Chương 4: Hiểu Được Hiện Trạng

Isekai Meikyuu De Dorei Harem wo

Chương 4: Hiểu Được Hiện Trạng

Tôi không thể nào đăng xuất được.

Như một lẽ thường tình, tôi hoảng sợ.

Bởi vì tôi chẳng biết cách đăng xuất thế nào, đến một lời giải thích hay hướng dẫn cũng chẳng có.

Làm thế nào… để trở về với thực tế đây?

"Đăng xuất, đăng xuất, đăng xuất,…"

Miệng lẩm bẩm liên hồi hai từ đó, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.

"Đăng xuất. Đóng. Gián đoạn. Kết thúc. Menu. Mở. Lưu."

Vẫn chẳng có gì thay đổi.

"Mở Menu. Menu chính. Đóng menu. Thiết lập menu. Đóng thiết lập. Cửa sổ. Mở cửa sổ. Cửa sổ Menu. Đóng cửa sổ. Bộ nhớ. Lưu. Kết thúc lưu. Lưu đè. Reset. Clear. Quay lại. Trở về. Kết thúc. Hết. Hoàn tất……"

Tôi thử mọi cách, mọi thứ nhưng vẫn không có gì diễn ra.

Tôi không thể quay lại với thực tại.

Không, hơn thế nữa, đây… thực sự là game sao?

Những giác quan, tri thức mách bảo tôi nơi này hoàn toàn là thật.

Chẳng có gì để nghi ngờ nó cả.

Đây cũng chẳng đời nào lại là một giấc mơ được.

Cho dù mấy thứ này có là game, hay thậm chí có là game thực tế ảo đi chăng nữa, tôi cũng chưa từng nghe có một loại game nào là hoàn hảo như thế này cả.

Song, chỉ bằng một cái click chuột trên một trình duyệt web.

Đến cả mũ chơi game hay mấy thứ như thế tôi còn không có nữa mà?

Đến cả tôi còn có cảm giác nơi này không giống với thế giới game thực tế ảo chút nào.

Nếu như ai đó hỏi tôi, tôi sẽ nói rằng nơi này là hiện thực.

Chưa hết, còn có một thứ làm tôi nghĩ toàn bộ những thứ này là thực tại…

Tôi dùng phép và nhìn lại mình…

Michio Kaga, Nam, 17

Thường dân Lv 2, Trộm Lv 2

Trang bị: Giày xăng-đan – Định tâm nhẫn

Làm thế nào mà ngoài đời thực lại có mấy thứ này được, vậy tôi phải đang ở trong game rồi.

Nhưng có một thứ đã làm tôi phải suy nghĩ lại…

… Những vết máu nhuốm trên chiếc áo len của tôi.

Thông thường trong một trò chơi, những vệt máu đó sẽ tự động biến mất.

Nhưng trong đây thì… chúng vẫn ở nguyên đó bất kể thời gian có trôi qua.

Nếu nơi này là một trò chơi…

Không, nếu ĐÂY là một trò chơi, tại sao tôi lại không thể đăng xuất được cơ chứ?

Trở về với con người lúc trước… tôi có thể không?

………

Cảnh báo!

Bạn đã chọn từ bỏ thế giới này và sống ở thế giới khác.
Khả năng quay trở lại của bạn là không thể.
Bạn có chắc chắn muốn tiếp tục không?

Những hồi ức khi đó chợt ùa về tâm trí của tôi.

Vào lúc cuối của phần cài đặt, chắc chắn cái câu hỏi đó đã được đặt ra.

Vậy thì… chắc nó là thật rồi.

Không thể nào chối cãi được là tôi có thể sử dụng và sở hữu bên mình thanh thánh kiếm Lv 6 Durandal.

Những thứ này chỉ có thể là bên trong của một trò chơi, nghĩ về nó chẳng làm tôi bớt căng thẳng thêm tí nào cả.

Và nếu như là những thứ này là thiết lập cho thế giới mà tôi đã chọn lúc trước… chắc là cái cảnh báo lúc trước là thật rồi…

"Tôi xin phép."

Cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, ông lão trưởng làng bước vào trong phòng cùng với một cái chậu chứa đầy nước nóng.

"À vâng."

"Ngài hãy làm sạch mình trong cái bồn này ạ."

Theo sau ông ta dường như còn một cô hầu gái, một bà cô già giúp ông ta để lại cái chậu nước và một cái khăn xấu xí.

Tôi nói nó xấu xí bởi nó còn giống một cái mảnh giẻ còn hơn là giống một chiếc khăn.

"Làm phiền mọi người rồi."

"Đồ cho ngài thay đã được sửa soạn. Hãy đưa bộ đồ của ngài cho chúng tôi giặt sạch, nó đã bẩn rồi ạ."

"Nhờ ông vậy."

Bà cô già gấp bộ quần áo của tôi lại và đặt chúng lên trên tấm ván.

Do tuổi của của bà ta vào khoảng 66, cùng với cái ấn tượng mà bà ấy tạo ra, tôi đoán bà ta là vợ của ông trưởng làng kia.

Xong xuôi mọi việc, cả hai bước ra khỏi phòng.

Còn lại một mình, tôi cởi bỏ chiếc áo len mặc ngoài và trầm bình vào chậu nước.

Chiếc áo len trước còn sạch sẽ giờ đã bị lấm tấm đôi chỗ những vết nhơ…

… Những vết máu của bọn cướp…

Không có dấu hiệu gì là chúng sắp biến cho dù có lâu đến đâu đi chăng nữa.

Nếu đây không phải trong game, dĩ nhiên là chúng không biến mất rồi?…

Đúng như tôi nghĩ, thế giới này không phải là một trò chơi.

Chợt tôi buông ra một tiếng thở dài não nề…

Cảnh báo lần cuối.

Thật sự sẽ không còn đường nào để quay lại.

Nếu bao gồm cả cái cảnh báo lần cuối kia thì, cái thế giới do tôi thiết lập này có vẻ khá… hợp lệ với tôi.

Nói cách khác, đây cũng là thực tại.

Và cái cảnh báo đó là để dành cho nơi này – một thế giới khác.

Phải rồi.

Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận cái thực tế này thôi.

Nhưng rồi tôi lại nhận ra, tôi chỉ đơn giản đang trốn tránh cái "thực tế" kia.

Cái "thực tế" mà tôi có bị ép buộc cũng chẳng muốn phải nhớ lại…

Tôi… đã giết người.

Nếu đây chỉ là một trò chơi thì những hành động tôi đã làm đơn thuần chỉ là hạ gục những nhân vật khác.

Nhưng nếu đây không phải là trò chơi, thứ mà tôi đã giết không phải là một nhân vật mà là một… con người.

Chính cái thứ đó đã lái suy nghĩ của tôi sang hướng đây chỉ là một trò chơi.

Giờ tôi chỉ có một ước muốn là trốn chạy khỏi cái việc đó.

Nó chỉ là ảo tưởng của riêng tôi thôi mà… phải, chỉ là ảo tưởng thôi…

Nhưng, tôi… phải chấp nhận việc này.

Chấp nhận thế giới này và cả những hành vi đó.

Chấp nhận rằng rằng tôi đã nhúng tay vào hàng tá vụ án mạng.

Chấp nhận rằng tôi đã hạ sát… cả chục con người.

Vô tư mà tước đoạt đi mạng sống của người khác với cái suy nghĩ đây chỉ là một event của trò chơi… đến giờ cái cảm giác ớn lạnh khi cầm thanh Durandal lúc đó vẫn còn ám lấy trên đôi tay tôi.

Nhưng nếu nghĩ theo một chiều khác…

Đây là một thế giới mà những vụ tấn công của bọn cướp vào những khu làng mạc là những thứ quá đỗi bình thường, có thể gặp ở bất cứ đâu.

Nếu như tôi đã không thể đăng xuất, vậy thì cái khả năng mà tôi rơi vào tình cảnh phải giết người giống lúc nãy… không phải là không thể xảy ra.

Hay nói cách khác là tôi không thể nào tránh được chúng.

Không thể tránh được nó thì gần như là mình R.I.P chắc, đó là nếu nghĩ theo hướng đây là một trò chơi.

Kẻ địch là một tên cướp.

Vậy nên tôi không cần phải bận tâm hay lo lắng làm gì cả.

Nếu tôi không hạ chúng, người bị giết chắc chắn sẽ là tôi.

Việc phải chấp nhận hiện thực này là vô cùng cần thiết.

Tôi hít sâu một lần nữa và bắt đầu sửa soạn lại đồ đạc.

Một lần nữa, đây là thực tại.

Đây là thế giới mà tôi sẽ ở từ giờ cho đến hết đời.

Để có thể sinh tồn, việc phải làm vấy bẩn đôi tay là cần thiết, và tôi thì sẽ làm những việc cần thiết để có thể tồn tại.

À mà còn nữa, còn có thêm một lý do mà tôi nghĩ nơi này là thế giới do tôi đã thiết lập nên.

Tôi nghĩ về việc reset nhân vật…

Và thế là màn hình cửa sổ nhân vật hiện lên trong đầu tôi.

Có vẻ như là có thể di chuyển con trỏ trên màn ảnh.

Tôi có thể reset lại nhân vật với các điểm thưởng xuất hiện ra.

Quả đúng như mong đợi, tất cả những thiết lập đều đã được điều chỉnh.

Thậm chí là cả cái cảnh báo cuối cùng cũng vậy…

Tôi chẳng thể nào hiểu được tại sao điểm thưởng lại trở thành là 1 chứ?

Tôi đã hoàn toàn xài hết rồi mà, bộ có bỏ sót cái gì sao?…

Được một lúc, tôi đóng lại bảng thiết lập nhân vật và vận vào người bộ đồ mà ông trưởng làng đã đưa cho.

Cả chiếc áo và quần đều khá lớn so với tôi và đều mang màu chàm, dù cái quần sẫm màu hơn.

Mặc chúng vào mang một cảm giác cứng nhắc và… khó chịu, nhưng cũng không đến mức mà tôi không thể mặc được, dù sao thì giờ tôi cũng còn bộ nào khác để thay đâu chứ.

Michio Kaga, Nam, 17 tuổi



Trang bị: Giày xăng-đan – Định tâm nhẫn.

Có vẻ như cái bộ đồ này không được tính là một trang bị.

Cái thanh Durandal cũng không nằm trong danh sách đó, chắc là bởi tôi đang không giắt nó trên thắt lưng.

Dù sao thì, tôi có nên loại bỏ đi cách trang bị thưởng thêm không nhỉ?

Không ai dám phản bác lại rằng khi nói Durandal là một thanh kiếm tốt đến đáng kinh ngạc, tôi có thể biết điều đó khi dùng nó để giao chiến với bọn cướp.

Sử dụng nó rất dễ dàng, từ chặt chém cho đến nhắm đâm.

Nếu đây là game thì chẳng ai có thể trộm nó được cả.

Tuy nhiên nếu nơi này không phải là game thì chắc hẳn sẽ còn đôi chút hạn chế.

Tôi có dưới chân đôi giày xăng-đan, thứ mà có lẽ đã từng thuộc về ai đó trước đây.

Nếu tôi có thể chiếm đoạt được một đôi giày từ người khác, chắc bọn họ cũng có thể lấy đi thanh Durandal của tôi.

Cái thứ vừa "hạn chế" vừa nguy hiểm kia là do hai nguyên nhân:

Đầu tiên là nếu bọn chúng đánh cắp mất cây Durandal của tôi, có khả năng rằng 63 điểm thưởng kia sẽ hoàn toàn lãng phí.

Những điểm thưởng ít ỏi đó là đồng minh duy nhất của tôi khi đặt chân đến thế giới này… hay là không ít nhỉ? Đằng nào cũng 99 điểm cơ mà.

Vậy nên bằng mọi giá tôi không thể để đánh mất nó.

Còn lý do thứ hai là nếu có một tên nào đó đi đánh cắp thanh kiếm này, có khả năng rất cao là hắn cũng đang nhắm vào cái mạng trẻ của tôi.

Hình phạt khi chết đi trong cái thể giới này là gì nhỉ?

Giảm mất một vài cấp độ và được hồi sinh lại trong thánh đường sao?

Nhưng dù có trong trường hợp nào đi nữa, cũng sẽ tốt hơn nếu tôi không mang Durandal đi dạo quanh thường xuyên.

Nếu như nó thật sự cần thiết thì tôi có thể reset lại điểm thưởng lúc trước.

Vào cái khoảnh khắc mà Durandal bị lấy mất, tôi chỉ còn cách là xóa nó đi.

Thử thiết lập khi không có Durandal xem sao…

… Tôi không thể can thiệp vào thanh thánh kiếm Lv 6 đó.

Chiếc nhẫn kia vốn đã được trang bị rồi nên tôi có thể thiết lập cho nó được.

Và như tôi đã hình dung, khi không có thanh kiếm đó bên người, 63 điểm thưởng đó… đã hoàn toàn mất sạch.

Tôi rời khỏi màn hình, giắt lên người thanh Durandal và mở lại khâu thiết lập…

Tôi gỡ cái cấp độ 6 đi, điểm thưởng trở lại thành 67.

– Mình nên dùng mấy cái điểm thưởng này như thế nào đây?

Tôi chọn 1/10 của và tăng. Điểm thưởng giờ còn lại 35.
Lại chọn tiếp giảm còn 1/20, theo đó số điểm thưởng giờ chỉ còn lại con số 3.
Tôi vào mục chọn Nghề nghiệp và nhấp vào nghề thứ ba… Con số 0 tròn trĩnh đã xuất hiện.

Đóng màn hình cài đặt nhân vật.
Thanh Durandal biến mất.

Tôi nghĩ đến việc Cài đặt Nghề nghiệp.

Ngay lập tức chúng hiện lên trong tâm trí tôi.


Vì tôi chọn cái nghề thứ 3 trong bảng reset nhân vật nên điểm trong nghề đó tăng lên 1.
Nhấp vào, những thông tin ùa vào trong não bộ…

Hero Lv1
Hiệu ứng: Tăng HP – Tăng MP – Tăng Sức mạnh Vật lý – Tăng Thể lực – Tăng Ngộ tính – Tăng Tinh thần – Tăng Nhanh nhẹn – Tăng Khéo léo
Kĩ năng: Over Howl (*Chú thích: Theo lời bác D. nên tớ đặt nó là "Gào Rú":v) (Edit: tên dịch ra chuẩn cơm rồi đấy, nhưng nghe chuối quá) Skill: Over Howl

Tôi đã có nó ngay từ đầu ư?
Chắc không thể nào đâu.
Bởi tôi đã nhận được cái chức danh là trộm sau khi lấy đi cái đôi giày kia, vậy nên cái nghề Hero phải đến sau cùng.
Có lẽ nó có từ khi tôi bảo vệ dân làng khỏi những tên cướp kia.

Tôi cố để đổi nghề đầu tiên của tôi thành Hero nhưng không thể được.
Tôi chỉ có thể chọn hoặc cho nghề đầu tiên… Thế quái nào???

Hiệu ứng của hình như là chỉ có tăng sức chịu đựng, ngoài ra chẳng có kĩ nào cả, nói chung là khá vô dụng.

Chẳng còn cách nào khác, tôi để nghề thứ ba của mình là.
Hiệu ứng của thật đáng ngạc nhiên, hơn cái nghề kia cả chục lần.

Còn với cái nghề thì hiệu ứng của nó là tăng một số khá ít độ nhanh nhẹn.
Nhưng ít ra nó còn hơn cái nghề đầu tiên.

Việc cài đặt nghề nghiệp đã hoàn thành, thân phận đã được cập nhật xong.

Michio Kaga, Nam, 17 tuổi

Trang bị: Giày xăng-đan