ra.

Tôi kiểm tra bản thân, và một lần nữa thông tin lại hiện ra.

Michio Kaga

Nam 17 Tuổi

Dân Thường Cấp 1 Trôm Cấp 1

… Err.

Trộm Cấp 1, ý là do chuyện "đó" đúng không?

Lỗi của tôi đây mà. Tôi mang đồ không phải của mình.

Và nhờ thế tôi có thiên chức thứ hai.

Nhân tiện đây, cái áo len này không phải trang bị.

Lẽ nào là do tôi mang nó từ bên ngoài vào?

Nếu đã như vậy, chắc hẳn phải có trang bị đi kèm.

Khi tôi tìm trong chuồng, có một thanh kiếm nằm cạnh đống rơm.

Durandal

Kiếm hai tay

Kỹ năng: Sức tấn công x5, Hấp thụ HP, Hấp thụ MP, Phá Bùa Chú, Bỏ Qua Khoảng Cách Cấp Độ, Bỏ Qua Phòng thủ.

Ai cũng biết nó là vũ khí đặc biệt đi kèm.

Và thế là thành ra tôi có một sức mạnh âm thầm bên mình.

Bên cạnh thanh kiếm là một cái nhẫn.

Định Tâm Nhẫn

Trang bị phụ

Kỹ năng: Tăng tấn công, Tăng Sức Phòng Thủ

Trang bị phụ chỉ có 2 kỹ năng, vậy nó là hàng thường à?

Tôi đeo nhẫn vào ngón tay và cầm kiếm lên.

Michio Kaga

Nam 17 Tuổi

Trang bị: Durandal, Giày Ống, Định Tâm Nhẫn

Đúng như tôi nghĩ, nơi này là ở trong game rồi.

Tôi có thể xác nhận được thiết lập nhân vật và trang bị đi kèm.

Tuy rằng tôi không biết chúng vận hành thế nào trong game thực tế ảo.

Tôi quyết định là rời chuồng ngựa.

Từ chỗ hở của hông áo len, tôi giắt Durandal lên như một chiến binh.

Nếu tôi cứ ở đây mãi, chuyện sẽ tồi tệ vì mọi người sẽ phát hiện tôi ăn trộm giày.

Cảnh vật bên ngoài giống y như những làng quên nông thôn quen thuộc.

Có vài căn nhà làm từ gỗ, với những vườn rau.

Cánh đồng thì nằm ở phía đông theo hướng mặt trời và gần phía bắc bên cạnh một khu rừng.

Dù thực sự là mặt trời vẫn chưa ló dạng, nhưng những người dân đã bắt đầu làm việc.

Có hai người đang đi trên đường.

Tôi phi vào trong chuồng ngựa và trốn.

Tuy vậy, tôi chẳng hiểu tại sao tôi phải trốn nữa.

Tôi còn chẳng biết "nơi này" là đâu.

Cứ hành động cẩn thận là hơn cả.

Và cả cái sự thật là tôi đã ăn trộm đôi giày nữa.

Từ chỗ trốn tôi nhìn thấy hai người.

Zaiyan

Nam 38 Tuổi

Dân Thường Cấp 8

Ganakku

Nam 35 Tuổi

Dân Thường Cấp 8

Đó là thông tin về họ.

Trước tiên thì, đó đâu phải tên người.

Họ chắc không phải người chơi đâu.

Cấp độ của họ cũng không cao, có lẽ họ được thiết lập như vậy.

Nói thế chứ, tôi mới có cấp 1.

Tôi vào rừng bằng đường sau của chuồng ngựa, tôi tính đi kiểm tra khu rừng này.

Tuy là chẳng có vấn đề gì nếu tôi có xuất hiện trước làng, nhưng tôi vẫn cứ tiếp tục.

Ngôi làng trải rộng theo hướng tây nam.

Có cả thảy 3 nhà riêng và 40 nhà dân.

Trung tâm còn có hai đến ba nhà hội nghị nữa.

Tôi quan sát những người ra khỏi nhà.

Dân Thường Cấp 11.

Dân Thường Cấp 4.

Nông Dân Cấp 5.

Oh, người kia không phải dân thường.

Còn cái người trông giống vợ ông ta, bà ấy là dân thường cấp 6.

Tôi chẳng biết là có gì khác biệt giữa dân thường và nông dân nữa.

Game này cũng tốt đấy, tuy là không có hướng dẫn.

Nếu không có Thẩm định, tôi đúng là mù tịt.

Tôi tiếp tục quan sát.

Nông Dân Cấp 2.

Dân Thường Cấp 7.

Dân Thường Cấp 25.

Cái người trung niên kia có cấp độ cao nhất.

Nếu tôi nói cho ai đó, liệu đó là cấp cao nhất?

Hay nó nên là cấp thấp nhất?

Trưởng Làng Cấp 8.

Trưởng làng thì có cấp độ đáng ngờ hơn. Theo thông tin thì ông ta 68 tuổi.

Thương Nhân Cấp 6.

Đây là người bán rong à? Hay là có quán gì ở trong làng?

Coi bộ bọn họ vừa rời nhà hội nghị, và giờ những người khác đi vào.

Thương Nhân Cấp 3.

Lần này thì là phụ nữ.

Xem ra họ rời chỗ này để đến chỗ giếng nước.

Nếu họ là một cặp, vậy thì chỗ đó phải là hàng quán gì nhỉ?

Thương nhân đó trông khá đấy nếu tôi có dịp nghe anh ta kể chuyện.

Đột nhiên, trong lúc suy nghĩ, một tiếng kêu lớn vọng ra từ trong làng.