Chương 1: Mở Đầu

Isekai Meikyuu De Dorei Harem wo

Chương 1: Mở Đầu

Trang web tự tử.

Đương nhiên, những người đã biết, đều hiểu. Đó là trang web ghi lại đủ kiểu tự tử trên đời và là nơi bạn tìm đồng hành cho màn tự tử cùng nhau.

Tôi là một thành phần bị mất đi đường dẫn đến trang đó.

Không phải do tôi muốn giết bản thân.
Mà là do tôi bị chính cái chết quyến rũ.

Tôi đơn giản là đã quá tuyệt vọng với cái thế giới này rồi.

Tôi ăn đủ trò bắt nạt xoàng xĩnh.
Không phải kiểu ăn hành trực tiếp. Mà là trò tảng lờ nhau đầy thâm hiểm.
Trong lớp, trong giờ ăn trưa, ngay cả lúc trên đường về nhà nữa, tôi đều cô đơn.
Lẽ nào chúng dùng vũ lực hành hạ tôi trực tiếp ở trường trung học đến mòn rồi, nhưng thế này thì tốt hơn chăng?

Tôi đang học kendo và aikido. Tôi không ưa gì việc bị bắt nạt nên đã học suốt thời trung học. Tôi mạnh lên rõ rệt, thành ra bọn thường xuyên ăn hiếp tôi chỉ còn nước để tôi yên.

Chúng đúng là lũ khốn nạn bần cùng mà.

Ngày cả khi dùng vũ lực, chúng cũng không thể thắng và kết quả là chúng tảng lờ tôi luôn.

Mà, tôi cũng khinh miệt lũ đó, nên không có chuyện chúng tôi làm bạn với nhau được đâu.

Thái độ của chúng chẳng khác của cha tôi ở nhà là mấy.
Ông ta vẫn thường xuyên bạo hành tôi sau khi mẹ tôi mất, nhưng giờ ông ta sợ rằng tôi sẽ phản kháng và sau đó cũng chẳng còn nói chuyện với tôi nữa.

Thế đấy, đó là cái cách mà thế giới này vận hành.
Chẳng cần quan tâm bạn thay đổi thái độ hay hình tượng cỡ nào đi nữa, cuối cùng thì sức mạnh vẫn là tuyệt đối.
Nếu bọn chúng không là gì so với bạn, chúng sẽ chẳng dám đối diện với bạn.

Nói thế thôi chứ, dù có mạnh cỡ nào, bạn cũng chẳng thể leo lên đầu thiên hạ được.

Tôi cho rằng cái thế giới này đã thối nát đến tận cốt lõi của nó rồi.

Nếu tôi phải nghĩ đến nó, thì tôi cho là mình chẳng còn liên can gì đến thế giới này nữa.
Tôi không có người thân nào để nương tựa, hay tình nhân, thậm chí là bạn cũng không.
Trừ mấy cái đó ra, tôi chả có gì để luyến tiếc hết.

Điểm chác của tôi cũng chẳng phải tốt gì.
Do mấy vụ dèm pha cha tôi gây ra, ngưỡng cửa đại học không hề mở ra.
Và tôi cũng nghèo nữa.

Nhân tiện đây, một thầy tu của một ngôi chùa Phật đang dạy cho lũ trẻ kendo và aikido. Nhưng tôi biết.
Lão sư cụ đó chỉ muốn sờ soạng mấy đứa con gái cho thỏa mãn dục vọng thôi.
Cái thứ hình ảnh đó phản ánh được cái sự thối nát của thế giới này đã đi đến mức nào rồi.

Nếu tôi có cái đáng để luyến tiếc, thì là chuyện "đó".
Thành thực mà nói, tôi muốn thoát khỏi cái trinh của mình.
Thật buồn khi phải chết mà chưa được trải nghiệm điều đó một lần.
Đơn giản là mấy cái mà các thanh niên đực rựa cao trung hay nghĩ đến thôi mà.

Thêm nữa, chuyện tự tử thực ra cũng khá đáng sợ.
Tôi ghét đau đớn và mấy thứ đáng sợ.

Nếu một người xác định là sẽ chết, họ có thể làm bất cứ điều gì.
Tôi đã dâng hết mình cho kendo và aikido.
Tôi khá là mạnh đấy, nếu phải nhận xét về bản thân.
Tôi nghĩ là mình sẽ bịa đặt mất nếu bản thân có cảm giác rằng tình hình đang có chuyển biến gì đó tích cực.

Trong lúc lướt sơ trang web để xác định xem tôi có thực sự muốn giết bản thân hay không, dòng chữ "Trước khi bạn quyết định tự tử" hiện lên trước mắt.

Yeah. Cái này, đúng nó rồi đấy.
Đối với một cậu trai khỏe mạnh, đang học năm hai cao trung, tự tử là điều không thể xảy ra dễ dàng.
Tôi muốn cái gì đó như cái này.

Tôi vẫn còn quá sợ chết. (Trans: Nhát quá đi)
Lúc này, tôi nhấn chuốt vào mục giới thiệu đó.

… … Cái khỉ gì đây?

Tôi, người đã chuyển web sang trang khác, lầm bầm.

Nội dung ghi là:
Nếu thế giới này quá khó sống, thì hãy sống ở thế giới khác đi.
Thật sao?

Một thế giới phù hợp cho bạn lựa chọn, và, có một vài lựa chọn có thể đưa ra ở đây.

Một thế giới với khoa học và kỹ thuật phát triển siêu việt, một thế giới thống trị bởi cướp biển (Trans: Lẽ nào là One Piece), một thế giới thời trung cổ, một thế giới với kiếm và ma thuật…

Nó nói là có thế giới có ma thuật sao?
Tôi chọn cái đó và tiếp tục chọn kiểu thế giới chỉ có người; hay thế giới có người, elf (Trans: để thế cho chất), và người lùn; một thế giới của con người và bán nhân cùng với hơn mười ngàn sự lựa chọn khác.

Thông rồi.

Đây có lẽ là mở đầu của một trò chơi.
Dù gì thì nó cũng là đường dẫn giới thiệu mà.

Tôi không hiểu tại sao trang giới thiệu này lại nhắm đến mấy thành phần tự tử, nhưng tôi không muốn nghĩ đến cái đó và tiếp tục.
Chắc là sẽ ổn thôi vì dù gì cũng giống trò chơi trên mạng mà (Trans: Nguyên bản là net game, tức các game phải chơi trên trình duyệt web).
Ít nhất là lúc này, cái thứ này đỡ hơn vụ tự tử nhiều.
Thật không ngờ, bởi nhiều người nghĩ thế, thành ra họ rất dễ ngứa tay bấm vào.

Tôi chỉ chơi trò chơi trên mạng vài lần từ khi bắt đầu học cao trung.
Bởi tôi không có bạn bè nên đành đơn thân solo.

Và chuyện là thế này. Tôi không hợp với thể loại đó, nên tôi quyết định bỏ chơi.
Nhưng mà, chúng vẫn khá là thú vị đó.
Tôi cũng không thực sự là ghét nó.

Chuyển sang trang tiếp theo, nó bắt tôi chọn kiểu xã hội và vương quốc.

Sẽ hay hơn nếu như nhiều chuyện khác xảy ra nhỉ?
Một thế giới nơi các vương quốc đánh nhau rầm rộ hay một nơi hòa bình.

Trong mấy cái game, lúc tham gia quân đoàn là sẽ có quân đoàn chiến.
Những chuyện đó chả liên quan gì đến thành phần chơi solo như tôi.
Tôi chọn từ 4 thế giới, nơi có thiên hướng hòa bình cao nhất.

Sau đó là, kiểu dungeon hay là kiểu chiến trường?
Khá là khó để mà chọn lấy một cái.
Ta chơi cả hai vậy.

Quả thực hơi bị khó xử khi mà chỉ được chọn nhân vật nam và không được đặc chế trang phục, sau cùng thì, có cái gì đó là đáng để lưu tâm đấy, tôi nghĩ thế.

Nhưng, công nhận là lắm lựa chọn thật.
Nó còn bắt tôi chọn ngôn ngữ sử dụng nữa chứ.

Chẳng hề có mục chọn tiếng Nhật.
Brahim là thứ tiếng quái gì?

Tôi đành để mặc định bởi lẽ tôi chả hiểu ý nghĩ của nó là gì cả.

Sau khi phát chán với đống lựa chọn dày như núi kia, và rồi xuất hiện một trang với đầy điểm thưởng.

Oh!
Giờ thì giống trong game hơn rồi đấy.

Tôi bấm vào vài lần, con số điểm thưởng thay đổi.
Tôi đặc biệt tỉ mỉ khi đã đến công đoạn này.
Tôi sẽ kiên trì cho đến khi nó làm vừa lòng tôi thì thôi.

Aikido là một môn mà tôi rất yêu thích, có một kiểu cách như thế là điều mà tôi luôn bị cuốn hút vào.
Lặp lại cái kiểu đó liên tục. Chuyện này, trong một phạm vi nào đó, thú vị ghê đấy.

Điểm thưởng về căn bản là hơi bị thấp nhỉ.
Gần như chỉ từ 10 – 20, cũng như là nhiều lúc còn ra độc con số một nữa.
Số cao nhất là bao nhiêu vậy cà?

Oops, 62.
Vậy đã cao chưa? Có khả năng là nó còn cao nữa, đúng là con số đáng nghi ngờ.

Tôi thử lại lần nữa.
Đôi lúc thì ra 40 và thi thoảng thì 50.
Tôi nhắm đến con số cao hơn kìa.

71.
Con số trên trang web chuyển sang màu xanh.
Đó là con số đạt à?

Nhưng chữ số cuối cùng chỉ là 1.
Nếu 75 là số đạt, tôi muốn nhắm lên cao nữa và để xem có leo lên được 79 không.

Tôi chọn làm lại lần nữa.

Tuy nhiên, 70 vẫn không xuất hiện, chỉ có 60 là lên hình.
Tôi thất bại rồi sao?
Trong lúc nghĩ thế, tôi ấn lại lần nữa.
Liệu tôi chỉ dừng lại ở 60 thôi sao?

Giữa cái lúc đang nghĩ đến chuyện bấm tiếp thì con số 8 hiện ra trước mắt.
Vừa rồi là 80 sao?
Là 80 đúng không nè?

Nó dừng lại ở con số 19.

Guaa. Khỉ gió thật!

Tôi đành phải theo lẽ tự nhiên và bấm lại thôi.

Sigh. Đúng là hết lời nhận xét mà.
Tôi quay lại và cứ thế nhấn.
Tuy tôi có thấy 60 vài lần, nhưng một khi đã thấy 80, thì không bao giờ tôi chịu dừng ở 60.

Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi thế?
Sau đó, con số 70 vẫn không hiện lên.
Tôi vẫn cứ đều đều nhấn chuột trong ức chế.
Mặc dù đã chán với cái việc phải đợi một con số cao, nhưng tôi vẫn tiếp tục.

Để tránh bấm nhầm, tôi phải xác nhận con số tôi nhấn vào trước. Sau đó tôi mới nhấn tiếp.

Làm lại. Xác nhận. Làm lại. Xác nhận. Làm lại.

Sao tôi lại làm cái chuyện này được nhỉ?
Chẳng phải chỉ một điểm thưởng thôi là ngon lắm rồi sao?
Dù cho có nghĩ thế đi nữa, tôi vẫn cứ nhấn đều tay.

Nếu chuyện đã đi đến nước này, thì chỉ còn trông chờ vào độ cứng đầu bền bỉ thôi.
Nhấn lại, xác nhận con số điểm thưởng, rồi lại nhấn.
Cứ thế tôi liền tay nhấn chuột.
Nhấn. Nhấn. Nhấn.
Nhấn. Nhấn. Nhấn.

99.

Con số đó sáng lên như vàng vậy.
Cuối cùng, cuối cùng nó cũng xuất hiện.

Để cái con số này lòi ra, tôi đã mất bao lâu nhỉ?
Con số này cuối cùng cũng hiện ra.
Chắc là sẽ còn số có 3 chữ số nữa, nhưng thế này đã là đỉnh lắm rồi.

99.
Nhìn vào con số đó, lòng tôi đầy thỏa mãn.
99.

Sau khi chiến đấu trong một thời gian dài như thế, tôi cũng đã đến được đây.
Như thể tâm trí vừa vắt kiệt ra hết vậy.
Những ngày gian truân, chịu đựng, và tuyệt vọng, như là một bể ký ức vậy.

Sau khi vật lộn cỡ đó.
Tôi không thể không quan tâm đến cái game nữa.

Trong lúc thỏa mãn, tôi tiếp tục chọn lựa.

Sau cái trang điểm thưởng, là trang thiết lập nhân vật.
Chẳng hề có một tý giải thích nào.
Cái này đáng lý ra là game tìm chọn mà?

Sau khi nhận được một con số khổng lồ về điểm thưởng, tôi cảm thấy kì cục nếu phải dừng lại bây giờ.
Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài đi tiếp.

Trong trang thiết lập nhân vật, có điểm sức mạnh vật lý, tăng điểm chịu đựng, đủ kiểu thông số để thiết lập, rồi thiết lập trang bị cộng thêm, ma thuật và kỹ năng, và cuối cùng đến với cái điểm mà tôi phải dùng đến điểm thưởng.

Khi tôi cố thử tăng điểm sức mạnh vật lý lên 99, điểm thưởng về 0 ngay lập tức.
Mấy cái còn lại chẳng hề có thay đổi gì.

Trong mấy game kiểu này, khi tăng thông số sức mạnh bạn sẽ nhận được lợi thế, nhưng có quá nhiều cái cần phải tăng cấp và sức mạnh của bạn thì chẳng thay đổi gì.
Tôi có nên tăng điểm vào cái khác không đây?

Hay là trang bị cộng thêm nhỉ?
Tôi sẽ nhận được trang bị không nhất thì cũng phải mạnh nhì cái game sao?
Nhưng tôi nghĩ là chỉ lúc mới đầu thì thuận lợi thôi.

Coi bộ tôi có thể dùng ma thuật.
Kỹ năng trói chẳng hạn, hay là Xung Kích Tia Gamma.
Tuy nhiên, tôi nên chọn cái gì đây?

Tôi đang nghĩ là phải có trang web nào đó chỉ chiến thuật chơi mấy game loại này, nhưng tôi chẳng biết tên nó là gì.
Mặc dù thế, nhưng tôi vẫn cố chơi cái này.
Bởi lẽ 99 điểm thưởng lên hình rồi, tôi không muốn có cái cảm giác phải làm lại nữa.
Nếu có mánh khóe gì đó để hiến đi con 99 kia, thì tôi thà đợi còn hơn.

Tôi nên làm gì đây?
Trong lúc nghĩ, tôi tìm thấy nút reset nhân vật ở dưới cùng.

Nếu có điểm thưởng thì được quyền reset sao?
Bởi đây là trang thiết lập nhân vật, tôi nghĩ chuyện thiết lập lại là bình thường.
Nếu đã là thế, tôi chẳng phải lo gì nữa và nghĩ đến hướng thiết lập thuận lợi nhất.

Tôi nhấn vào reset và kiểm tra.
Điểm thưởng 98.

Coi bộ tôi có thể dùng lại chỗ điểm thưởng kia.
Giảm mức điểm kinh nghiệm cần thiết.
Đương nhiên là cần cái này rồi.
Nhưng, có một cái khác bên cạnh là tăng điểm kinh nghiệm.
Hai cái này khác nhau à?

Giờ thì tôi đành chọn cả hai.
Sau khi kiểm tra khung thiết lập, tôi còn 97 điểm và lượng điểm kinh nghiệm cần thiết giảm hẳn đi một nửa.

Thể cấp tiến của "Giảm mức điểm kinh nghiệm cần thiết" hay tôi nên nói, đây là thể nâng cấp.

Khi tôi nhấn vào "Giảm mức điểm kinh nghiệm cần thiết" lần nữa, lượng điểm thưởng còn 95 và lượng kinh nghiệm từ 1/2 rớt xuống 1/3.
Từ 1/3 xuống 1/5 là còn 91 điểm. Từ 1/5 xuống 1/10 là còn 83 điểm.

Điểm thưởng cứ thể tụt xuống.
Có vẻ như số điểm cần để nâng kỹ năng gấp đôi mỗi lần, 1, 2, 4, 8…

Khi tôi nhấn từ 1/10 xuống 1/20 thì điểm thưởng rớt xuống còn 67 điểm.
Đúng, gấp đôi đấy.

Tôi nhấn vào kinh nghiệm cần thiết thì nó sẽ giảm đi và trở lại mức 1/10 cùng 83 điểm thưởng. Bấm lần nữa thì còn 1/5 và 91 điểm.
Coi ra thì tôi nên xài 1/3 thôi nhỉ.

Giờ là tăng điểm kinh nghiệm (Trans: Nếu không hiểu thì nói rõ, tức là khi giết quái là cộng thêm exp), khi nhấn vào thì điểm thưởng còn 90 và điểm kinh nghiệm gấp đôi.
Tương tự nhau sao?

Tôi tăng từ gấp đôi lên gấp ba, điểm còn 88.
Từ gấp ba lên gấp bốn, điểm còn 84.

Tôi có nên dừng lại ở đây không?
Và còn cái khác thì sao?

Chức nghiệp thứ hai.

Tôi có thể xài cái này. Khỏi nghi ngờ bàn cãi.
Bình thường thì, hệ thống chức nghiệp trong game sẽ cho phép khả năng sử dụng kỹ năng và ma thuật.
Vậy nên, nếu tôi có hai chức nghiệp thì có khả năng dùng kỹ năng và ma thuật của cả hai chức nghiệp luôn.
Cái trò điểm thưởng này đầy mờ ám thật.
Nếu không có điểm thưởng và không thiết lập sẵn kỹ năng thì mấy thanh niên chơi làm sao đây?

Khi tôi nhấn vào chức nghiệp thứ hai, điểm thưởng còn 83, và sang chức nghiệp thứ ba.
Lại cái kiểu cộng điểm này sao?

Ban đầu cũng chẳng cần nhiều chức nghiệp mà dùng làm gì.
Nếu cần chức nghiệp thứ ba thì tôi reset tiếp.

Có cả bảng thiết lập kỹ năng cho chức nghiệp ở cạnh nữa.
Bộ chúng khác nhau gì à?
Nếu tôi không thiết lập chức nghiệp, liệu nó sẽ cho hẳn luôn kỹ năng chứ?
Tôi sẽ quay lại mục này nếu phải reset.

Tăng Tốc Độ Hồi Phục MP và Rút Ngắn Niệm Thuật, chúng là kỹ năng tôi có thể dùng? Tôi không biết là mình có thể sử dụng ma thuật từ đầu không, nên tôi để dành cho vụ reset cả.

Thương lượng giảm giá. Thương lượng mua bán.
Tôi có thể reset nếu phải mua gì đó.

Thẩm định.
Cái kỹ năng này hữu dụng trong game lắm đây này.
Tôi nên làm gì đây?
Thôi thì bỏ lại sau vậy.

Tôi sẽ lơ ba cái vụ tăng điểm niệm thuật vào lúc này.
Có Cái chết Lv99 (Trans: Nguyên văn là Lv99 death, chỉnh sau), giải phóng toàn bộ MP, liệu có an toàn với mấy cái phép đó và có cái phép nào ổn ổn chút không?
Tôi không có ý định chơi nguyên cây HP của mình đâu.

Nếu tôi nói là tôi sẽ không cái gì đó, thì chắc chắn là không.
Tôi trở lại trang bị đi kèm.
Nếu chỉ có mức độ này trong lúc khởi đầu, thì trang bị đi kèm là cực kỳ quan trọng.

Tôi nhấn vào vũ khí.
Điểm thưởng còn 82, số vũ khí tăng lên cấp 2.
Cái này có tương tự với cái trang bị đi kèm không đây?
Tôi nhấn tiếp đến vũ khí cấp 6, điểm thưởng rớt xuống 20, và con số đó nhòe đi.
Càng nhiều thì càng tốt.

Giờ tôi sẽ nhấn vào gấp đôi số điểm thưởng và số điểm thưởng tụt xuống còn 17.
Rồi sau đó, tôi chọn thêm phần Giảm điểm kinh nghiệm cần thiết xuống 1/5 (9 điểm thưởng).

Số điểm còn lại là 1.

Thẩm định? Tăng điểm niệm thuật? Hay là tăng trang bị đây?

Thẩm định.
Cuối cùng thì tôi nhấn nó.

Và thế là tôi dùng cạn cả điểm thưởng.
Lựa chọn đó là cuối cùng và, thiết lập nhân vật coi như hoàn tất.

Màn hình thay đổi.

Cảnh báo!
Bạn đã chọn từ bỏ thế giới này và sống ở thế giới khác.
Khả năng quay trở lại của bạn là không thể.
Bạn có chắc chắn muốn tiếp tục không?
Có Không

Cái gì đây? Cái này đâu phải mục lựa chọn giá tài khoản.
Nếu đã không phải trả phí thì tôi mặc kệ luôn vậy.

Tôi nhấn Có.

Cảnh báo lần cuối!
Thực sự là bạn sẽ không thể quay trở lại.
Bạn vẫn chắc chắn là sẽ tiếp tục?
Có Không

Cứng đầu vãi. Tôi nhấn Có.
Eh?
Tôi nghĩ là cái tin nhắn đó thực sự nguy hiểm… chỉ có thể thôi… nó… …
Không thể bình tĩnh mà ngưng nghĩ được, như thể nhận thức của tôi bị cuốn đi vậy, nó biến đi thật xa.