Chap 01: Triệu Gia diệt môn

Hộ Thiên Thần Giáo

Chap 01: Triệu Gia diệt môn

Những bậc thang dài vô tận mỗi lúc một tiến sâu vào lòng đất. Tử khí xung quanh nồng nặc và khó chịu không thể tả, mùi hôi thối từ xác người dày đặc có thể làm choáng váng bất kì ai vô tình hít phải. Thế mà hai tên gia đinh mặt mày tỉnh táo như không, đã vậy tuy mỗi người đều đeo một cái cũi lớn được phủ kín bằng một tấm vải đen trên vai nhưng đôi chân vẫn tuyệt nhiên rảo bước mau lẹ như bay, thân pháp nhanh nhẹn nhẹ nhàng chẳng khác chi các cao thủ. Qua hết các bậc thang, chúng lại tiếp tục đi qua một căn hầm tối tăm chỉ có chút ánh sáng le lói từ nơi cuối đường. Dù vậy nhưng vẫn dễ dàng nhìn thấy hai bức tường hai bên treo đầy xác trẻ em, cả những cái xác còn mới, đến những cái đang phân hủy nham nhở, cùng với những bộ xương khô lổn ngổn móc với nhau thành từng chùm như người ta móc thịt lợn trong lò mổ, trông vô cùng tởm lợm. Chẳng ai ngờ ẩn sâu trong lòng gia trang cao quý nhà họ Triệu lại có một cảnh tượng kinh hoàng như thế.

Nhà họ Triệu ở đồng bằng phía Nam có năm đời làm tướng quân trong triều đình, hưởng bao bổng lộc, lại có nghề thương gia, tài sản chất đầy như núi. Kho của cải nghe đâu còn to hơn cả ngân khố. Cả năm đời đều lập nhiều công đức lớn lao cho quốc gia và bá tánh, danh tiếng vang khắp trăm miền ai ai cũng kính phục hay chưa muốn nói là tôn thờ. Tới đời thứ sáu,Triệu gia từ quan về ở ẩn, xây dựng một gia trang cạnh bờ hồ Thủy Tiên linh thiêng và bắt đầu tu luyện một thứ linh thuật đặc biệt. Thứ linh thuật đó giúp tất cả thành viên trong gia tộc họ đều trở thành những cao thủ bất bại.Từ cụ tổ đời thứ sáu đến nay đã truyền đến đời thứ mười.Già trẻ lớn bé chủ tớ trong gia trang, người nào cũng đều một thân tuyệt kỹ,cơ thể lại bất khả xâm phạm nên dù có cả một cơ ngơi đồ sộ nhưng không một ai dám bén mảng dòm ngó đến. Bên cạnh đó, họ còn hay cứu tế dân nghèo và tiêu diệt đảng ác nên tiếng lành càng ngày càng đồn xa, sự nể trọng dành cho Triệu gia, đặc biệt là gia chủ Triệu Vĩnh Toàn ngày càng to lớn. Người đời gọi họ bằng một tên gọi đầy tôn kính là những thánh nhân nhà họ Triệu.

......
Hai tên gia đinh tháo hạ hai cái cũi trên vai xuống sau khi đã bước vào trong một căn phòng rộng lớn. Nói là căn phòng nhưng thực tế thì nơi này trông giống như một sơn động hơn. Những vách đá xung quanh, những mô đá, sàn đất, thạch nhũ trên trần... tất cả đều ánh lên một màu tím lam lập lòe vô cùng ảo diệu cùng với hương thơm ngào ngạt dễ chịu lan tỏa tràn đầy không gian - trái ngược hoàn toàn với những bậc thang dơ bẩn và đường hầm tối tăm hôi thối bên ngoài kia. Giữa phòng là một cây cột đá màu vàng to khoảng năm, sáu vòng tay người ôm, được dựng giữa lòng một hồ nước trong vắt đến độ thấy rõ từng tảng đá óng ánh dưới đáy. Trên mặt hồ là những đóa hoa khổng lồ với cánh hoa trong suốt như pha lê, ánh lên những vệt sáng màu hồng tía lung linh khó tả. Tuy không thể xác định rõ ràng chúng là loại hoa gì, nhưng mùi thơm say đắm tràn ngập nơi đây - cảm nhận được ngay từ khi vừa bước chân vào phòng đến giờ – chắc hẳn là từ chúng mà ra. Có một gian nhà gỗ được xây bọc quanh thân cột gồm bốn tầng. Trên tầng hai, tầng ba và tầng bốn đều có cung thủ đứng gác, mỗi tầng tám tên thủ tám hướng, tổng cộng hai mươi bốn tên. Tầng dưới cùng chỉ có độc một cái bàn đá, và hành lang của tầng này cũng chìa rộng ra ngoài hơn hẳn ba tầng trên. Phía bên dưới khu vực bao quanh bờ hồ lại có mười tám người - trạc ngoài bảy mươi - đang ngồi dang rộng hai cánh tay đan vào nhau nối dài thành một vòng tròn lớn. Và cứ xen kẽ giữa chỗ nối tay của mỗi hai người thì lại có thêm một người nữa – độ ba mươi tuổi - đứng ở vòng ngoài cầm trường đao với trang bị khiên giáp đầy đủ, thủ thế cẩn mật. Hai vòng tròn người gồm mười tám lão già ngồi xoay vào và mười tám thanh niên đứng chỉa đao ra ngoài - tổng cộng ba mươi sáu tên vệ binh - xếp thành hai hàng rào so le phòng thủ trong ngoài nghiêm ngặt. Quanh sát vách đá còn có rất nhiều hộ pháp thân thể cao lớn - cầm rìu – đứng thành hai hàng trước – sau. Tuy mỗi cây rìu đều to và nặng gấp bốn năm lần loại rìu thông thường, nhưng cách bọn người này cầm chúng thì lại nhẹ nhàng như cầm một thanh gỗ mục, đủ thấy sức mạnh to lớn nhường nào. Nhân lực phòng bị nơi đây lên tới hơn trăm người, không một ai có thể xâm nhập, mà dù cho có lọt vào được thì cũng không tài nào toàn mạng trở ra ngoài.

- Mở cũi ra! – Một người đàn ông trạc tứ tuần ra lệnh.
Người này phong thái đĩnh đạc, thần sắc uy nghiêm, mày ngài, hàm rộng, trang phục trắng xóa từ đầu đến chân nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng như những bậc vua quan trong hoàng tộc – chính là Trang chủ Triệu Gia – Triệu Vĩnh Toàn.
Bọn gia đinh dạ một tiếng rồi quỳ xuống làm theo lệnh y. Hai cái cũi bật mở, bên trong là hai đứa bé khoảng năm sáu tuổi - một nam một nữ - bị trói bằng xích sắt. Cả hai đều có gương mặt hồng hào thanh tú, trắng trẻo mũm mĩm, quần áo chúng mặc đều là gấm vóc thượng hạng, có vẻ là con cái nhà giàu có được chăm bẫm rất kỹ lưỡng. Chúng nhìn ngơ ngác xung quanh, nước mắt chảy ròng ròng trên má nhưng do sợ hãi tột độ nên cổ họng bị ứ nghẹn lại không thể nào bật khóc thành tiếng nổi.

- Ngọc Thị, sắp đến giờ rồi, mang chúng lên bàn tế đi! – Triệu Vĩnh Toàn nói.
Ngọc Thị mà ông ta gọi chính là vợ của ông ta, La Hoàng Ngọc. Người phụ nữ này cùng chồng nổi danh gắp một vùng vì chính bà ta cũng có một thân tuyệt kỹ và thường xuyên chung tay góp sức với mọi công việc của chồng.
Nói đoạn, Triệu Vĩnh Toàn nhấc bổng đứa bé gái, còn La Hoàng Ngọc thì nhấc bổng đứa bé trai. Hai người cặp nách hai đứa trẻ, nhún chân một cái bật người phi thân lên tầng dưới cùng của gian nhà trên cột đá. Trên chiếc bàn đặt sát ngoài lan can có ba con dao bằng vàng đã để sẵn. Vợ chồng họ Triệu bước đến, người vợ đứng bên trái còn người chồng đứng bên phải. Cả hai cùng nâng bổng hai dứa trẻ lên cao đưa về phía trước.

- Tháo bỏ kết giới! – Ngọc Thị ra lệnh.

Mười tám lão già ngồi dưới nghe thế liền rời tay nhau đồng loạt đứng dậy. Hóa ra các lão đang hơp sức tạo kết giới để bảo vệ quanh hồ hoa, và các nam nhân cầm đao, các cung thủ cũng như hộ pháp được xếp đứng xung quanh chính là để bảo vệ cho các lão.

Tất cả mọi người bên dưới lúc này đều hướng nhìn về phía vợ chồng họ, tay chắp trước ngực rất nghiêm trang.

- Thời gian đã tới, bắt đầu nghi thức! – Triệu Vĩnh Toàn nói lớn rồi cầm con dao nằm chính giữa cắm vào cái một cái khe trên bàn đến lút cán. Nghe ầm một tiếng, cây cột lớn khẽ rung chuyển rồi phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, nước trong hồ cũng bất chợt nổi bọt lên sùng sục phun sương trắng xóa. Những kẻ ở dưới bắt đầu nhắm nghiền mắt lại, miệng lẩm bẩm gì đó tựa hồ đang cùng nhau đọc một bài kinh. Hai vợ chồng đặt hai đứa trẻ xuống cái bàn đá, để chúng nằm sấp - lộ phần thân trên từ ngực đến đầu ra ngoài mép bàn và túm tóc giữ cho thẳng người chúng. Những bông hoa trong hồ - ngọ nguậy rồi biến dạng thành những cái hàm nhiễu nhão nước nhờn với răng nanh sắt nhọn - bắt đầu loi ngoi, rên rỉ từng tiếng ớn lạnh gai người "Máu, máu, cho ta máu …. "- Phải, chúng đã ngữi thấy mùi thịt trẻ, những bông hoa khát máu, chúng lúc nhúc chen chúc nhau đòi máu. Không gian bỗng chốc ngập đầy sát khí đến kinh hoàng.

Hai vợ chồng họ Triệu – ánh mắt vẫn lạnh lùng lãnh đạm – mỗi người cầm một con dao giương lên cao rồi đồng thanh la lớn:
- Hỡi những linh hồn thần thánh, ta ra lệnh cho các ngươi, hãy nhận lấy máu tươi và lập tức thực thi hy lễ.
Đoạn, họ hạ dao xuống kê vào cổ hai đứa trẻ. Nhưng chưa kịp làm gì thì bỗng nhiên, có một mùi thối bốc lên nồng nặc từ phía bên dưới hồ. Toàn – Ngọc, hai người mặt bấc giác trắng bệt, vội vàng ngừng tat đặt dao xuống bàn, lôi hai đứa trẻ quẳng vào trong rồi cả kinh chồm ra ngoài nhìn xuống. Nước trong hồ đang trong vắt bỗng hóa đục ngầu rồi chuyển hẳn thành màu đen. Những cái "mồm hoa" đang ngọ nguậy chợt rống lên một tràng đinh tai nhức óc, rồi quéo lại từng cụm, từng cụm, đoạn, rã ra thành tro, hòa tan cả vào trong nước...

- Hoa của ta, hoa quý của ta, sinh mạng của ta – Hai vợ chồng lão họ Triệu chứng kiến cảnh đó, ôm đầu gào khóc như điên như dại, ánh mắt thất thần, mặt cắt không còn hột máu, tay chân quờ quạng như chỉ muốn lao đầu xuống vũng nước hôi thối kia. Họ còn mãi ngồi kêu la thống khiết, chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì ở bên dưới, binh khí của vệ binh đồng loạt rơi loảng xoảng, tất cả đều gục xuống, tay bấu chặt cổ, mắt trợn trắng sùi bọt mép nằm co giật quằn quại rồi tím tái dần mà chết. Triệu Vĩnh Toàn kinh hãi nhìn lên, các cung thủ cả ba tầng trên cũng đã đều chịu chung số phận. Hai vợ chồng giật mình lại quay sang nhìn nhau toan hét lên một điều gì đó nhưng quá muộn, tay chân của họ mềm nhũn ra như bún,toàn thân loạng choạng, ngã quỵ xuống, cổ họng cũng tắt nghẹn như bị ai nhét giẻ vào mồm. Nguyên tất cả đều đã trúng độc, độc làm bẩn nước, khiến những bông hoa tàn lụi thành tro rồi lại tiếp tục lan vào không trung tạo ra một luồng khí độc giết chết bất kì ai hít phải. Nhưng vì tu luyện của lão và vợ lão cao thâm hơn bọn kia nên tạm thời chưa vong mạng ngay, trước mắt chỉ bị rã rời xương cốt, mất hết công lực, tuy nhiên chắc cũng không sống thêm được bao lâu …
- Kẻ nào đã làm chuyện này – họ nghĩ – Rồi chợt như nhận ra điều gì đó, cả hai người bấc giác cùng quay đầu nhìn vào trong. Ánh mắt họ chợt lộ vẻ hoảng hốt cực độ, tâm trạng vốn đã kinh hãi lúc này còn kinh hãi hơn: Hai đứa trẻ từ nãy đến giờ vẫn ngồi đó trơ trơ không một chút suy chuyển, mặt mày vẫn hồng hào tỉnh táo và tươi cười nhìn họ. Trên khóe miệng đứa con trai vẫn còn nhiễu nhão một thứ chất lỏng gì đó đặc quánh và có màu đen tuyền …………

………………………………………………………………………………………………………

Đêm nay trăng tròn vành vạnh, thì cũng phải thôi, là rằm tháng tám mà. Mọi người tập trung múa hát vui vẻ. Khắp trang viên nhà họ Triệu treo đầy các loại lồng đèn đủ thứ hình thù và màu sắc trông rất vui mắt. m nhạc rộn ràng nhộn nhịp khiến tất cả những người có mặt không ai có thể ngồi yên một chỗ.

- Tất cả mọi người nghe đây! – Một lão bà ngoài chín mươi lên tiếng – tuy đã rất cao tuổi nhưng thanh âm của lão bà này vẫn sang sảng còn hơn cả những tên trai trẻ.

Tiếng đàn trống dừng lại và mọi người cũng ngưng nhảy múa quay sang nhìn bà. Lão bà nói tiếp:
- Đầu bếp đã chuẩn bị xong bàn tiệc, giờ lành cũng sắp tới, mọi người hãy tập trung cầu nguyện và ăn mừng cho đêm nay nào.

Mọi người đồng thanh hô hào hưởng ứng rồi cùng kéo nhau đến nhà thờ cúng ở sân sau. Đêm nay là một đêm trọng đại nhất với gia đình họ Triệu, mội đại lễ của gia đình mà mỗi rằm tháng tám hằng năm mới có dịp tổ chức. Vậy nên cả dòng cả họ già trẻ lớn bé ở khắp mọi nơi, tất cả đều tụ họp về đây để thực hiện nghi thức linh thiêng này. Gia trang của Triệu Vĩnh Toàn trở nên đông vui hơn bao giờ hết.

Phía trong nhà thờ cúng có mười tám bức tượng La Hán nằm xung quanh. Bốn vách tường được lát gạch vàng và tất cả mọi thứ trong này, từ lư hương, chân đèn, đến tủ bàn, dĩa cúng ….cũng đều được đúc bằng vàng. Gian nhà thờ rộng lớn đến độ cả gia đình gần hai trăm người của Triệu gia tập trung đầy đủ lại vẫn còn một khoảng rộng thênh thang ở phía sau. Giữa gian nhà là một cây cột đá màu vàng to khoảng bốn năm vòng tay người ôm chống thẳng lên trần. Mọi người ngồi xếp bằng xung quanh đó thành nhiều hàng cách đều nhau rồi bắt đầu chờ đợi. Cho đến khi cột đá đột nhiên phát ra một thứ ánh sáng màu vàng rực rỡ, mọi người đều đồng loạt chắp tay trước ngực, nhắm nghiền mắt lại và bắt đầu đọc kinh. Tiếng đọc rì rầm của cả trăm người gộp lại âm vang khắp gia trang tạo nên một không khí linh thiêng khó tả.
Nhưng bỗng nhiên,một trận gió ào ạt tràn vào thổi tắt hết đèn đuốc trong nhà thờ và cuốn bay hết đồ cúng, chén dĩa. Cả mười tám bức tượng La Hán cũng lần lượt bị đổ sập xuống sàn. Cây cột đang tỏa sáng chợt yếu dần rồi tắt hẳn. Trong phút chốc, khắp nơi trở nên tối tăm u ám, chỉ còn chút ánh sáng lập lòe của trăng rằm ngoài trời soi vào. Mọi người bắt đầu la lối và hoảng loạn.

Chợt, một tiếng tiêu lạ từ đâu cất lên khiến không gian bỗng chốc thinh lặng lạ lùng. Một bản nhạc du dương tuyệt diệu hòa cùng tiếng gió ngân vang luồn qua các kẽ lá xào xạc rì rào trong bóng tối. gợi lên trong lòng người nghe cảm giác thư thái, bình yên đến diệu kỳ nhưng đồng thời lại bi thương, ai oán một cách khỏ tả. Tất cả mọi người không còn ai màn đến sự hỗn loạn vừa rồi mà chỉ tập trung yên lặng thưởng thức thứ âm thanh đầy mê hoặc này. Đến khi nhạc đã dứt mà tâm hồn của họ vẫn còn mê mẩn lơ lửng như ở trên mây.

- Khúc Lãng Du đã kết thúc! Cũng tới lúc các người phải ra đi rồi!

Giọng nói của một nam thanh niên cất lên như tiếng tiếng chuông đánh boong vào đầu những con người vẫn còn thơ thẩn kia. Họ bất giác kinh hãi, đồng loạt ôm quyền thủ thế trước ngực và cố gắng quan sát mọi điều xung quanh qua ánh trăng le lói rọi vào từ ngoài cửa. Nhưng những tiếng thét đau đớn đã bắt đầu lần lượt vang lên cùng những tiếng xé gió vun vút sắt ngọt và âm thanh gai người của tiếng xương thịt bị chém rụng lộp độp liên tục dưới sàn. Mùi máu tươi xộc lên nồng nặc, máu ở khắp nơi, máu văng tung tóe, ấm nóng, hôi tanh, hãi hùng. Người trong nhà thờ cúng gào thét thảm thiết trong nỗi sợ hãi tột cùng, giẫm đạp lên nhau, ùa chạy ra ngoài hòng thoát thân. Nhưng thực tế không hề dễ dàng như họ tưởng, người bí ẩn kia ra tay tàn sát không ngừng từ ngoài vào trong, xác người cũng như các bộ phận cơ thể đứt lìa nằm chặn vương vãi chắn đầy hết lối đi. Máu đổ thành từng vũng trơn trượt ướt sũng, khắp nơi lại tăm tối, khiến người ta càng cố chạy càng khó sống. Có nhiều kẻ liều mạng lao ra lại bị vướng chân nhau trượt ngã vỡ đầu mà chết. Chỉ có một cánh cửa duy nhất, tuy rộng mở nhưng không một ai có thể thoát được ra ngoài. Sau một lúc, không gian dần trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ, tiếng rên rỉ, tiếng khò khè của những hơi thở thoi thóp cuối cùng cũng đã dần tắt… Đến cả đàn dế ngoài vườn kia cũng im bặt núp sâu xong hốc đất không dám gáy lên tiếng nào.
Một người thanh niên bước ra khỏi nhà thờ cúng của Triệu gia, toàn thân mặc đồ đen che kín từ đầu đến chân chỉ hở ra đúng cặp mắt màu xanh ngọc bích, long lanh tuyệt đẹp dưới ánh trăng. Có hai đứa trẻ tầm năm sáu tuổi, một nam một nữ, đã đứng chờ sẵn ngoài sân. Cả ba nhìn nhau, khẽ gật đầu một cái rồi cùng nhau rảo bước nhẹ nhàng đi khỏi gia trang nhà Triệu Vĩnh Toàn. Tiếng tiêu lại cất lên khúc nhạc Lãng Du trầm buồn, ai oán.

Sáng hôm sau, có một sự kiện kinh thiên động địa làm chấn động cả ngôi làng hiền hòa bên bờ hồ Thủy Tiên. Kẻ trên người dưới của gia đình thần thánh nhà họ Triệu đều bị giết sạch không còn một ai. Xác của họ nằm la liệt, đứt lìa thành nhiều mảnh chất đống trên những vũng máu đã khô quánh lại trong nhà thờ cúng. Một cảnh tượng ghê rợn mà đến cả những kẻ có thần kinh thép cũng không dám nhìn lâu. Dân làng ùa vào lùng sục khắp nơi và tìm ra vợ chồng Triệu Vĩnh Toàn, La Hoàng Ngọc đã chết rục trong một căn hầm tối cùng hơn một trăm gia đinh khác. Cũng tại nơi này,người ta đã phát hiện hơn vài ngàn thi thể và hài cốt của những đứa bé khoảng năm sáu tuổi được móc lũng lẳng trên hai bên vách tường hệt như cách dân buôn họ treo thịt heo bán ngoài chợ. Bước vào gian bếp, người còn kinh hãi hơn khi thấy một nồi cháo hầm với những cái đầu trẻ em, một thố lòng luộc, một lò nướng đầy ấp tay chân vàng ươm rướm mỡ, các món chiên xào chưng hấp và còn có cả hàng trăm tô tiết canh đỏ hỏn, tất cả đều được làm từ thịt trẻ em, thịt người.
Bên ngoài cánh cổng gia trang có một mảnh giấy ghim chặt trên cửa bằng hai con dao vàng với nội dung như sau:

"Gia đình họ Triệu hàng trăm năm trước tu luyện được cây ngải tà ma. Phép nuôi ngải rằng: mỗi tháng hai lần vào đêm trăng rằm và đêm trăng non phải cho ngải uống máu tươi của một cặp đồng nam đồng nữ. Phải xây một cây cột rỗng ruột bằng hoàng thạch cho rễ ngải bám vào, sau đó moi tim của mình bỏ vào trong thân cột để ngải bảo vệ cho được bất tử cả đời. Thân người chơi ngải sau khi mất quả tim trong mình phải lắp tim cá sấu dùng đỡ, mỗi năm phải ăn thịt người để bồi bổ khí huyết. Được biết Triệu gia qua các đời đều là phường giả nhân giả nghĩa, tham sống trường tồn như thần tiên dẫn đến làm điều man rợ, náo loạn quy luật trời đất. Nay quyết định ra tay thanh trừng không dung thứ.
Hộ Thiên Thần Giáo chắp bút"