Chap 03: Tiếng Quạ Trong Đêm

Hộ Thiên Thần Giáo

Chap 03: Tiếng Quạ Trong Đêm

Hạ Du và Quỳnh Anh cứ đi mãi vào bên trong. Mùi máu tanh phảng phất ngày càng nồng nặc. Họ lần lượt bước qua những cái xác nằm ngổn ngang trên dọc đường đi, có những cái không còn nguyên vẹn nữa. May mà cả hai đã quá quen với những cảnh tượng này từ nhỏ nên chỉ hơi nhíu mày nhìn rồi lại bước tiếp. Chẳng mấy chốc, trước mặt họ đã xuất hiện một cánh cổng lớn có một tấm bảng rơi hết một bên khắc bốn chữ "Bế Nguyệt Sơn Trại". Quỳnh Anh nghe thấy tiếng người huyến náo ở hướng dãy nhà bên phải liền ra hiệu cho Hạ Du cùng đi đến đó. Họ nhảy lên mái nhà và nhìn xuống. Toàn cảnh bên dưới là một cái sảnh rộng với xác người nằm xếp lớp khắp mọi nơi, trận hỗn chiến gồm khoảng năm sáu chục người vẫn đang diễn ra ác liệt. Cả hai ngồi im quan sát. Quỳnh Anh chợt nói:


- Không ngờ chỉ có ba người mà lại có thể tiêu diệt cả một đội quân hùng hậu gần ngàn người như vậy.


Hạ Du chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì. Đúng như lời Quỳnh Anh, có thể thấy rất rõ ràng trong vòng chiến dưới kia là ba thanh niên, một người cầm cung, một người cầm ống tiêu và một người cầm sợi roi dài - mặc trang phục đen phủ kín từ đầu đến chân - đang liên lục ra đòn vô cùng ác liệt giáng vào những kẻ đang điên cuồng bao vây tấn công họ. Trông đám nguời kia vốn cũng là những cao thủ hiếm thấy trên thế gian, nay vài chục chọi ba, tuy đông đảo hơn nhưng xem ra vẫn đang rơi vào thế hạ phong,tinh thần hoảng loạn, chỉ biết liều mạng lao vào không có hệ thống gì cả. Cuộc hỗn chiến mỗi lúc một thưa dần, trông ai cũng loạng choạng và mệt mỏi trừ ba nguời kia. Dường như thế cuộc đã rõ, đám còn sống sót chợt ùa nhau bỏ chạy tứ phía. Ngay lập tức, một khúc nhạc bắt đầu cất lên - một thứ âm thanh huyền bí đầy ma mị nhưng vô cùng du dương, quyến rũ.


- Tiếng Quạ Đêm Trăng? - Hạ Du và Quỳnh Anh ngạc nhiên nhìn nhau, cả hai không hẹn mà thốt lên cùng một lời. Tiếng Quạ Đêm Trăng là bản nhạc mà họ đã được nghe rất nhiều lần từ nhỏ qua tiếng đàn tranh của thái sư phụ Minh Thế. Theo lời ông thì đây là bản nhạc độc truyền mà trên thế gian này chỉ có duy nhất ông và sư phụ quá cố của ông biết chơi. Độ phức tạp của bản nhạc vô cùng khó nắm bắt nên dù muốn mò ra âm luật trong nó để bắt chước theo cũng xem như là hoài công vô ích. Lúc này, người thanh niên kia chơi bản nhạc ấy nhưng không phải bằng đàn mà là bằng tiêu.... Bất thình lình, hàng trăm cái xác đang nằm dưới đất đứng bật dậy, nhào đến tóm chặt hết những kẻ đang cố gắng đào tẩu, đè chúng ngã vật xuống. Mỗi tên bị vài chục cái xác ôm cứng từ đầu đến chân không cựa quậy được. Hạ Du và Quỳnh Anh kinh ngạc nhìn nhau nghĩ thầm: " Không ngờ trên đời lại có thứ pháp thuật điều khiển xác chết bằng tiếng nhạc như vậy"


- Chơi đủ rồi! - Người thanh niên cầm roi nói. Người cầm cung khẽ gật đầu rồi nhanh như chớp bắn ra một cơn mưa tên tuôn xối xả xuyên qua những kẻ đang nằm vùng vẫy dưới đất. Tất cả đều chết ngay tức khắc.

Người cầm tiêu ngừng thổi, chỉ tay lên và bảo:


- Bắn luôn hai đứa đang nấp trên mái nhà!

Hạ Du và Quỳnh Anh nghe thấy liền giật mình, chưa biết phản ứng ra sao thì hai mũi tên đã bay vút tới. Cả hai liền rút kiếm chống đỡ rồi cùng nhảy xuống sảnh, đứng đối mặt với ba thanh niên kia.
Người cầm tiêu không nói không rằng, lại tiếp tục thổi, những cái xác đứng bật dậy và lao đến tấn công Du – Anh hai người. May nhờ quan sát nãy giờ mà cả hai cũng đã kịp thời suy nghĩ cách chống đỡ. Họ cùng vung kiếm chém lìa tay chân của những cái xác khiến chúng không thể di chuyển được nữa. Tuy nhiên trước mặt là cả trăm thi thể lũ lượt lao tới từng đoàn một, dù tạm thời có thể vô sự nhưng khó cầm cự được lâu dài. Quỳnh Anh nhanh nhẹn lách mình ra khỏi đám đông, phóng nhanh như cắt đến nhắm vào gã đang thổi tiêu mà tấn công. Người này cũng rất mau lẹ, nghiêng mình tránh né. Dù cô gái kia liên tục đâm kiếm tới nhưng ống tiêu vẫn thủy chung không rời khỏi miệng. Hai người còn lại chỉ đứng im nhìn mà không tham chiến. Quỳnh Anh vẫn tiếp tục ra chiêu liên hoàn, các đường kiếm của cô lúc chém bên trái lúc quẹt bên phải, dồn đối thủ lui một mạch chỉ chớp mắt đã đến sát chân tường. Gã thanh niên muốn nhảy bật lên để thoát nhưng tốc độ ra đòn của nữ nhân kia quá nhanh, lưỡi kiếm vun vút như tấm lưới giăng chặn hết tám hướng không một kẽ hở. Cuối cùng, không thể né thêm được nữa, người này đành ngừng thổi, dùng tiêu bất ngờ quất mạnh vào giữa ngực nàng ta. Quỳnh Anh đang mãi tấn công nên không kịp tránh, liền phải dùng kiếm chặn đỡ. Nghe keng một tiếng đinh tai, cô bị đánh văng đi một đoạn dài, loạng choạng suýt ngã. Tuy nhiên, vừa đẩy lùi được người nữ thì luỡi kiếm của nguời nam đã chém tới. Hạ Du tấn công liên hoàn xối xả như mưa, mỗi đòn mỗi thức đều nhắm thẳng vào chỗ hiểm của đối phương, cách đánh cũng tương tự như Quỳnh Anh nhưng mạnh mẽ và tinh tế hơn nhiều. Gã thanh niên áo đen cũng không phải tầm thường, cây tiêu trên tay y tuy không thể gọi là thần binh lợi khí, nhưng y lại có thể sử dụng nó như một cây đoản côn linh hoạt. Lần này, y không phải vừa thổi nhạc vừa né tránh như khi nãy nên hiển nhiên, những đòn đánh của Hạ Du phát đến đều được y chặn đỡ dễ dàng, không chỉ vậy, y còn ra sức phản công mỗi lúc một mãnh liệt hơn nhằm giành thế thượng phong cho mình. Hạ Du thừa biết phe địch quá mạnh, không thể chống trả, bây giờ chỉ một người thôi cũng đã khó lòng địch lại huống chi nếu cả ba xông lên cùng một lúc thì chắc chắn cậu và Quỳnh Anh không thể nào sống sót. Vì thế, ngoài mặt, cậu tỏ vẻ như đang tấn công rất dồn dập, nhưng thật ra là đang cố thủ để tìm cách rút lui. Hai bên giao chiến kịch liệt, ai cũng muốn nhanh chóng tìm được sơ hở của đối phương nên ra đòn mỗi lúc một hiểm. Sau vài hiệp thì Hạ Du đã thấm mệt. Chợt, cậu nghe tiếng binh khí khua loảng xoảng phía sau lưng, hai người kia đã bắt đầu tấn công Quỳnh Anh dồn dập và chẳng mấy chốc, cô đã bị chiếc roi dài trói chặt.


- Người ta đang đánh tay đôi, cô nhiều chuyện làm gì! - Một giọng nói trong vắt vang lên, chính là tay áo đen cầm cung, hóa ra người này là nữ.

Lúc nãy Quỳnh Anh theo dõi tình hình thấy Hạ Du đang dần thất thủ thì nóng ruột định xông vào giúp nhưng cuối cùng lại bị hai người kia khống chế.
Hạ Du bất giác quay lại nhìn, chỉ mới sơ hở vài giây thì vụt một cái, cây tiêu đã giáng ngay giữa đầu. Cậu lập tức nghiêng mình né tránh nhưng thân tiêu liền đổi hướng phang thẳng đến trước ngực. Không còn cách nào khác, Du phải co chân nhảy về phía sau để giảm bớt lực đánh vào người. Nghe bộp một cái, thân thể cậu bị đẩy lui hơn mười bước, lồng ngực hơi buốt nhưng hình như không tổn thương gì nhiều. Phải, gã kia đã nương tay. Y đứng khựng lại nhìn cậu một lúc rồi bước gần đến.


- Trông ngươi rất lạ! Ngươi không phải là người của Bế Nguyệt sơn trại,ngươi đến đây làm gì?. - Y hỏi


Hạ Du thấy trên tay y cầm một tấm vải trắng liền rờ tay lên mặt, chiếc khăn che mặt đã bị rơi mất từ khi nào. Ánh trăng rọi qua những tán cây bị phá trụi soi rõ gương mặt vô cùng thanh tú của Hạ Du, cậu lúc này cũng có thể nhìn rõ đôi mắt xanh ngọc bích rất đẹp lộ ra giữa lớp trang phục đen che kín mặt của nguời thanh niên kia. Mọi thứ xung quanh bỗng chốc im ắng lạ thường.


- Anh không sao chứ - một bàn tay chạm nhẹ làm Hạ Du giật mình. Chính là Quỳnh Anh, cô đã được hai người kia thả ra.
- Anh ổn - Du đáp - Còn em thì sao?


Quỳnh Anh khẽ gật đầu rồi đỡ Hạ Du đứng dậy. Cậu thu kiếm, quay sang người kia nói.


- Các người có phải là người của Hộ Thiên Thần Giáo?

- Ngươi còn chưa trả lời ta mà đã muốn đặt câu hỏi ngược lại sao?- Người cầm tiêu đáp

- Xin lỗi đã thất lễ! – Hạ Du nói - Chúng tôi đến từ đền Gió! Theo vụ tàn sát gia đình họ Triệu mà tới đây!

- Tất cả người nhà lớn nhỏ của Triệu gia là do ba người giết chết sao? – Quỳnh Anh hỏi chen vào.

- Ừ đấy! Thì sao?- Người cầm tiêu khinh khỉnh - Các ngươi có quan hệ gì với đám lâu la nhà đó? Định báo thù cho chúng chăng?

- Không phải – Quỳnh Anh nói – Chúng tôi đã biết hết sự tình bên trong câu chuyện. Hôm nay đến đây thật ra chỉ vì hiếu kỳ về bốn chữ Hộ Thiên Thần Giáo được ghi cuối lá thư mà các người để lại. Thêm nữa, chúng tôi cũng muốn giúp một tay để giải cứu cho những người đang bị Bế Nguyệt Sơn Trại bắt cóc, chỉ vậy thôi!

- Dựa vào hai ngươi mà cũng muốn giúp chúng ta sao? - Người cầm tiêu cười khẩy.

- Cũng được thôi - Người cầm roi gật đầu - nếu họ đã có ý tốt thì những việc còn lại cứ giao cho họ vậy - Đoạn, y lại quay sang nhìn Hạ Du nói tiếp - đám người kia tất cả đều đang bị nhốt trong hầm ngục dưới dãy nhà ở hướng tây, các người hãy đến đó đưa họ ra đi. Chúng ta xong việc rồi!


Dứt lời, y cầm một thứ gì đó trông như hòn đá ném ra phía trước, vật kia chưa chạm đất đã phát ra một tiếng nổ lớn, gió cát bắt đầu cuộn lên mù mịt, một vòng xoáy trông như một cánh cửa từ từ mở ra giữa không trung, ba người lần lượt nhảy vào trong đó. Đùng thêm tiếng nữa, một luồng sáng chói chang lóe lên khiến Hạ Du và Quỳnh Anh phải giơ hai tay che mắt lại. Đến khi mọi thứ xung quanh dần trở nên tĩnh lặng, hai người mới mở mắt ra thì đã không còn nhìn thấy những kẻ kì lạ kia đâu nữa.


- Những người này quả thật không đơn giản? - Hạ Du vẫn chưa hết ngạc nhiên, Quỳnh Anh đáp:


- Họ ra tay thật hiểm ác, nhìn cách tên cầm tiêu kia tấn công anh thì biết! Em nghĩ dù có là ai đi nữa thì chắc hẳn họ cũng không phải là hạng tốt lành gì!


- Khi nãy anh ta chỉ muốn thử sức thôi, nếu cú đánh đó mà mạnh hơn tí nữa thì anh đã vỡ ngực chết ngay lập tức rồi - Du đáp – Bỏ đi! Hãy mau đưa những người bị bắt ra khỏi chỗ này cái đã. Sau đó quay về bẩm báo với thái sư phụ. Mọi chuyện đến đây là đủ rồi.


Quỳnh Anh khẽ dạ một tiếng rồi họ cùng nhau đi đến gian nhà ở hướng Tây. Tại đây có hai cánh cửa lớn, căn phòng đầu tiên là một nhà bếp với cảnh tượng còn kinh hoàng hơn cả nhà bếp ở Triệu gia trang. Căn phòng thứ hai dẫn xuống một hầm ngục rối, bên trong là vài chục người đa số là thiếu nữ và trẻ em đang bị nhốt cùng nhau. Hai người đưa họ ra rồi sắp xếp cho họ quay về quê hương. Hết ròng hơn một tuần lễ mọi thứ mới đâu vào đấy, Quỳnh Anh và Hạ Du mới cùng nhau trở về làng Bách Nhạn. Họ cưỡi nai thần phi như bay trên con đường lớn vượt qua đã hơn ngàn dặm rồi nhưng vẫn không nhận ra rằng đang có kẻ lặng lẽ theo sát sau lưng mình...
****
Trong đêm trăng sáng, tại một bờ sông bên mé rừng Bế Nguyệt. Có ba người gồm hai nam một nữ, mặc trang phục màu đen, đang cố rửa sạch đôi bàn tay đầy máu của mình. Nón và khăn trùm đầu đã được tháo ra, để lộ gương mặt vô cùng diễm lệ của họ. Cả ba đều có mái tóc màu bạch kim và đôi mắt xanh ngọc bích tuyệt đẹp mà không kẻ phàm trần nào có được. Người thanh niên tóc ngắn bắt đầu lên tiếng:

- Mọi người có thấy điều em vừa thấy không?

- Vậy là chị đã không lầm! - cô gái đặt cây cung xuống rồi nói tiếp – Đúng là có một luồng linh khí vô hình khá quen thuộc phát ra từ hai người kia ngay từ lúc họ xuất hiện trên mái nhà, rất giống với linh khí trong Hàn Phụng Thạch của Thần Đồng Cổ bị mất cắp hai mươi mấy năm trước.

- Anh cũng cảm nhận được như Cát Tường! – Người thanh niên tóc dài nói – Lam Thiên, em nghĩ sao về chuyện này?

Lam Thiên chính là tên của chàng trai tóc ngắn kia, y xoay xoay cây tiêu trên tay mấy vòng, đi qua đi lại một lúc rồi đáp:

- Chắc chắn là Hàn Phụng Thạch, không thể sai được. Nhưng mọi thứ xảy ra quá bất ngờ nên tạm thời em vẫn chưa thông suốt lắm. Điều này hoàn toàn không hề đơn giản chút nào!

- May mắn thật! - Cát Tường nói - Chỉ sau một chuyến đi ngắn mà chúng ta lại vô tình tìm thấy Bảo Vật của Thiên Giới bị thất lạc bấy lâu.

- Vừa khéo nó đang ở trước mắt, hay là giờ mình quay lại gặng hỏi họ đi? - Lam Thiên nói.

- Chưa cần thiết – người tóc dài đáp – Đây là việc hệ trọng, không thể làm hấp tấp được. Vẫn còn rất nhiều vấn đề rắc rối khác liên quan đến bổn giáo xung quanh sự mất tích của Hàn Phụng Thạch mà. Trước mắt không phải cứ lấy lại Bảo Thạch là được đâu, phải điều tra thêm nhiều thứ nữa! Hãy về Hộ Thiên Giáo để báo cáo nhiệm vụ vừa xong đi đã, rồi chúng ta sẽ bàn tính chuyện này cùng các anh chị em sau. Còn hai người kia, chúng ta muốn tìm lại họ lúc nào chẳng được.

- Anh Hoàng Dương nói đúng! – cô gái tên Cát Tường nói – bây giờ chúng ta bắt họ lại tra khảo cũng chưa chắc biết được điều gì. Em đã dùng thấu tâm thuật và thấy được những thông tin về lý lịch họ khai khi nãy đều là thật. Việc tìm lại họ chắc chắn không phải là điều khó khăn.

- Cũng phải ha - Lam Thiên nói - Hai đứa nhóc đó dù sao cũng chẳng thoát khỏi tay mình được. Không cần gấp làm gì.

Cát Tường nói:

- Thôi nào, hôm qua chị và anh Hoàng Dương bị trói bằng dây xích cả buổi trời, đến giờ mình mẩy vẫn còn ê ẩm đây. Về nghỉ thôi!

- Mà nhắc lại thêm tức - Lam Thiên nói - để cho tên Triệu Vĩnh Toàn chết vì độc dược, em thấy vẫn còn nhân từ cho hắn quá! Dám đối xử với trẻ con như vậy, lũ cầm thú đó đáng bị phanh thây!

- Thôi được rồi, chẳng phải em đã thẳng tay giết sạch đám người phía trên gian nhà thờ rồi sao – thanh niên tóc dài tên Hoàng Dương mỉm cười xua tay – Với cả hôm nay em cũng được đánh một trận đã đời rồi còn gì! Không nên hiếu chiến quá chàng trai.

- Cơ mà anh làm con nít trông dễ thương lắm đấy Hoàng Dương! – Cát Tường châm chọc.

- Gì nữa đây? Ừ thì anh biết tài thay hình đổi dạng của em rồi, nhưng em chả có mắt thẩm mỹ gì cả – Hoàng Dương vừa vuốt mái tóc trắng muốt vô ngần của mình vừa nói – nghĩ làm sao mà đỉnh đỉnh đại danh Xà Cốt Giáo Chủ đệ nhất mỹ nam ta đây lại bị đem biến thành thằng lõi con đầu ba chỏm ngắn cũn cỡn chả ra thể thống gì! Lỡ ai mà thấy được thì còn gì là danh tiếng của bổn toạ nữa!

- Chẳng phải hồi nhỏ bộ dạng anh cũng y như vậy sao – Lam Thiên nói vào – hơn nữa, mũi anh lúc nào cũng chảy cái thứ nước xanh nhầy nhụa đó, có cần em nhắc lại cho nhớ không?

Nói đoạn, Thiên – Tường cả hai người cùng ôm bụng cười nắc nẻ đến chảy cả nước mắt. Hoàng Dương cảm thấy hơi ngượng, liền ra vẻ uy nghiêm nói ….

- Hai đứa! Về ngay thôi! -. ….. Rồi quay lưng đi một mạch. Hai người kia nhìn nhau một lúc xong còn cười lớn hơn nữa:

- Nhìn mặt anh không có đáng sợ tí nào hết Dương à – Lam Thiên cười ngặt nghẽo – Đừng cố tỏ ra nguy hiểm nữa!

- Thôi nào! - Cát Tường vừa cười vừa vỗ vai Lam Thiên - Em đừng có đùa giỡn xấu tính như vậy chứ!.... À! Mà nhớ không … Hồi đó cứ mỗi lần thấy anh Dương nhễu nhão nước mũi đi đến là tất cả chúng ta đều quẳng hết binh khí bỏ chạy trối chết!

- Đúng rồi! Không chỉ chúng ta đâu - Lam Thiên cười đáp - Thủy Thần dưới chân núi mỗi lần thấy anh ấy đi ngang là đều xanh hết cả mặt, cứ nơm nớp lo tên tiểu quỷ này hụp xuống một cái là cả con sông của người ta sẽ bị nhiễm độc hết.

- Mà thôi mình ngưng đi! Chọc ghẹo khuyết điểm của người khác là không tốt đâu!!!.. - Cát Tường vẫn không thể ngưng cười.

- Không sao hết anh Dương - Lam Thiên cười nói - Dù nước mũi của anh có nhớp nháp ra sao thì mọi người vẫn rất yêu thương anh mà.

- Yêu với chả thương, tụi bây nói chuyện bẩn quá đi! Tao nện cho mỗi đứa một phát bây giờ! - Hoàng Dương nhá roi thị uy - Cái Tường hồi nhỏ ở dơ bị rận bu phải cạo đầu trọc lóc sao không kể. Thằng út Thiên còn tệ hơn, cả ngày ngồi gãi mông gãi đầu đến tróc cả da, chưa kể lúc cao hứng còn bắt rận cho vào mồm nhai nhóp nhép, tốt lành hơn ai mà nói …

- Ố ố ố ố!! …Thôi đừng nhắc nữa.! Ha ha ha ha ha ha!
………………………
….Tiếng đùa giỡn huyên náo của ba người cứ thế nhộn nhịp cả khu rừng …. Cho đến khi bóng họ khuất dần sau dãy núi, mọi thứ xung quanh lại tiếp tục chìm vào màn sương mù lạnh lẽo, tĩnh mịch. Từ xa xa, tiếng quạ đêm đã bắt đầu vang lên ồn ào, chua chát đến gai người. Ánh trăng sau ngày rằm vẫn còn tỏa sáng rực rỡ và tròn trịa.