Chap 06: Nhật ký hành trình

Hộ Thiên Thần Giáo

Chap 06: Nhật ký hành trình

- "Hơn một trăm năm trước, Hoàng Liên Cung được xây dựng trên đỉnh núi Thiên Trượng - cách đền Gió khoảng hơn một ngàn dặm về phía Tây Bắc - bởi ba vị Thánh Mẫu tối cao trên Thiên Giới, là Mẫu Thượng Thiên, Mẫu Thượng Ngàn và Mẫu Thoải. Bao bọc cung điện có bốn lớp kết giới: ba lớp ở dưới chân núi và một lớp ngay trên đỉnh núi. Kết giới trên đỉnh núi là một kết giới vĩnh cửu chỉ có thể được mở ra bởi một thứ chìa khóa đặc biệt mà không một ai có thể tìm thấy. Đa phần người ta chỉ biết đến sự tồn tại của ba lớp kết giới bên dưới vì tương truyền chưa một ai toàn mạng trở ra sau khi tiến sâu vào lớp kết giới thứ ba. Cấu trúc cung điện được xây dựng theo hình tròn, chia làm bốn doanh vòng ngoài và mười hai khu vòng trong mang địa thế, kiến trúc và hình dáng riêng biệt. Trung tâm là đại sảnh và chính điện được xây dựng vô cùng rộng lớn, dùng làm nơi hội họp cũng như luyện tập võ nghệ, pháp thuật của những người sinh sống tại nơi này. Họ đa phần đều là những người có tư chất cực cao được tuyển lựa rất kỹ lưỡng, đặt biệt phải kể đến mười hai nhân vật đứng đầu Hoàng Liên Cung, hay còn được biết đến với tên gọi mười hai Giáo Chủ Hộ Thiên Thần Giáo. Tất cả họ đều là những hạt giống tuyệt hảo nhất của con người kết hợp với bàn tay toàn năng của các vị Thánh Mẫu mang đến sức mạnh vô song cũng như sự trường tồn bất diệt."
- Em đọc hết rồi hả Quỳnh Anh? – Hạ Du hỏi, tay vẫn cầm bầu nước nhâm nhi.
- Chưa, trong này còn nhiều lắm. Mà theo ghi chép của thái sư phụ thì mười hai giáo chủ này đã xuất hiện từ rất lâu, bây giờ tất cả họ hẳn đã phải hơn trăm tuổi. - Quỳnh Anh đáp.
- Khi anh đọ chiêu với người thanh niên đó, anh cảm nhận rất rõ ràng năng lực của y. Với sức mạnh mà y có được thì chắc hẳn bọn họ chính là ba trong số mười hai Giáo Chủ của Hộ Thiên Thần Giáo.
- Sao anh không nghĩ họ đơn giản chỉ là những hộ pháp của Hoàng Liên Cung? Trông họ không già đến thế – Quỳnh Anh hỏi
- Không phải trong này có một dòng ghi rất rõ sao? – Hạ Du chỉ vào quyển sách – "Pháp thuật được truyền từ Thiên Giới không được phép tùy tiện sử dụng tại Nhân Gian".
-Vậy ý anh là nếu muốn đến dương thế và làm những việc động trời như vừa qua thì ba người bọn họ phải có một thân phận rất cao trong Hộ Thiên Thần Giáo?
- Đúng vậy! - Hạ Du đáp
- Có lý! Nhưng không loại trừ khả năng họ chỉ đồ giả mạo chứ chả có liên quan gì đến Hộ Thiên Thần Giáo này cả.
- Cũng không xác định được vì mọi thứ chúng ta biết chỉ gói gọn trong quyển sách này. Dù sao việc họ đã làm cũng là việc thuận thiên. Nếu không đụng mặt nhau nữa thì chúng ta đừng nên quan tâm quá nhiều về họ.
- Hây da! Quỳnh Anh nhún vai.- em sẽ hỏi thái sư phụ ngay khi về đến nhà.
- Mà quyển sách này là gì vậy? – Hạ Du hỏi – Sao lại có thông tin về những điều đó?
- Đây là quyển nhật ký hành trình thái sư phụ bí truyền cho em trước khi mình lên đường. Trong đây ghi lại hết những thứ mà thầy biết được qua các chuyến đi của thầy thời trẻ. Có thể nhờ cơ duyên mà thầy đã được gặp qua nhân vật nào đó trong số mười hai vị Giáo Chủ này không chừng.
- Quyển sách quý như vậy, sao thầy cho em mà không cho anh? – Hạ Du nói.
- Anh xấu tính thật đó Hạ Du. - Quỳnh Anh cười - Thái sư phụ cũng đã truyền riêng cho anh biết bao nhiêu thứ. Bây giờ có mỗi quyển sách mà anh cũng tị nạnh với em nữa.
- Nói chơi vậy thôi. Sách ở chỗ em, anh muốn mượn xem lúc nào chẳng được, tị nạnh làm gì. Mà chúng ta nghỉ ngơi cũng đủ rồi đó! Mình nên lập tức lên đường trở về cho kịp ngày mai!
- Vâng! - Quỳnh Anh đáp - đoạn, nàng vươn vai đánh rắc một cái rồi tiến đến cùng Hạ Du nịt chặt yên và chất đồ lên lưng Nai thần.
Nhưng, mặt đất đang im ắng bỗng dưng rung chuyển một cách dữ dội. Hoa và lá trên cây bị chấn động rơi rụng lả tả như mưa rào. Chim chóc bay tán loạn tạo nên một bầu không khí vô cùng hoang mang và kinh hãi. Từ xa, một đàn quái vật gớm ghiếc kéo đến hơn trăm con, nanh vuốt dữ tợn và trông cực kỳ hung hãn. Chướng khí từ cơ thể chúng phủ đặc cả một vùng trời khiến cỏ dại xung quanh hết thảy đều ngã rạp chết rũ. Hai người dù đã dày dạn chinh chiến nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt cũng không khỏi lạnh sống lưng. Cảm thấy tình hình không thể tránh được cuộc chạm trán, Hạ Du đành xua cặp nai bay lên trời, tay rút trường kiếm ra thủ thế. Bọn thú dữ gầm rú ầm ỹ, ngạo nghễ cất tiếng cười đầy man rợ nói:
- Hai đứa nhóc kia! Ngoan ngoãn giao Hàn Phụng Thạch cho ta. Các ngươi sẽ được chết một cách êm ái trong cái bụng này!
- Hàn Phụng Thạch? – Cả hai nhìn nhau mơ hồ, không hiểu bọn chúng đang nói gì. Quỳnh Anh bèn lên tiếng.
- Chúng tôi không biết Hàn Phụng Thạch là gì cả! Có gì đó nhầm lẫn rồi!
- Im đi – Lũ quái thú quát – Hai đứa bây chắc chắn phải biết Hàn Phụng Thạch đang ở đâu, giao nó ra đây không thì đừng trách!
Quỳnh Anh nhìn đánh vòng một lượt, như hiểu ra được điều gì đó, nàng quay sang khẽ nói với Hạ Du:
- Hạ Du à! Chúng có mùi yêu khí hoàn toàn giống nhau!
- Phải! Anh đã sớm nhìn ra chúng đều là những bản sao của cùng một người. Ai đó đã tạo ra chúng để gây khó dễ cho chúng ta!
- Nhưng tại sao lại là chúng ta? Anh có biết Hàn Phụng Thạch mà chúng nhắc tới là thứ gì không? – Quỳnh Anh hỏi
- Anh chưa từng nghe qua, em cũng thế phải không? – Hạ Du đáp
- Vâng! Nếu đã vậy thì không việc gì phải ra tay nhân nhượng nữa!
Cả hai cùng nhìn nhau gật đầu rồi tung mình lên vung kiếm chủ động tấn công bầy ác thú.. Dù có hàng trăm con vô cùng dữ tợn và mạnh mẽ ồ ạt lao đến nhưng những đường kiếm của anh em Du – Anh xuất ra còn mạnh mẽ hơn gấp bội phần, một nhát có thể giết chết liên hoàn gần chục tên. Cứ như vậy, cả hai vẫn giữ được thế phòng thủ rất nghiêm ngặt và bầy thú cũng bị tiêu diệt ngày một thưa dần. Tuy nhiên, chỉ sau một lúc, một đàn quái thú khác lại lũ lượt kéo tới, còn đông hơn đợt tấn công khi nãy. Quỳnh Anh thất sắc nhìn Hạ Du, cả hai thầm kêu khổ nhưng vẫn tiếp tục cố tiêu diệt thêm vài trăm con nữa làm giãn bớt đội hình của chúng tìm đường lui. Sau một tuần nhang, cả hai đã mở được lối thoát khá rộng. Họ gọi cặp Nai đang bay lơ lửng trên không hạ xuống để cưỡi chúng ra khỏi vòng vây nhưng vô ích,đợt tấn công thứ ba đã ập đến còn nhiều hơn hai lần trước cộng lại. Hạ Du và Quỳnh Anh chợt hiểu ra vấn đề. Họ ngưng việc chém giết và bắt đầu rút tất cả bùa chú trong người ra.

- Anh có thấy không – Quỳnh Anh nói - tên nhân sư mặt thẹo kia khi nãy đã bị chúng ta giết chết một lần. Sau đó lại có hai tên giống y như vậy xuất hiện,và lần này là bốn tên. Một tên bên cánh phải, một tên trước mặt và hai tên bên cánh trái. Tất cả đều giống hệt nhau.
- Không chỉ tên nhân sư đâu, tất cả những con quái thú đã chết đều tái sinh gấp đôi sau khi thân xác của chúng tan ra thành tro
- Là hướng Tây Nam - Quỳnh Anh nói - Yêu quá tràn đến từ hướng Tây Nam. Kẻ tạo ra chúng nhất định đang ở đó. Mỗi người chúng ta còn khoảng hơn hai mươi lá bùa và hai mươi mũi tên, cố gắng khống chế khiến bọn này bất động càng nhiều càng tốt rồi tìm cách tiêu diệt tên đầu sỏ.
Nói đoạn, cả hai cùng giương cung,, tung từng lá bùa lên trời rồi dùng mũi tên nhắm bắn xuyên qua những lá bùa đó.. Cứ như thế, mỗi mũi tên xuyên qua một lá bùa lập tức phân thành hàng chục tia sáng màu lam bay tua tủa như mưa giáng xối xả vào đám quái thú đang lao đến. Mũi tên chạm đến đâu chỗ đó liền bốc khói nghi ngút và ngay lập tức, những con bị trúng tên đều lăn đùng ra ngủ say như chết. Chẳng mấy chốc, thế trận thưa dần rồi giãn ra hẳn. Hai người vừa tránh né, vừa khống chế di chuyển của bọn quái thú bằng bùa chú, chỉ còn một chút nữa thôi là có thể tiến gần đến ngọn nguồn của sự rắc rối. Chợt, ba tiếng choang choang đinh tai không rõ từ đâu liên hồi vang lên làm rung chuyển cả khu rừng. Đám quái thú gầm rú điên loạn rồi bỗng chốc biến cả thành tro bụi cuộn ào ạt như lốc xoáy trở về hướng Tây Nam. Quỳnh Anh và Hạ Du thấy mọi chuyện đột nhiên chuyển biến lạ lùng đều lấy làm hiếu kì, chạy dọc lối mòn theo phía mà đám tro tàn đang bay tới để tìm hiểu thực hư. Nhưng chỉ được một lúc thì trời đã sáng trong quang đãng không còn vương lại một hạt bụi nào nữa. Mọi thứ bị xóa sạch như chưa từng có gì xảy ra. Cạnh bên lùm cây cách chỗ hai người đang đứng khoảng mười bước chân phát ra một tiếng rên nhỏ yếu ớt và run rẩy. Cả hai cùng nhau đến gần thì thấy một chàng trai trẻ đang nằm sõng soài trên đất với cánh tay bị thương đang chảy máu ròng ròng, đôi mắt nâu trầm đang dần đục lại cùng cơ thể trắng bệt đang co quắp run rẩy vì lạnh cóng, dù vậy, mồ hôi vẫn tràn ra thấm ướt đẫm mái tóc đen ánh của y. Bên cạnh nơi y đang nằm là những mãnh gãy vỡ vương vãi của một thứ gì đó bằng đá tỏa ra ánh sáng lập lòe màu đỏ tía.
………………………….
Từ rất xa trên những ngọn cây, c, ó một nữ nhân mặc trang phục màu đỏ sẫm vẫn đang nhìn âm thầm nhìn theo những diễn biến xảy ra từ phía bên dưới. Mụ ôm con mãng xà lớn trong lòng, khóe môi căng mọng nở ra một nụ cười đầy nham hiểm:
- Cậu Giời à! Hôm nay coi như xong được bước một. Nhưng ta e những bước tiếp theo sẽ không hề đơn giản! Không sao, không sao! Hồng Cô vẫn còn mạnh mẽ lắm. Cậu cứ chờ xem kịch hay ở phía trước nhé!