Chap 05: Trên Hoàng Liên Cung

Hộ Thiên Thần Giáo

Chap 05: Trên Hoàng Liên Cung

​Bầu trời trong xanh bất chợt phát ra một tiếng nổ lớn. Từ trên không trung cách mặt đất gần ba trăm trượng, những tia sét giật mở ra một vòng xoáy rộng như một cánh cổng. Lam Thiên, Cát Tường, Hoàng Dương, Hà My và Bảo Bảo từ trong bước ra và rơi xuống một cách nhẹ nhàng tựa lông hồng. Ở bên dưới đồng loạt cất lên những tiếng tung hô rền vang cả một vùng trời:"Cung nghênh năm vị Giáo Chủ trở về! Cung nghênh năm vị Giáo Chủ trở về."
Đích thị, nơi này chính là cung điện Hoàng Liên, đỉnh Thiên Trượng. Chiếc vòng đá Tam Môn đã tạo một vòng xoáy không gian nối kết từ chân núi lên đến đây. Cánh cổng thần mở ra từ độ cao gần ba trăm trượng so với thềm đại sảnh cũng chính là cánh cổng độc nhất để vào được thánh địa của Hộ Thiên Thần Giáo. Từ đó cũng thấy được rằng: kẻ muốn đột nhập Hoàng Liên Cung không chỉ phải vượt qua ba lớp kết giới ở chân núi và cánh cổng thần Tam Môn mà còn phải đối mặt với việc rơi tự do từ trên một độ cao khủng khiếp cùng dàn xạ thủ hơn nửa ngàn người từ các đài quan sát ở bên dưới đang sẵn sàng bắn hạ bất kỳ vật thể lạ nào xâm nhập.
Sau cái tiếp đất nhẹ nhàng giữa đại sảnh, năm người đi qua một cây cầu đá lớn để vào chính điện trước sự cúi chào trịnh trọng của hàng ngàn hộ pháp trên mỗi bước họ đi qua. Bên dưới là một hồ nước rộng lớn có hình bán nguyệt, với hàng trăm bông sen vàng kim rực rỡ trong ánh nắng ban mai chan hòa, phảng phất một mùi hương nhẹ nhàng, quyến rũ và ngây ngất lòng người. Chuồn chuồn, ong bướm cùng cá nước trong hồ đều phủ đầy trên mình thứ phấn của loài hoa ánh kim đặc biệt đó làm cho tất cả mọi thứ ở nơi này đều trông như được đúc lát bằng vàng, tạo nên một không khí sang trọng, quyền quý và linh thiêng đến khó tả. Cánh cổng chính điện từ từ rộng mở. Chờ sẵn bên trong là một dàn quân binh hùng dũng đang đứng thành năm tốp, khí thế nghiêm trang, uy mãnh ngất trời. Tất cả đều mặc giáp phục màu bạc. Tuy nhiên từng tốp lại đeo những dải băng có màu sắc khác nhau trên đầu, tượng trưng cho năm đại bản doanh khác nhau trong Hộ Thiên Thần Giáo. Mỗi doanh đều nắm giữ những vai trò quan trọng riêng biệt và có ít nhất hai Giáo Chủ quản lý cũng như chịu trách nhiệm chính trong việc điều hành hoạt động doanh.
Tốp đeo băng màu trắng được gọi là Doanh Vệ Thần, thuộc quyền của Khuyển Cốt Giáo Chủ Cát Tường, Ngưu Cốt Giáo Chủ Bảo Định và Dương Cốt Giáo Chủ Minh Tú. Người của Doanh Vệ Thần phần lớn là Xạ Thủ và Phù Thủy đệ nhất, có trách nhiệm chính là bảo vệ an toàn cho Hoàng Liên Cung cùng những điểm đóng quân làm nhiệm vụ của Hộ Thiên Thần Giáo tại Nhân Giới.
Tốp đeo băng màu đỏ là Doanh Thống Lĩnh - do Mã Cốt Giáo Chủ Hà My, Hổ Cốt Giáo Chủ Chiêu Minh và Long Cốt Giáo Chủ Thế Kỳ cai quản, được xem như Chủ Soái trong những cuộc đại chiến với khả năng điều binh khiển tướng siêu việt, sở hữu những chiến thần dũng mãnh vô song hàng đầu thiên hạ.
Tốp đeo băng màu đen cũng là tốp ít người nhất - Doanh Thám Tử, được quản lý bởi Thử Cốt Giáo Chủ Bảo Bảo, Hầu Cốt Giáo Chủ Lam Thiên và Kê Cốt Giáo Chủ Hồng Phong, mang trọng trách thực hiện những nhiệm vụ tối mật trong khắp tam giới với khả năng điều tra siêu phàm và năng lực dịch chuyển vượt trội.
Doanh Thánh Y - với những chiếc băng màu xanh lục trên đầu, đóng vai trò rất quan trọng trong việc chữa trị thương tích và bệnh tật trên nền tảng năng lực dụng thanh âm của Hầu Cốt Giáo Chủ Lam Thiên và năng lực dụng độc dược của Xà Cốt Giáo Chủ Hoàng Dương.
Tốp cuối cùng mang băng màu vàng - Doanh Chấp Pháp, dưới sự điều hành của Trư Cốt Giáo Chủ Uy Vũ và Miêu Cốt Giáo Chủ Quỳnh Chi, mang nhiệm vụ duy trì lề luật của Hộ Thiên Thần Giáo và khắp cõi trời đất. Đây là nơi nắm toàn quyền phán xét và trừng phạt những kẻ phạm tội với tôn chỉ "Thiên Pháp bất vị thân" cùng tinh thần chí công vô tư tuyệt đối.
Các doanh cứ thế phối hợp lẫn nhau, dưới sự cai quản của mười hai vị Giáo Chủ, thay mặt Mẫu Thượng Thiên cai quản mọi sự trong thiên hạ trên danh nghĩa của những vị Chúa Trời.

Chính điện sáng hoắc bởi những bức tường và những thân cột gỗ quý sơn son thếp vàng lộng lẫy. Từng họa tiết hoa văn trên mỗi nơi đều được điêu khắc rất tinh xảo và sắc nét. Sàn điện được lát gạch thượng hạng, tạo thành hình ảnh những bông sen vàng khổng lồ vô cùng tráng lệ. Phía trên những bậc thềm ôm theo một vòng cung lớn là mười hai chiếc ngai vàng được đúc với mười hai đầu tượng của mười hai thần thú đại diện cho hiện thân của mười hai vị Giáo Chủ theo thứ tự từ trái sang phải bao gồm Thần Thử, Thần Ngưu, Thần Hổ, Thần Miêu, Thần Long, Thần Xà, Thần Mã, Thần Dương, Thần Hầu, Thần Kê, Thần Khuyển và Thần Trư.
Mọi người trong điện lúc này đã ổn định vị trí và năm vị Giáo Chủ cũng đã an tọa trên ngai vàng của mình. Hà My cầm trên tay Bạch Sắc Ngọc Giới, ra lệnh:
- Doanh Vệ Thần, các ngươi hãy bẩm tấu về tình hình tại Hoàng Liên Cung trong thời gian qua cho Khuyển Cốt Giáo Chủ được biết.
Bạch Sắc Ngọc Giới là một chiếc nhẫn màu trắng, là thánh vật của Doanh Vệ Thần tương ứng với màu băng trắng tượng trưng. Theo luật lệ, đệ tử của Doanh nào thì chỉ tuyệt đối nghe lệnh của những vị Giáo Chủ cai quản Doanh đó. Nói cách khác, các vị Giáo Chủ không thể ra lệnh cho đệ tử của các Doanh không thuộc sự cai quản của mình. Tuy nhiên, trong một số trường hợp đặt biệt, mười hai vị Giáo Chủ vẫn có thể chuyển giao tạm thời quyền điều động đệ tử cho nhau thông qua Ngọc Giới. Cũng như những dải băng được đeo trên đầu, Ngọc Giới cũng có năm màu sắc tương ứng là trắng, đỏ, đen, xanh lục và vàng. Thấy Ngọc Giới cũng như thấy Giáo Chủ, người giữ Ngọc Giới nói ra điều gì thì tất cả đệ tử Bản Doanh đều phải nhất mực tuân theo…
Một đệ tử lớn nhất trong Doanh Vệ Thần bước lên phía trước, cúi mình cung kính:
- Thưa các vị Giáo Chủ, trong một tháng qua đã có ba đợt tấn công xâm nhập qua lớp kết giới thứ nhất, một đợt xuyên vào lớp kết giới thứ hai và một đợt đã đến được lớp kết giới thứ ba. Bè lũ yêu quái dưới núi đã biết cách kết hợp với nhau làm suy yếu các vòng kết giới, mở đường cho việc xâm nhập ngày một dễ dàng hơn. Tuy nhiên, đệ tử Doanh Thống Lĩnh đã phối hợp tiêu diệt bớt lực lượng của bọn chúng từ bên ngoài. Nhưng các vết nứt trên kết giới phải mất ít nhất mười lăm ngày nữa mới có thể được vá lành hoàn chỉnh.
- Việc vá lại kết giới cần phải thực hiện càng nhanh càng tốt. - Cát Tường nói - trong thời gian đó, Doanh Thống Lĩnh sẽ hỗ trợ bảo vệ vòng ngoài. Đồng thời Doanh Thám Tử cũng sẽ trà trộn điều tra và thanh trừng những kẻ đang nắm giữ bí quyết làm rách kết giới của chúng ta, không chừa một tên.
- Y lệnh - Hà My và Bảo Bảo cùng nhau cất lời. Đệ tử Doanh Thống Lĩnh và Doanh Thám Tử đồng thanh đáp "Dạ!" một tiếng âm vang đầy uy dũng.
Nói đoạn, Hoàng Dương, Lam Thiên và Cát Tường bắt đầu đứng lên kể về chuyến đi làm nhiệm vụ và những việc họ đã hoàn thành trong vòng một tháng qua. Câu khuyện về đường dây buôn bán thịt người của Bế Nguyệt Sơn Trại chính thức được khép lại.
Sau khi đóng ấn kết thúc vụ án và trao toàn bộ tấu sớ cho Doanh Chấp Pháp mang về thư phòng, Hoàng Dương quay sang Hà My, hỏi:
- Anh Uy Vũ và chị Quỳnh Chi đâu cả rồi? Theo chu kỳ bế quan ngày rằm thì đáng lý sáng hôm qua họ đã phải trở ra từ cấm địa rồi chứ.
Hà My đáp:
- Họ vẫn vào cấm địa bế quan theo chu kỳ như mọi tháng, nhưng không biết tại sao dạo gần đây thời gian xuất quan dần dần lâu hơn. Có lẽ phải đến khuya đêm nay họ mới trở ra ngoài.
- Vậy là em đang giữ Hoàng Sắc Ngọc Giới đúng không?
- Phải! Anh cần làm gì à?
- Ừ! - Hoàng Dương nói - anh muốn cho người của Doanh Chấp Pháp sang Điện Đồng Cổ mời Sứ Giả sang đây. Chúng ta có tin tức mới về món bảo vật của họ.
- Là Hàn Phụng Thạch sao? - Bảo Bảo ngạc nhiên hỏi.
- Chính nó - Hoàng Dương đáp - bọn anh đã tình cờ gặp hai người phàm trần trong lúc đang làm nhiệm vụ tại Bế Nguyệt Lâm. Dù chỉ là phảng phất nhưng có thể cảm nhận rất rõ ràng linh khí của Hàn Phụng Thạch trên cơ thể họ.
- Có khi nào nhầm lẫn không - Hà My hoài nghi - Hàn Phụng Thạch đã mất tích bấy lâu, làm sao có thể ở trong tay người phàm mà chúng ta lại không hề hay biết?
- Không đâu chị Hà My - Cát Tường nói - nếu là chúng ta thì có thể lầm do chỉ tiếp xúc một vài lần với Hàn Phụng Thạch. Còn anh Hoàng Dương, đặc biệt là Lam Thiên, đã từng mượn nó tu luyện cho Doanh Thánh Y suốt ba mươi năm, họ hoàn toàn không thể nào nhìn sai được.
- Phải - Lam Thiên tiếp lời - đích thị là Hàn Phụng Thạch. Nhưng cũng như anh Hoàng Dương vừa nói thì linh khí trên người hai đứa nhóc đó chỉ tỏa ra phảng phất chứ không mạnh mẽ như bình thường, có lẽ lúc đó chúng không mang theo bảo vật bên mình. Tuy nhiên em vẫn khẳng định một điều chắc chắn là hai phàm nhân này phải tiếp xúc với Hàn Phụng Thạch thường xuyên nên mới bị linh khí của nó ám lên cơ thể như vậy.
- Chúng ta đã xác định được nơi ở của họ. Việc điều tra chỉ là vấn đề thời gian thôi. - Cát Tường nói.
- Bây giờ hãy nhanh chóng mời Sứ Giả của Điện Đồng Cổ sang đây bàn tính cùng chúng ta. Dù sao Hàn Phụng Thạch vốn cũng là món bảo vật thuộc quyền sở hữu của họ. Họ nên được biết thông tin này. - Hoàng Dương nói.
Hà My khẽ gật đầu:

- Vâng!
Nàng gọi người mang vải và bút đến ghi mật hàm, đóng dấu rồi cuốn lại, cho vào ống trúc một cách cẩn thận. Xong, nàng đưa Hoàng Sắc Ngọc Giới đang đeo ở tay trái ra, lên tiếng ra lệnh:
- Tả Hữu hộ pháp Doanh Chấp Pháp, lập tức đến núi Khả Phong truyền lời của ta: Giữa ngọ ngày mai, mời Sứ Giả Đồng Cổ Điện đến Hoàng Liên Cung để thảo luận về việc tìm kiếm Hàn Phụng Thạch cùng tệ giáo.
Hai tráng sỹ giáp bạc đeo băng màu vàng bước ra phía trước, giơ tay đón lấy mật hàm thưa:"Tuân lệnh",rồi quay người đi ra ngoài sân. Hai con thần thú mình Lân đầu Phụng với bộ lông cùng đôi cánh trắng muốt mang yên giáp đồng đã được dắt đến chờ sẵn. Họ cưỡi lên lưng chúng bay vút lên trời và biến mất sau tiếng nổ khép lại cánh cổng Tam Môn.
Hoàng Dương nói:
- Đêm nay anh sẽ đợi chị Quỳnh Chi và anh Uy Vũ xuất quan rồi kể lại với họ chuyện này. Doanh Thống Lĩnh và Doanh Thám Tử hãy bắt đầu đi làm nhiệm vụ được giao!
Tiếng "Dạ!" vang dội khắp chính điện đã kết thúc buổi họp Giáo. Mọi người tản ra ai làm việc của người nấy. Hà My vẫn tiếp tục dùng Bạch Sắc Ngọc Giới huy động và giám sát đệ tử Doanh Vệ Thần sửa chữa kết giới trong khi Lam Thiên, Cát Tường và Hoàng Dương trở về điện của mình để tịnh dưỡng sau chuyến đi dài vừa qua…
Màn đêm cứ thế nhẹ nhàng buông xuống mang theo những ngôi sao trời lấp lánh tuyệt đẹp cùng ánh trăng vẫn còn rất tròn và sáng. Trên mái ngói của Hầu Cốt Thần Điện, Lam Thiên vẫn đang ngồi một mình hòa nhịp cùng khung cảnh tĩnh lặng và huyền diệu giữa canh Tí. Tiếng tiêu trong vắt của y bắt đầu cất lên nhẹ nhàng, bay bổng và giàu cảm xúc khiến tâm hồn người nghe cảm thấy vô xùng sảng khoái và yên bình. Như thành lệ, tất cả những người sống trong Hoàn Liên Cung hầu hết đều say đắm với những bản nhạc mê hồn này, kể cả những người khô khan nhất. Mỗi khi thổi tiêu, Lam Thiên gần như trở thành một con người hoàn toàn khác, một tâm hồn nhạy cảm hơn, trưởng thành hơn, sâu sắc hơn, một trái tim lãng mạn hơn, nóng bỏng hơn - khác xa với vẻ trẻ con, bốc đồng và hoạt bát lúc bình thường.
- Hôm nay tiếng nhạc của em lại có nét buồn xa xăm khác hẳn mọi ngày. Em đang nghĩ gì đấy? - người vừa nói chính là Cát Tường. Nàng từ dưới thềm nhún chân phóng hai bước đã lên tới nơi Lam Thiên đang ngồi.
- Em không biết nữa. Cả trăm năm qua em chưa từng có cảm giác này bao giờ. - Lam Thiên cười - khi nào biết em sẽ nói cho chị nghe.
- Hôm nay còn bày đặt úp mở với chị cơ à- Cát Tường nói.- mà miếng vải trắng em đang cầm là cái gì thế?
- À cái này đó hả? - Lam Thiên vội vã cuộn thứ mình đang cầm trên tay rồi nhét vào trong người - một manh mối cho việc điều tra Hàn Phụng Thạch sắp tới thôi.
- Là tấm vải che mặt của người thanh niên bị em đánh rơi xuống tối qua phải không?
- Dạ, ừm … Em đang nhìn sơ qua xem nó có gì đặc biệt không. Biết đâu sẽ giúp mình tìm hai người họ dễ dàng hơn.
- Doanh Thám Tử mà cũng cần đến những manh mối nhỏ nhặt này sao? - Cát Tường nói.
- Ờm … Mà sao chị chưa đi nghỉ ngơi đi?
- Chị vừa tổng hợp các báo cáo của Doanh Vệ Thần để xác định những vị trí cần sửa chửa trên kết giới. Đúng là phải mất tầm nửa tháng mới hoàn thành được. - Cát Tường đáp.
- Vậy thì chị càng phải đi nghỉ sớm đi - Lam Thiên nói - chị sắp phải bận rộn lắm đấy.
- Em đang đuổi khéo chị đấy sao? - Cát Tường cười nói.
- Làm gì có - Lam Thiên lắc đầu - em lo cho sức khỏe của chị thôi.
- Hôm nay chị thấy em cứ khác khác mọi ngày - Cát Tường vừa nói vừa cầm tay Lam Thiên - để chị nhìn xem em đang nghĩ gì nào.
Lam Thiên đột nhiên giật mình rút tay lại, không nói không rằng, đưa tiêu lên miệng thổi. Cát Tường thấy vậy tuy rất tò mò nhưng cũng đành từ bỏ ý định đọc suy nghĩ của Lam Thiên. Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, vuốt mái tóc bị gió bay xuề xòa và gạt đi giọt mồ hôi chảy dài trên trán của y rồi ngồi yên lặng bên cạnh, không nói gì thêm nữa. Bản nhạc mới này lại còn du dương hơn bản nhạc trước. Giai điệu theo một vòng lặp lại vừa êm dịu nhẹ nhàng, vừa man mác thiết tha, tạo nên một cảm giác thư thái, thanh thản trong lòng khiến người nghe dễ dàng đi vào giấc ngủ một cách an lạc, thoải mái. Bản nhạc kết lúc cùng với không gian yên ả, mát lành của Hoàng Liên Cung. Cát Tường vươn vai ngáp dài một cái rồi nói:
- Em khá lắm, chị cảm thấy buồn ngủ rồi đây.
- Vậy chị về nghỉ ngơi đi - Lam Thiên cười nói.
- Em cũng xuống nghỉ sớm, ngày mai chúng ta còn phải đón tiếp Sứ Giả của Điện Đồng Cổ đấy.
- Thật ra em thấy cũng chẳng cần phải gọi bọn họ sang đây làm gì, tự chúng ta đi tìm cho xong. Em không muốn gặp đám người đó tí nào. Từ ngày Đồng Cổ Minh Chủ mất tích họ càng ngày càng trở nên đáng ghét.
- Cũng phải thông cảm cho họ thôi - Cát Tường nói - bây giờ Điện Đồng Cổ như rắn mất đầu, bảo vật quan trọng nhất cũng vì thế mà thất lạc. Năm đó chúng ta nhận lời giúp họ nhưng lại không làm đến nơi đến chốn khiến mọi chuyện càng ngày càng phức tạp hơn. Thái độ của họ như vậy cũng là điều dễ hiểu. Hộ Thiên Thần Giáo ta phải cố gắng sửa chữa việc này để hàn gắn tình thâm giao giữa hai bên chứ không còn cách nào khác.
- Sao cũng được! - Lam Thiên nhún vai.
- À, còn về hai đứa trẻ phàm trần đó, chúng thật sự không đơn giản đâu. - Cát Tường nói - chắc em cũng nhìn ra phải không?
- Phải - Lam Thiên gật đầu - kỹ năng chiến đấu của cả hai đều rất quen thuộc, thậm chí, chúng còn có thể đối phó nhanh chóng với đòn thế của em. Dù nhìn qua vẫn có nhiều điểm khác biệt nhỏ nhưng chắc chắn thứ chúng đang dùng chính là võ công của Hộ Thiên Thần Giáo chúng ta. Mọi chuyện bắt đầu trở nên thú vị rồi đây.
- Thôi chị về. Hẹn gặp em ở chính điện ngày mai.
Lam Thiên khẽ gật đầu. Cát Tường nói xong nhảy phóc từ trên mái điện xuống rồi sải bước đi về Doanh Vệ Thần. Màn đêm tĩnh mịch giờ đây chỉ còn một mình Lam Thiên đứng giữa trời. Y lại lấy tấm vải trắng ra cầm trên tay. Đôi mắt mộng mị suy nghĩ về một thứ gì đó rất mơ màng, xa xăm...
……...
Những tiếng trống dồn hừng hực khí thế vang dội cả Hoàng Liên Cung cũng chính là lời chào đón trịnh trọng đón tiếp Sứ Giả của Điện Đồng Cổ đến buổi gặp mặt. Người này tướng mạo cao to, thân mặc giáp đồng, gương mặt hàm én mày ngài uy nghiêm cưỡi trên lưng một con voi xám chín ngà. Theo sau là khoảng năm mươi lực sỹ dáng vẻ oai dũng, thân hình vạm vỡ, to lớn và mạnh mẽ. Tất cả cùng đi vào chính điện, nơi mà các vị Giáo Chủ đang chờ sẵn ở đó. Hà My đại diện đứng ra làm nghi thức giới thiệu và chào hỏi vì vị Sứ Giả kia là người mới lên nhậm chức ở Đồng Cổ Điện, vẫn còn khá lạ lẫm với Hoàng Liên Cung và Hộ Thiên Thần Giáo.
Từ bên ngoài, đệ tử của Doanh Chấp Pháp khiêng vào trong chính điện một chiếc kiệu dát vàng lớn che mành rũ đặt giữa trung tâm, bên trong chính là Miêu Cốt Giáo Chủ Quỳnh Chi và Trư Cốt Giáo Chủ Uy Vũ:
- Cung nghênh Sứ Giả của Đồng Cổ Điện đã thân chinh ghé thăm tệ giáo. Bổn tọa và Trư Cốt Giáo Chủ đây hiện đang có điều bất tiện, không thể ra ngoài, đành xin thất lễ tiếp chuyện Sứ Giả trong kiệu. Mong ngài đừng chê trách. - Người vừa nói chính là Quỳnh Chi.
- Quý Giáo đã quá lời rồi - Sứ Giả nói - được gặp các vị Giáo Chủ đây là niềm vinh hạnh rất lớn của tiểu nhân, tiểu nhân làm sao dám có lòng chê trách.
- Vậy chúng ta vào thẳng vấn đề chính - Hà My nói - Hôm nay chúng tôi mời ngài tới đây vì đã có thông tin mới về vụ án Hàn Phụng Thạch.
- Long Cốt, Hổ Cốt, Dương Cốt và Ngưu Cốt bốn vị Giáo Chủ đã quay về sao? - Sứ Giả hỏi.
- Bổn Giáo vẫn chưa tìm được họ, nhưng chúng tôi đã phát hiện dấu vết của Hàn Phụng Thạch tại Nhân Gian. - Hà My nói - Vì thế hôm nay mới mạn phép mời ngài đến cùng nhau tổng hợp những thông tin mà hai bên đã thu thập được trong thời gian qua để nhanh chóng tìm kiếm bảo vật.
- Vậy thì lại làm cho quý Giáo thất vọng rồi. - Sứ Giả nói - từ ngày các vị Long, Hổ, Ngưu, Dương thất hẹn và biến mất cùng Hàn Phụng Thạch hai mươi năm trước đến nay, chúng tôi đã cho người đi điều tra khắp chân trời góc bể. Nhưng tài lẩn trốn của bốn Giáo Chủ quả là độc bá thiên hạ. Đến đệ nhất Thám Tử của Quý Giáo đây là Kê Cốt Giáo Chủ lặn lội suốt mấy năm ròng mà cũng không tìm ra thì làm sao đến lượt chúng tôi có manh mối được chứ.

- Phải ha! - Lam Thiên lên tiếng. - Đáng lẽ chúng tôi nên biết trước rằng với thực lực của các người sẽ chẳng có manh mối gì để khai thác cả. Lại phiền Sứ Giả thân chinh đến đây một cách vô ích rồi.
- Đúng vậy - Sứ Giả đáp - vì chúng tôi không có thực lực nên khi Đồng Cổ Minh Chủ và Hàn Phụng Thạch mất tích mới phải nhờ Quý Giáo tìm hộ. Bốn vị Giáo Chủ của Quý Giáo quả rất tài giỏi. Không những đã tìm ra mà còn trốn luôn cùng bảo vật. À không, biết đâu chẳng hề có ai mất tích cả, chỉ là họ đang nấp ở đâu đó trong Hoàng Liên Cung này và không muốn ra mặt thôi. Nếu đã vậy thì Quý Giáo cứ sử dụng Hàn Phụng Thạch đến khi nó thành một viên đá cuội vô dụng rồi trả lại cho chúng tôi vẫn chưa muộn mà. Cần chi phải đến mời mọc chúng tôi sang đây sớm cho phí thời gian.
- Được thôi - Lam Thiên cười - Với thế lực của các ngươi, giữ Hàn Phụng Thạch quả là lãng phí tài nguyên đất trời. Khi nào tìm ra nó, ta sẽ sử dụng cho cạn kiệt rồi hẵn mang đến để các người làm đá chọi chim nhé, sẵn chọi lên cả cái bàn thờ của các người đấy.
- Ngươi… - Sứ Giả gương mặt đỏ bừng.
- Ngươi ngươi cái gì - Lam Thiên nói tiếp - dù bọn ta có công khai độc chiếm Hàn Phụng Thạch thì các ngươi cũng đã làm gì được. Chỉ giỏi to mồm.
- Nhưng bảo vật mất tích cùng với bọn họ, các người vẫn chưa có lời giải thích thỏa đáng nào… - Sứ Giả tức giận. - Trong khi năm đó chính họ gửi mật hàm về bảo rằng đã tìm thấy bảo vật và hẹn gặp mặt dưới chân núi Khả Phong. Nhưng rồi ra sao thì ai cũng biết. Họ thất hẹn biến mất luôn cùng với nó. Ta không nghĩ trên thế gian này có ai đủ khả năng lấy đồ trong tay họ. Hay các người định cho rằng họ đã bị hãm hại dọc đường? Sao không nói luôn là họ đã bị chết mất xác hay bị yêu quái ăn thịt nên mới không biết đường trở về đi.
- Thế con mắt nào của ngươi đã thấy họ mang bảo vật đi trốn? - Lam Thiên cười khẩy - Ngươi có bằng chứng gì? Bọn ta hoàn toàn có thể đưa ngươi đi thẳng vào nhà ngục vì những phát ngôn ngông cuồng vô căn vừa rồi. Có cần ta dạy cho tên tiểu nhân ngươi nhớ tôn ti trật tự là như thế nào không?
- Chết tiệt - Sứ Giả lầm bầm rủa. Y cùng năm mươi gã lực sỹ của Điện Đồng Cổ nghe Lam Thiên nói thế đều rất tức giận, đồng loạt vòng tay ra sau lưng rút binh khí. Nhưng đao của họ chưa kịp rời khỏi vỏ thì lưỡi kiếm của Doanh Vệ Thần và mũi thương của Doanh Thống Lĩnh đã kề sát ngay cuốn họng.
- Mâu thuẫn này đã được nhai đi nhai lại cả hai mươi năm nay chưa có hồi kết, mọi manh mối vụ việc đều bị xóa sạch nên tuyệt nhiên không thể phán xét ai đúng ai sai. Tên tân Sứ Giả nhà ngươi hỷ mũi chưa sạch, lấy tư cách gì mà dám nói lời vô lễ trong Hoàng Liên Cung của Bổn Giáo? - giọng nói từ trong kiệu phát ra, chính là Uy Vũ.
Đồng Cổ Điện Sứ Giả dù tức muốn vỡ mật nhưng cũng biết sức mình tới đâu, đành im lặng nhẫn nhục bỏ binh khí xuống. Đệ tử Doanh Vệ Thần và Doanh Thống Lĩnh thấy vậy cũng thu thương kiếm lui về.
- Tiểu nhân là người mới, còn chưa rành phép tắc, mong các vị Giáo Chủ rộng lòng bỏ qua. - Hắn nói.
- Ngoan vậy từ đầu có phải tốt không. - Lam Thiên cười khẩy - Vậy giờ sao đây, có muốn nghe thông tin mới nhất của Hàn Phụng Thạch nữa không?
- Xin Giáo Chủ cứ nói - Sứ Giả cúi mình, cung kính đáp.
- Được rồi, vểnh tai lên mà nghe này - Lam Thiên bắt đầu kể lại mọi chuyện về cuộc gặp gỡ tình cờ nọ, đồng thời đưa ra những dẫn chứng và suy đoán ban đầu của mình. Sau hết, y kết luận - Việc quan trọng chúng ta phải làm bây giờ là điều tra mối quan hệ giữa Hàn Phụng Thạch và hai phàm nhân đó rồi mới có thể đưa ra quyết định hành động cho hợp lý. Trong trường hợp không thể khai thác bất kỳ manh mối nào từ họ, chúng ta sẽ mang Hàn Phụng Thạch về và cố gắng kết nối với linh hồn của nó để tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng việc đó sẽ mất rất nhiều sức lực và khả năng rủi rất ro cao. Vậy nên vẫn ưu tiên điều tra từ bên ngoài, thu thập được càng nhiều thông tin càng tốt.
- Đây chính là hướng giải quyết từ phía Bổn Giáo, không biết sứ giả đây có cao kiến gì không? - Hoàng Dương hỏi.
- Không dám - Sứ Giả đáp - vậy chúng tôi đành chờ đợi hành động của Quý Giáo. Chỉ mong sắp tới Quý Giáo sẽ liên tục cho chúng tôi biết những thông tin mới nhất về vụ việc này.
- Vậy được! Hàn Phụng Thạch sẽ giao cho Doanh Thám Tử sẽ đảm nhận nhiệm vụ điều tra - Quỳnh Chi nói. - Lam Thiên,đáng lý em vừa mới hồi cung cần phải được nghỉ ngơi, nhưng em lại là người đã từng sử dụng và hiểu rõ Hàn Phụng Thạch nhất. Vì thế em hãy trực tiếp xuống trần lần nữa để truy tìm manh mối, được chứ?
Gương mặt Lam Thiên lộ rõ vẻ hài lòng, y xoay xoay cây ngọc tiêu trên tay, miệng nở một nụ cười tươi rồi đáp:
- Chuyện nhỏ!