Chương 5: Kiểm tra

Isekai Meikyuu De Dorei Harem wo

Chương 5: Kiểm tra

"Xin Lỗi, tôi có làm phiền cậu không?"

Ông trưởng làng đến lần nữa

"Ah.., không sao đâu chuyện gì vậy?"

Không tốt một chút nào cả. Tôi trở nên kiêu ngạo chỉ vì thái độ của ổng.
Hơn nửa, ông trưởng làng đánh giá tôi quá cao.
Tôi chỉ là một đứa học sinh cao học mà thôi.

Well, mặc dù tôi tự gọimình là một học sinh, nó chẳng quan trọng ở đây.
Tôi chỉ là một thằng jai bình thường, đi ngang qua đây, hơn nửa chỉ mới level 2

"Bởi vì chúng ta đã thu thập những bộ trang bị, làm ơn hãy kiểm tra chúng đi."

Với sức mạnh của Durandal, tôi đã giết bọn cướp như giun dế, cho nên họ cảnh giác với tôi.
Sẽ không tốt nếu kiếm của tôi quay ngược về họ.
Nhưng nó cũng không có khả năng cho họ để bỏ qua vị ân nhân đã cứu cả làng. Niếu như bạn lấy oán trả ơn bạn sẽ nhận quả báo.

Trên vị trí của ông trưởng làng thì tôi chả là gì ngoại trừ một rắc rối.
Họ chẳng thể làm gì ngoài ngồi đợi tôi rời đi, đó là chiến lược của họ.

"Hiểu chưa?"

Mặc dù tôi nói như vậy nhưng tôi chả hiểu cái quái gì cả.
Kiểm tra cái gì?
Nó ổn để giữ chúng (trang bị) cho riêng mình?

Bởi vì tôi đánh bại lũ cướp, trang bị của chúng là của tôi.
Nếu như ai đó mạnh, và những thường dân yếu, kẻ mạnh sẽ được thứ hắn muốn qua bạo lực.

"Hướng này"
"Liệu nó có ổn không nếu tôi lấy những trang bị?"

Tôi hỏi ông trưởng làng khi dọc đường.

"Vâng. Michio-sama đánh bại lũ cướp, bình thường thì những trang bị sẽ thuộc về ngài."
"Vậy à"

Xem ra thì những trang bị sẽ thuộc về mình.
Nó không phải là có những cảnh sát như hiện đại. Vậy cho nên nó sẽ là điều bình thường.

"Lần này, dân làng giết được hai tên cướp. Cho nên tôi muốn chia hai phân trang bị cho họ, có sao không?

Dân làng chỉ giết được hai tên?
điều này gợi tôi lại, họ chỉ gây ra một số tổn thương.
Tôi, người có Durandal, chỉ cần một đòn để giải quyết moi việc.

"Tôi hiểu rồi. tôi nghĩ tôi không để ý đâu "

Tôi không biết cái gì là lẽ tự nhiên trên thế giới này cho nên tôi sẽ đòng ý về thỏa thuận này.
Họ chắc sẽ cám ơn tôi, nhưng nếu tôi lấy đi tất cả, chắc chắn họ sẽ than phiền về điều này.
Nó sẽ tốt hơn nếu tôi không làm vậy.
Hiện tại tôi chỉ là một thôn dân Lv2. Tôi không có Duradal với tôi bây giờ, nếu như tất cả dân làng nghiêm túc mọi việc sẽ trở nên nguy hiểm.

"Cám ơn ngài rất nhiều. Để tôi thay cả làng cám ơn ngài"

Đúng như dự đoán, họ không có một thái độ khác với một người Lv2 như tôi.

"Đừng lo lắng"

Có lẽ, bởi vì thẩm định là một kỹ năng đi kèm, các trưởng thôn và dân làng có thể không sử dụng nó.

Những người dân làng có thể nghĩ rằng Lv của tôi đến 30 hoặc nhiều hơn.
Bởi vì hầu hết người dân không thể đánh bại lũ trộm.
lv cao nhất trong số những người dân đến 25 tuổi nhưng anh đã bị đánh bại bởi thủ lĩnh của lũ cướp, trong làng không có ai có thể ngang hàng với tôi.
Nếu trong trường hợp đó, thì đó là lý do tại sao họ đang hạ thấp bản thân và khen ngợi tôi.

Nơi tôi được hướng dẫn đến là một nơi rìa làng, họ đặt những trang bị ở đó.
Một người đàn ông đang đứng ở đó.

Bikka Man: 31 tuổi (Tên vãi ngu)
Lv6 Thương nhân
Thiết bị: giáp gỗ - Giày dép bằng da

Có lẽ ông ấy là thương nhân mà tôi thấy sáng nay.

"Tên anh ấy là Bikka, vị thuong nhân duy nhất ở làng"
"Tôi gọi là Bikka. Lần này bạn đã cứu cả làng và tất cả mọi người, tôi không thể diễn tả lòng sự biết ơn của tôi"
"Tôi là Michio. Đừng phóng đại như vậy mà"

Tôi rất vui bởi vì họ cám ơn tôi, nhưng tôi không muốn nghe điều đó từ những người mà tôi chỉ vừa mới gặp.

Hiểu rồi. Đây là những trang bị của bọn trộm"

Tôi kiểm tra những trang bị.

Giáp da: Trang bị ở thân

Ủng da: Trang bị ở chân

Kiếm đồng: Thanh kiếm của cả hai tay.

Hình như mọi thứ đều khá bình thường.

"××××××××××"

"Oh, thật vậy sao? những người dân đã đánh bại bọn trộm sẽ rất hạnh phúc?

"××××××××××"
"Tôi chả quan tâm"

Ông trưởng làng dường như đã nói với người thương nhân về hai phần chia của những trang bị.
Nhưng mà mà họ nói Brahim.

"Liệu Michio-sama có bất kỳ chỗ còn lại trong không gian của ngài?"

Người thương nhân hỏi.

"Không gian?"

Shit.
Một từ tôi không biết. Tôi có bất kỳ chỗ còn lại trong không gian của tôi?

"Có phải tiếng Brahim của tôi vụng về? Là không gian của mình để lưu trữ các trang bị"
"...... Có lẽ, Tôi không nghĩ ngài khôn còn chỗ nào trong không gian của ngài?

Tôi không hiểu. Không gian mà tôi còn lại sẽ không đủ?

"Michio-sama không phải là một nhà mạo hiểm?"
? Không, well, mấy cái đó..?

Có một ý nghĩa đặc biệt với một nhà thám hiểm không?
Nếu tôi chậm lợi thế của tôi sẽ bị sụp đổ.

"Nếu một người nào đó là một nhà thám hiểm, họ có thể tạo ra một không gian để lưu trữ các mặt hàng và trang bị, bạn có thể sử dụng một kỹ năng phép thuật cho không gian. Có lẽ nó hiện đầy đủ bởi vì ngài đang lưu giữ thanh kiếm của ngài chăng"

Ông Trưởng thôn cho tôi thấy một đường giải vây.

Vậy sao? Nghe có vẻ như thuận tiện.
Có một cái túi giống như một chỗ lưu trữ, một hộp item.

Sau khi cài đặt, Durandal đã biến mất.
Từ góc nhìn của ông trưởng thôn, nó giống như tôi đã đặt nó trong không gian của tôi.

"túi chứa đồ, eh?"
"túi chứa đồ?"
"túi chứa đồ, mở. Hộp item, mở. Túi công cụ. Mục không gian...... mở......"

Tôi thì thầm bằng một giọng thấp để xem những gì sẽ xảy ra, nhưng chẳng gì cả.
Có phải là một lệnh khác? Có vẻ tôi không nhớ điều đó.
Lần nầy, có vẻ như rằng tôi sẽ không thể sử dụng nó cho một thời gian.

Trưởng thôn và ông thương nhân đang nhìn tôi với ánh mắt kì quái, tôi có cảm giác đó.
Lẩm bẩm một điều kỳ lạ, thật chuối khi nhìn tôi. Nó quá đau đớn.
Một bệnh nhân bị chuunibyou. (các bạn biết là gì nhỉ?)
Bình tĩnh, bình tĩnh nào tay trái chết tiệt.

"…...Có chuyện gì vậy?"
" Tôi sợ rằng không gian của tôi đã đầy"

Sự thật là tôi không thể sử dụng nó, tôi không biết nơi Durandal được gửi.
Hay đúng hơn là, Durandal của tôi đâu!?

" Vào buổi sáng ngày mai, tôi sẽ đến thị trấn Beiru để bán hàng của tôi. Nếu bạn không bận tâm thì ngài có thể vận chuyển các thiết bị của ngài trong toa xe của tôi đến thị trấn. Trong Beiru có một cửa hàng vũ khí và một cửa hàng áo giáp. Có khả năng ngài có thể bán chúng trong thành phố.?

Ông thương gia đề nghị.
Tôi đã hy vọng rằng thương gia này sẽ mua các trang bị, nhưng có vẻ tôi đã lầm.
Có lẽ ông ấy sẽ mất một chút lợi nhuận?

"Tôi rất biết ơn. Tôi sẽ làm điều đó"

Có lẽ đó là công việc của tôi để bán trang bị của riêng tôi.
Một áo giáp da và một ủng da.
Tôi không biết tôi có thể bán chúng. Tôi cầm lấy hai thanh kiếm đồng.

kiếm sắt: Kiếm của cả hai tay

Tôi phải làm gì với những thanh kiếm sắt?
Nó mạnh hơn những trang bị khác.
Ngay cả nếu tôi có một cái gì đó tốt hơn, mọi người có thể ăn cắp hoặc nhằm mục đích vào nó.
Tuy nhiên, nó không xuất hiện để có thiết bị hiếm, nên tôi bán nó?

" Đây là thẻ chứng nhận"

Ông thương gia đưa ra một tấm thẻ, kích thước của một quyển sách nhỏ.

" Thẻ chứng nhận?"

Đó là gì?
Tôi lặp lại như một con vẹt.

"Trong số những tên trộm có một số với tiền săn thưởng.Ngài có thể trình cái này để các hiệp sĩ trong Beiru để nhận thưởng"
"Tôi hiểu rồi"

Tôi hiểu được câu chuyện.
Nếu bọn trộm đang tàn phá mộ nơi nào, chỗ đó sẽ có một tiền săn thưởng.
Và thẻ chứng nhận là bằng chứng rằng bạn đánh bại những tên trộm?
Có vẻ như đây là lẽ thường và tất cả mọi người trong thế giới này biết về nó.
Tôi không muốn họ nghĩ tôi có vấn đề.
Khi nhận được thẻ tôi không nhìn vào nó một cách kỳ lạ và chỉ nhận nó. Tôi giữ bình tĩnh và tiếp tục kiểm tra các thiết bị.

kiếm đồng: Thanh kiếm của cả hai tay

kiếm đồng: Thanh kiếm của cả hai tay

Khi tôi kiểm tra các trang bị, một điều gì đó kỳ lạ xảy ra.
kiếm đồng: Thanh kiếm của cả hai tay

Kỹ năng: trống

Durandal cũng có một kỹ năng kèm theo.

Có gì xảy ra à?

Với tôi, một người nắm giữ một thanh kiếm trong tay, ông thương gia hỏi với một cái nhìn sắc nhọn.
Không có một kỹ năng gọi là trống, tôi nghĩ rằng đây là một khe kỹ năng rỗng. (nghĩa là có thể bỏ skill vô)

"Đây là một sản phẩm tốt"
"Ý ngài là gì?"

Nhưng rồi, tôi không biết làm thế nào để đính kèm một kỹ năng.

"Kỹ năng. khe Skill. Cấp kỹ năng. Quản lý kỹ năng"

Tôi đã kết thúc thì thầm một lần nữa.
Chã có chuyện gì xảy ra. (AD:Nghe như thằng thiếu muối)
Nó không thay đổi bất cứ điều gì.
Có lẽ tôi nên nói rằng thì không chẳng làm bất cứ điều gì.
Nó chỉ hoạt động khi nghĩ về thẩm định hoặc thiết lập nhân vật.

"Tôi nghe nói rằng một người thợ rèn có thể đính kèm những kỹ năng của một tấm thẻ quái vật, nên thanh kiếm này có bất kỳ kỹ năng nào không"
" Không, nó không có."
"Tôi hiểu rồi"

Có vẻ như bạn cần một công việc cụ thể để áp dụng những kỹ năng khác nhau.
một thẻ quái vật là cái gì?

"Tuy nhiên, thanh kiếm này không phải quá tệ. Tôi sẽ mang nó như một phần phí của tôi?
"Ngài có thể thấy nó có kỹ năng??

Ông trưởng thôn hỏi.

"Đại khái. Hãy gọi nó là nhận thức của một nhà thám hiểm?

Bởi vì thẩm định là một kỹ năng thưởng, nên có ít người có nó.
Không cần nói về thực tế là tôi có nó.

"Giống như tôi đã nói lúc nãy về thanh gươm của một dân làng đã chết sử dụng. Ngài có thể thẩm định nó? Nếu đó là một thanh kiếm tốt nó có thể làm cho cuộc sống của gia đình bỏ lại dễ dàng hơn một chút"
"Nếu như tôi có thể"
"Cảm ơn rất nhiều. Tôi sẽ mang nó lại ngay lập tức?

Ông trưởng thôn rời đi.

Sau đó, tôi tiếp tục với các trang bị.
Có vẻ như không có một trang bị nào có kỹ năng hoặc là khe kỹ năng.

Giáp sắt: Trang bị ở thân

khăng quàng: trang bị ở đầu

Hai miếng trang bị từ tên thủ lĩnh

Chờ đã?
Trang bị từ tên thủ lĩnh là một chiếc khăng quàng ư?