Chương 7: Quyết chiến- phần 1

Hồng Bàng Lập Quốc Ký

Chương 7: Quyết chiến- phần 1

Khi đầu của Đăm Kên được mang về, Đăm Pan gầm lên một tiếng giận dữ, chém ngay những kẻ vừa thoát chết.

- Tao không cần lũ ham sống sợ chết!- Lão tuyên bố.

Những cuộc tấn công vào vùng sau lưng lão ta ngày càng thêm tinh quái, thay vì chỉ đánh không, bây giờ còn có cả tuyên truyền. Họ kêu gọi người Thượng tự giải phóng cho mình, không chịu kiếp nô lệ cho Đăm Pan nữa, và diễn giải cho người Thượng chính sách mà Hoàng Anh Kiệt vạch ra. Lúc này, Kiệt đã bắt đầu tái xây dựng những khu Nông Trường mới, và còn hỗ trợ người dân làm ăn, nên họ cực kì ủng hộ.

Những lời bảo chứng của những người từng xuống miền xuôi cũng nhanh chóng làm người ta tin tưởng, nên người trốn xuống càng lúc càng nhiều. Đăm Pan lúc đầu còn có thể dùng vũ lực mà không chế, nhưng con người ta thì so với sợ cái chết, họ càng mong sống tốt.

Tình hình này, buộc Đăm Pan phải quyết định tấn công xuống khu Nông Trường mới mở, nhằm uy hiếp tinh thần những người kia. Hắn nhanh chóng tập trung một lực lượng cực lớn, gồm hơn 1 400 người, trang bị có khiên tốt, nỏ cừng, tên bọc đồng, dao quắm lớn, do đích thân Đăm Pan chỉ huy, có thêm năm thớt voi chiến được huấn luyện cẩn thận. Số lính còn lại là khoảng hơn 2 600 người, tiếp tục ở lại các làng các bản làm ăn, trông coi hậu phương.

Nhận được tin về cuộc tấn công của Đăm Pan từ những cánh trinh sát, Kiệt liền họp thủ lĩnh các cánh quân lại. Do tình hình khẩn cấp, số quân họ có thể hội họp lúc này, không quá 150 người, các cánh quân kia đang tản mát khắp nơi, quấy rối hậu phương của Đăm Pan. Tất nhiên Kiệt cũng không định rút hết họ về, bởi nếu làm thế không khác gì để Đăm Pan có thể yên tâm tụ tập thêm binh lính.

Mặc dù quân rất ít, nhưng mà tinh nhuệ, do đã đánh nhiều trận. Hơn nữa ngoài cánh quân này, lực lương người Thượng tham gia phối hợp cũng phải hơn 1000 người. Về số quân, hai bên đã sàn sàn nhau, về chất lượng thì có khác biệt tương đối. Vấn đề quan trọng mà Kiệt phải chuẩn bị, là dùng kì chiêu để thủ thắng.

Do tình chất quan trọng của cuộc chiến, Kiệt quyết định áp dụng lại một phần trận Tốt Động- Chúc Động đã từng đọc qua. Đó là quãng đường lầy lội mà quân địch gặp phải sẽ khiến chúng bị ứ động dồn cục, không thể linh hoạt triển khai thế trận phòng thủ tốt. Điểm đặc biệt của kế hoạch này, là việc thiên thời và địa lợi đều ủng hộ. Thứ nhất, vùng đất cậu ta chuẩn bị đón đánh kẻ địch, chính là vùng đất đỏ sẽ trở nên trơn trượt ngay khi gặp nước, phải có loại giầy rơm bện tốt mới có thể trụ lại được. Thứ hai, là việc thời tiết nơi đây đang vô cùng khô ráo, cho nên kẻ thù không chuẩn bị cho tình huống này.

Để dẫn nước tới địa điểm chỉ định, hàng chục máy bơm nước chạy bằng sức người đã được gấp rút chế tạo, cùng với hàng ngàn cây tre, nứa, bầu được hạ xuống làm ống dẫn nước. Thêm nữa, tại tuyến đường kẻ địch chuẩn bị đi qua, đất được cày xới lên cho thật tơi, để nước vừa vào là ngấm ngay, trơn ngay.

Ngày khai chiến sắp tới, công việc chuẩn bị càng thêm cẩn trọng, quyết không để đối phương nghi ngờ cho tới khi bước vào trận. Trong căn lều dã chiến đặt cách chiến trường chừng 20 m, Kiệt liên tục quan sát sa bàn mà cậu vẽ nên, cố gắng tưởng tượng mọi tình huống dù là hoang đường nhất có thể xảy ra, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất mà thôi.

- Kiệt, nghỉ ngơi đi!- Vân đi tới nhắc nhở Kiệt, cô không đành lòng nhìn cậu vất vả quá như thế. Nếu được, cô sẵn sàng chia sẽ gánh nặng mà cậu nhóc đang phải mang.

- Cám ơn chị đã nhắc nhở!- Kiệt cảm ơn Vân, đồng thời nhẹ nhàng đi tới chỗ chiếc giường dã chiến lót rơm mềm, nằm xuống. Vân cẩn thận mat- xa đầu cho Kiệt, làm nguội cái đầu đang căng như dây đàn kia xuống.

- Em không biết nữa, càng tới sát nút cuộc chiến, em càng thấy hoang mang chị ạ.

- Đừng lo, chẳng phải cậu từng nói, lo lắng không giải quyết vấn đề, nó chỉ làm ta thêm mệt mỏi ấy thôi. Hãy để mọi người làm nốt phần việc còn lại.

- Cảm ơn chị! Nếu sau có thể, em nhất định lấy chị làm vợ đấy.

- Đồ quỷ nhỏ, mau nghỉ ngơi đi.

...............................................................................................................
Ngày 7 tháng 8 năm Đinh Dậu, lịch cũ của người Bách Việt hay là 7/ 7/ 1795 lịch Thế Giới, hoặc theo lịch Hông Bàng sau này là 7/7/ 3 B HTA, Trận Dak- Nong chính thức diễn ra.

Đây là một trận đánh hay được nghiên cứu, không phải bởi quy mô, mà là bởi những gì đã xảy ra trong trận đánh này chứng tỏ rằng, sức mạnh của khoa học và công nghệ là thứ có thể giúp con người làm chủ cuộc chiến.

Mở đầu trận đánh, quân của Đăm Pan dẫn đầu, với 1 400 người, bắt đầu xuất kích lên Nông Trường II do Hồng Bàng lập ra. Đi đầu đoàn quân, chính là hai thớt voi chiến có nhiệm vụ mở đường, phá bỏ rào cản mà quân địch lập ra. Đây không khác gì một cỗ xe tăng, nó có thể ngay lập tức đục thủng mọi hàng phòng ngự của con người- chỉ ở Lục Địa Đông thôi.

Quân Hồng Bàng, do hai tướng trẻ- Hoàng Văn Khá, em họ của Hoàng Anh Kiệt và Lý Tiến Tới, cháu họ xa với Hoàng Anh Kiệt chỉ huy đội của mình xông tới làm nhiệm vụ đánh nhử. Hai đội quân, có tổng cộng là 100 người, lập tạm một hàng rào gỗ cắm cọc nhọn bên ngoài để làm chậm bước tiến công của địch, trong có lính bắn tên liên tục bắn tên kiểu cầu vồng. Tên rơi xuống như mưa, xong không gây được nhiều sát thương, do đây chỉ là tên gỗ vót nhọn- dùng khi mở đầu trận, có nhiệm vụ đánh ăn may là chính, đồng thời làm chậm thế tiến công.

Mất hơn nửa tiếng, quân Đăm Pan mới có thể đánh qua lớp rào tạm thời, bắt đầu giao chiến với đội quân đánh nhử này. Do voi khá to nên phải đợi lính phá bớt rào để đi qua, hai đội quân đánh nhử tạm thời câu kéo đánh với lính Thượng được một trận kha khá.
Quân họ Hoàng kết trận phòng ngự, lính ùa tới những chỗ rào vừa bị thủng, lấy khiên đồng che chắn thân mình, dùng giáo dài thọc mạnh ra, đẩy lùi vài đợt lính Thượng. Lính Thượng cũng không phải hạng vừa, họ một mặt dùng khiên gỗ che chắn và dùng giáo phản kích lại, mặt khác dùng sức người đẩy mạnh vào đội hình của quân họ Hoàng.

Hai bên liên tục tranh giành các chỗ rào thủng được ít lâu, thì voi chiến của người Thượng bắt đầu tiến vào được. Voi chiến lấy vòi quật mạnh, dùng ngà húc văng rất nhiều lính của ta, song do đã chuẩn bị tinh thần trước, quân lính không hoảng hốt chạy loạn cố phòng ngự thêm một chút nữa. Lúc này, một giá gỗ nhiều tầng được kê lên, lính bắn cung đứng lên trên các bậc thang, liên tục bắn vào quân Thượng. Lần này tên bọc kim loại, nên lính Thượng bị đẩy lùi.

Nắm chắc thời cơ, quân ta nhanh chóng tổ chức lùi lại, tránh tăng thêm thương vong. Thương binh được khiêng đi trên cáng đã chuẩn bị sẵn, và tiễn thủ tiếp tục đẩy lùi hai đợt tấn công nữa, trước khi đội nỏ thủ của người Thượng xuất kích. Tài bắn nỏ của người Thượng được rèn luyện cả thời bình lẫn thời chiến, đã phát huy công dụng, làm đội cung tiễn bị thương rất nhiều.

Quân ta vừa đánh vừa nhử, liên tục tạo các chốt chặn cùng với lực lượng người Thượng hỗ trợ, buộc địch phải mất nhiều thời gian. Đến khi mặt trời đi tới đỉnh, Đăm Pan không thể chờ được nữa, quyết địch đích thân ra trận, đốc hết voi chiến tiến lên. Những chiếc xe tăng cổ đại liên tục lập công, phá tan những hàng rào chắn bằng người của quân ta, đuổi quân ta chạy dài.

Đường Dak- Nong, là con đường khá bằng phẳng và dễ đi, tuy nhiên lại nằm lọt thỏm giữa những ngọn đồi nhỏ nằm san sát gần đó. Đây là nơi quân Thượng tình nguyện và một đội lính do Anh Kiệt chỉ huy đang nằm phục kích.

Chợt, có một người lính áo vàng choé chạy vọt qua. Đây là ám hiệu họ đã thoả thuận, một khi quân địch vọt qua chốt thứ ba, tức là còn cách nơi đây chừng 500 m, thì người lính này sẽ chạy đi báo tin cho đội bơm phía sau và nước sẽ bắt đầu được bơm.

Đợi thêm chừng hai chục phút, lính đánh nhử bắt đầu xuất hiện, lần này là chạy thục mạng chứ không có đóng giả đóng vờ gì cả. Voi chiến của đối phương quá kinh khủng. Quân Đăm Pan gồm hai bộ phận,phía trước ồ lên đuổi theo giết người lấy công, phía sau có lính đi chậm bảo vệ voi chiến và thủ lĩnh, đội hính bị kéo dãn khá nhiều. Đây là một sự bất lợi, vì khi những tên đi trước vọt qua nơi này, mà bọn đi sau mới tới cửa ngõ, thì họ vẫn sẽ phải đợi, và như vậy tình huống sẽ biến thành hai mặt giáp công.

Tuy nhiên, Anh Kiệt vẫn bình tĩnh, vì đây chính là điều cậu biết mình sẽ phải tập làm quen- biến cố nằm ngoài kế hoạch. Cậu nói với Hoàng Văn Khoẻ- anh của Hoàng Văn Khá, rằng hãy để lại một nhóm cung thủ cho cậu, còn cậu ta phải sẵn sàng chỉ dẫn nhóm quân dụ địch đánh chặn bọn lính vọt qua trước thời điểm quân ta xuất kích. Không được để chúng hai mặt hợp kích quân ta.

Trận chiến bắt đầu, quân địch vọt qua phòng tuyến của ta tương đối nhanh, do nước lúc này chảy chưa nhiều. Đợi tới khi quân chủ lực đi sau đi vào trong, mặt đất bắt đầu trở nên lầy lội, quân ta bốn mặt đánh vào.

Tại các ngọn đồi cao, lao và nỏ bắn thẳng cánh xuống, chặn tiêu diệt một lương lớn quân địch. Dù quân Đăm Pan có cố bắn ngược tên lên hoặc thoát khỏi chỗ mai phục, thì cũng không thể chính xác và đủ lực sát thương để chống lại. Đống đất đỏ được bơm nước trở nên trơn trượt, khiến voi chiến của địch thực sự khó lòng phát huy được uy lực thực sự, vì chúng còn mải giữ thăng bằng cho bản thân.

Lúc này, quân Thượng tình nguyện bắt đầu xếp hàng tiến tới từ bốn phía. Kiệt đã phổ biến rõ đội hình Phalanx cho họ, chỉ huy họ tập kĩ càng nhất có thể, bây giờ chỉ còn xem ý trời mà thôi.