Chương 2: Xuyên Việt Linh Giới Thiên Hạ

Hỏa Thần Phong Bạo

Chương 2: Xuyên Việt Linh Giới Thiên Hạ

Thời điểm hắn rơi xuống ngậm theo Hỏa Liên, trên bầu trời, sấm chớp ầm ầm, mây cuộn, gió rít.
Oành! Một tia sét xé ngang bầu trời bất ngờ đánh xuống chúng vào đầu của Vân Thiên kết thúc tính mạng của hắn.!
Trong lúc mơ màng, linh hồn của hắn men theo khe nứt giữa trời do sấm sét tạo ra xuyên không.
"A a. Ta không cam tâm, ta không cam tâm, vì sao ta sống tốt như thế, lương thiên, chính trực mà ông trời lại đối xử với ta như vậy. Ta lúc chết đi vẫn còn bị sét đánh. Ông trời à, ông có mắt hay không. Kẻ gian thì vẫn còn sống sờ sờ, người tốt thì chết không có yên thân."
Hắn vẫn còn đang oán hận ông trời thì đột nhiên cảm thấy đầu đau, mắt hoa, thân thể đau nhức. " không đúng, ta chết rồi sao vẫn cảm thấy đau nhức là sao?? Lẽ nào ta không chết. "
" Không đúng, rơi từ tòa nhà trên 100 tầng xuống mà không chết thì gặp quỷ rồi. Lẽ nào ta xuống địa ngục rồi mà vẫn còn cảm thấy đau đớn do nhảy lầu tự tử"
Hắn lại nghĩ là ông trời vẫn đang trêu hắn, thì linh hồn lại trở nên đau nhức, từng đợt ký ức xa lạ tự nhiên hiện ra ở trước mắt hắn, cảm giác thật đến nỗi cứ như là hắn đã từng trải qua vậy.
Linh Giới đại lục, Bắc Vực, Việt Quốc, Thanh Phong thành, Vân gia. Thế giới này võ giả vi tôn, thực lực cường đại quyết định tất cả. Võ giả ở đây tu luyện thu nạp linh khí trời đất vào trong cơ thể, tu luyện theo các cấp bậc: Linh Sĩ, Linh Sư,Linh Phách, Linh Đồ, Linh Vương, Linh Vũ, Linh Vân, Linh Thánh, Linh Đế và cuối cùng là Linh Thần. Cấp bậc càng cao, tuổi thọ càng cao, sức hủy diệt do võ giả tạo ra cũng càng lớn, theo truyền thuyết võ giả tu vi đến Linh Thần có thể phá toái hư không, sống cùng với trời đất.

" Dĩ nhiên là xuyên không ta không chết, ta không chết, ông trời đối với ta cũng không đến nỗi quá tệ, dù gì cũng chỉ tiếp tục kéo dài sự sống theo một cách khác mà thôi."
Hắn cố tỉnh táo mở to mắt đánh giá xung quanh, bầu trời yên tĩnh, xung quanh một mảng đen kịt, gió hưu hưu thổi, lại thêm thân thể ướt sũng khiến cho hắn cảm giác lạnh buốt đến tận xương.
" Đây là cái nơi quái quỷ nào, tại sao ta lại xuyên việt đến một cái nơi, không khác gì âm tào địa phủ vậy a." Hắn thì thầm nghĩ.
Hắn cười khổ vài tiếng rồi cố gắng để cho thân thể ngồi dậy mở mắt tiếp tục dung nhập ký ức của cỗ thân thể này để hiểu rõ hơn về thế giới mà hắn vừa mới đến.

Vân gia tại Thanh Phong thành tuyệt đối coi như là một trong ba đại gia tộc đứng đầu, Mà hắn (cỗ thân thể này) đường đường là thiếu gia nhi tử của Tộc trưởng Vân Mộng Kỳ. Thiếu niên này cũng tên là Vân Mộng Thiên năm nay mười bốn tuổi ngoài, từ bé kinh mạch đứt đoạn không thể thu nạp được Linh khí, dẫn đến thân thể gầy gò yếu đuối, mà được người đời ca tụng là phế vật thiếu gia, mặc dù từ nhỏ được phụ thân, gia tộc che chở, lượng lớn đan dược chữa thương thế, tuy nhiên vẫn không tránh được dư luận đàm tiếu là kẻ ăn nhờ ở đậu.
" Hài zai!, chuyển kiếp rồi mà lại vào một tên phế vật, người không ra người, quỷ không ra quỷ, ông trời à, ông đừng như vậy chơi ta a".

Vài ngày trước Vân Thiên đi ghé qua phường thị, hắn định mua vài cây dược liệu để chữa trị thương thế, tình cơ thấy được Thất Sắc Liên- loại thảo dược này tuy giá trị không cao nhưng lại có tác dụng rất lớn để đả thông kinh mạch và khá là hiếm. Không may cho hắn là, vì tranh đoạt Thất Sắc Liên mà lại đắc tội với Đường Hào – con của Đường Thanh tộc trưởng Đường gia một trong tam đại thế lực của Thanh Phong thành dẫn đến xích mích. Không ngờ chỉ vì một cây thảo dược nho nhỏ lại dẫn đến họa sát thân. Mặc dù Đường Hào không dám động thủ ngay lập tức bởi vì dù gì cửa hàng bán đồ cũng thuộc phạm vi quản hạt của Vân gia, lại có nhiều lính hộ vệ Vân Thiên nên đành bỏ cuộc.
Vân Thiên vốn tưởng cứ thế cho qua ai ngờ lúc tối, trên đường hồi gia tộc bị Đường Hào và người của Đường gia tập sát, cướp đồ mà dẫn đến vong. Vỗn dĩ Đường Hào chỉ định ép người cướp của, rồi thả Vân Thiên đi- dù gì cũng là tam thiếu gia của Vân gia, ai ngờ Vân Thiên cứng đầu không chịu giao nộp mà Đường Hào cũng không tìm thấy túi trữ vật nên nhất thời tức giận, quá tay đánh chết Vân Thiên.

Vì sợ sự việc bị bại lộ, hắn cho người lặng lẽ đưa xác của Vân Thiên ra ngoài thành, đi đến khe núi Thiên Phong vất xác xuống đầm phi tang. Cũng vì thế mà Vân Thiên (hắn) có được cơ hội đoạt xác sống lại trên cơ thể của người khác, Vân Thiên bây giờ không phải Vân Thiên trước kia mà là Vân Thiên của Địa cầu.

Hắn cố tỉnh táo, từ dưới gót giầy lấy ra một chiếc nhẫn- chiếc nhẫn trữ vật mà hắn giấu kỹ không để cho Đường Hào phát hiện ra, dung nhập tinh thần vào, lấy ra một bông hoa liên bảy màu.
"Vì cái Thất Sắc Liên khỉ ho cò gáy này mà mi phải mất mạng có đáng không hả Vân Thiên." hắn thầm nghĩ.

Hắn ngồi xuống, nhét cả cây thảo dược vào miệng, nhai nhai sau đó nuốt xuống, luyện hóa, một cỗ năng lượng từ Thất Sắc Liên từ bụng từ từ lan ra xông thẳng vào kinh mạch, không ngừng trùng kích bình chướng. Chỉ nghe thấy tiếng "ông ông" phát ra từ khắp cơ thể hắn nhưng chỉ được một lúc, do kinh mạch hắn tắc nghẽn nên không thể nào mà đột phá được.

Tiếng gió gào thét, Vân Thiên quỳ xuống, ôm lấy đầu một hồi, hắn không muốn trở thành phế vật, không muốn lại một lần nữa vận mệnh hắn do trời chứ không phải do hắn, không muốn trở thành vướng víu của Vân gia. Nếu có thể hắn sẵn sàng bỏ một cái giá lớn để có thể khôi phục kinh mạch bị đứt gãy.

"Ô... ô...ô...ông, ông!" một tiếng, trong đầu đột nhiên một cỗ năng lượng mênh mông từ thức hải mãnh liệt truyền ra, nhiệt khí tỏa ra khắp cơ thể thiêu đốt cả linh hồn lẫn thể xác của hắn. Cỗ nhiệt lượng này chạy dọc theo kinh mạch đã bể nát của Vân Thiên, Dưới cỗ nhiệt lượng mạnh mẽ này thân thể, linh hồn của hắn cảm giác như bị thiêu đốt hoàn toàn.

Cảm giác mình hình như đang bị đặt ở trên lửa chích khảo, mỗi một thốn da thịt đều đang thiêu đốt, đau nhức không chịu nổi, không biết có phải hay không ảo giác, hắn đều có thể nghe được thân thể bị hỏa thiêu khảo thì phát ra "Két két" âm thanh. Thần trí hắn dần dần trở nên mơ hồ, hắn cảm thấy nếu không vượt qua được không khéo, hắn lại phải chết thêm một lần nữa, không phải nghi ngờ.

Chặt chẽ cắn chặc hàm răng, hắn không cam tâm vừa mới chuyển thế lại chết, ngồi xuống từ từ vận chuyển Vân gia Hỏa Hải Quyết luyện hóa hỏa linh khí trên người hắn cơ thể thật chặc băng bó trứ, gân xanh lộ, vô số lần hắn đều có thể ngất đi, nhưng ý thức hắn càng ngày càng thanh tỉnh, cắn răng chịu đựng, loại này không thuộc mình thống khổ không ngừng mà hành hạ hắn.

Hắn ôm đầu quằn quại bên đầm nước. Cơn đau đớn dằn vặt hắn, không biết thời gian qua bao lâu, cơn đau đớn từ từ dịu bớt.

Hắn bình tĩnh trở lại, kiểm tra thức hải, chỉ thấy viên châu bên trong có chứa đóa hỏa liên đỏ rực chậm rãi xoay tròn, đồng thời hắn cảm thấy thiên địa linh khí không ngừng tiến vào cơ thể cải tạo thân thể của hắn.

"Là Hỏa liên châu, không ngờ nó lại cùng với ta xuyên việt tới đại lục này, cái hỏa liên châu này không biết có lai lịch gì mà lại có thể cải tạo cơ thể hắn."

Hắn mừng rỡ vội ngồi dậy xếp bằng, kiểm tra kinh mạch quả nhiên kinh hỷ xảy đến với hắn. " Ha ha. Kinh mạch của ta, kinh mạch của ta đã đã thông hoàn toàn. Ha ha, bây giờ ta cũng có thể tu luyện, kiếp trước ta đã thất bại, kiếp này ta quyết đi đến đỉnh phong, thật là thiên không có quá phụ bạc ta!."

Khi hắn bình tĩnh trở lại thì cảm thấy khắp người hắn tỏa ra mùi hôi thối, tạp chất màu đen theo lỗ chân lông tràn ra khỏi cơ thể. trải qua lần tẩy rửa của cỗ nhiệt khí này, Vân Thiên cảm giác trong cơ thể hắn có chút biến hóa, toàn thân tróc ra lớp da mỏng cùng tạp chất như động vật lột xác vậy, bên trong lộ ra làn da sáng bóng toàn thân đều tỏa ra sức sống mới, mặc dù cơ thể của hắn vẫn gầy gò như que củi.

"Xem ra cái Hỏa Liên Châu này lai lịch không tầm thường, sau này phải hảo hảo nghiên cứu mới được." Hắn thầm nghĩ.

Một lúc sau, sau khi tắm rửa trong đầm nước, cơ thể sạch sẽ, làn da bóng nhoáng, trắng trẻo, khuôn mặt tuấn tú, tạo nên tướng mạo phi phàm khí thế.

Sống ở đâu thì theo phong tục ở đó, bây giờ hắn đại nạn không chết, lại có hậu phúc. " Nhìn vào chúng ta cũng tên gọi là Vân Thiên giống nhau, ta lại dùng thân thể của ngươi, mối thù của ngươi ta sẽ giúp ngươi báo, gia đình của ngươi do ta chăm sóc, gia tộc của ngươi sẽ do ta bảo vệ", Vân Thiên tự thì thầm mà nói.

Từ trong nhẫn chỉ giới lấy ra bộ y phục màu xanh lam, mặc xong sau đó hắn xoay người ven theo men vách núi trèo lên hồi gia tộc..