CHƯƠNG 248: HOÀNG VIÊM XUẤT HIỆN
Xin lỗi Lam Anh ý tốt của ngươi ta xin nhận lời của Ngọc Nhi ta không thể không nghe theo, ngày sau có cơ hội nhất định ta sẽ đến tộc ngươi chơi.
Cổ Viêm nét mặt buồn chán mở miệng từ chối.
Lam Anh biết rõ tiểu tử này rất muốn đi nhưng vì không muốn phu nhân mình buồn nên mới từ chối, hành động này của hắn chứng tỏ hắn là một nam nhân tốt rất biết yêu thương vợ con, hắn đã từ chối nàng không thể mãi níu kém thêm như vậy sẽ gây ấn tượng xấu cho đôi bên.
Nếu các ngươi đã có chỗ dừng chân riêng của mình, ta cũng không làm khó thêm các ngươi nếu ngày sau muốn gặp ta cứ đến sàn đấu sinh tử số năm đó là khu vực bộ tộc ta quán lý ta luôn sẵn lòng chào đón các ngươi.
Lam Anh cười thân thiện nói.
Tạm biệt Lam Anh, Cổ Viêm theo Ngọc Nhi rời đi.
Tiểu thế giới này là khu vực Ngọc Nhi quán lý, lối ra cũng chỉ nàng biết được hết thảy sinh linh không ai biết, ngày hôm nay vui chơi quá đủ đã đến lúc phải rời khỏi nơi này.
Tại tầng thứ ba của tiểu thế giới nơi ở của những yêu tộc đại năng cấp bậc vô cùng cao đây cũng là nơi mật độ linh khí dày đặc nhất.
Ở tầng thứ ba không giống như tầng thứ nhất nó là một tiểu thiên địa rộng lớn có mây có núi có sông có suốt muôn thú hoang cổ gầm rú là một tiên cảnh chốn nhân gian.
Trên bầu trời cao của tầng thứ ba có một tòa cung điện đồ sộ tráng lệ, bên trong cung điên có một thân ảnh già nua râu tóc bạc trắng đang ngồi một mình luyện đan, toàn thân người này tỏa ra khí tức cổ xưa nồng hậu như lấp đầy vạn biển trăm núi thực lực không biết đã đạt đến trình độ cao đến mức nào.
Trước mặt lão ta có một cái gương lớn hình tròn có thể quan sát mọi diễn biến xảy ra ở tầng một và tầng hai đương nhiên những chuyện mà đám Cổ Viêm làm ở tầng thứ nhất không thể qua mắt được lão.
Thú vị thật đấy không nghĩ đến Dạ Nguyệt muội muội vẫn còn sống sót sau trận chiến năm đó, muội ấy có thể vào trong thế giới này chắc hẳn liên quan đến nữ tử Chí Tôn Thánh Nhân đang mang bầu kia, nữ tử này tu vi không tệ lại là truyền nhân của Tỏa Linh Tháp của Lý Thanh Tuyền muội muội, muội ấy vẫn như vậy nhãn quan không thuyên giảm lại lựa chọn một hạt giống tốt.
Hai người này địa vị thực lực chênh lệch như vậy lại có thể sánh bước đi cùng nhau nói chuyện không phân vai vế có thể liên quan rất lớn đến tiểu tử linh nhân cảnh kia chuyện này càng lúc càng thú vị a.
Lão giả này chưa kịp cười xong thì lại được một phen giật mình lão ta có cảm giác thiếu niên linh nhân cảnh này đang nhìn lão, chuyện này cũng quá sức vô lý.
Ba tầng của tiểu thế giới được ngăn cách bằng một hệ thống trận pháp khổng lồ vô cùng phức tạp mà ngay cả Đại Đế Thiên Chủ cũng không thể nào nhìn qua được trừ khi cố tình công kích cưỡng chế phá vỡ nó, vậy làm sao một nhân tộc thấp kém lại có thể nhìn xuyên qua được.
Ha ha, xem ra ta già thật rồi, đầu óc không còn minh mẫn như trước, chuyện vô lý như vậy sao mà có thể nghĩ ra được.
Lão giả lắc đầu cười nhàn nhạt tự trách bản thân hồ đồ sau đó quay lại luyện đan tiếp.
Ở dưới tầng thứ nhất lúc này Cổ Viêm vẫn còn đang ngơ ngác nhìn lên trời một hồi rất lâu.
Viêm ca huynh nhìn gì mà chăm chú vậy trên trời làm gì có ai đâu.
Ngọc Nhi nét mặt tỏ ra khó hiểu mở miệng nói.
Không có gì chỉ là một con rồng ngốc già nua mà thôi, không cần để ý đến nó làm gì, chúng ta đi tiếp thôi.
Cổ Viêm bật cười sau đó cất bước đi tiếp.
Ngọc Nhi và Dạ Nguyệt ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra.
Trong lúc rời đi lên khỏi mặt đất Thiên La Dạ Nguyệt không ngừng suy nghĩ lời nói mà Cổ Viêm nói lúc nãy, con rồng già nua mà hắn nhắc tới rốt cuộc là ý gì.
Không lẽ hắn lại có thể nhìn thấy mọi diễn biến ở hai tầng trên hắn lại có thể nhìn thấy trong khi bản thân mình thì lại không thấy.
Nghĩ đến đây Dạ Nguyệt lại tự trách bản thân mà thở dài một tiếng pháp trận do Chương Thanh Phong bố trí năm đó lại tuyệt diệu đến vậy ngay cả một Đại Đế Thiên Chủ như nàng cũng không nhìn qua được trong khi đó Cổ Viêm lại có thể.
Chuyện này vốn dĩ không thể trách nàng được, Cổ Viêm hắn đặc biệt hơn bất cứ thứ gì nàng nhìn trên thế giới này muốn nhìn được thứ mà người khác không nhìn được với hắn đâu có gì khó.
Mặc dù có thể cường hành phá vỡ trận pháp này nhưng làm vậy cả tiểu thế giới này sẽ sụp đổ Cổ Viêm sẽ vì chuyện này mà không vui đối với nàng không có lợi.
Dạ Nguyệt ngươi nghĩ gì mà chăm chú vậy, còn không đi ta bỏ ngươi lại thật đó.
Cổ Viêm ở phía trước giục nàng nói.
Mặc kệ đi, cứ thuận theo tự nhiên đôi khi biết nhiều quá cũng không còn thú vị nữa.
Thiên La Dạ Nguyệt thầm tụ nói sau đó cất bước chạy theo đám Cổ Viêm.
Vừa bước ra khỏi tiểu thế giới, Cổ Viêm nhanh chóng đi chế biến món thịt ngựa nướng, cách làm đáng sợ này Ngọc Nhi và Thiên La Dạ Nguyệt không dám nhìn đơn giản vì trong mắt họ yêu tộc hóa hình không khác gì con người hành động ăn thịt yêu tộc cũng giống như đang ăn thịt người không thể chấp nhận được.
Tuy trong lòng hai người đều có ý phản đối nhưng trước đó đã hứa với Cổ Viêm cho phép ăn thịt yêu tộc không thể nuốt lời, bất quá họ cũng không dám nhìn nên chỉ đành đuổi hắn ra khỏi tháp khi nào hắn giải quyết xong cái bụng đói thì mới cho quay lại.
Ở bên ngoài Tỏa Linh Tháp thời tiết về đêm đã xe lạnh thời tiết này mà ngồi trước đống lửa vừa ăn thịt nướng vừa sưởi ấm thì còn gì bằng.
Không thể mất nhiều thời gian, để thắp sáng Cổ Viêm nhanh chóng đi kiếm ít củi khô về chuẩn bị nấu ăn.
Số củi này đã đủ rồi, châm lửa bắt đầu nấu ăn thôi nào.
Từ trong miệng Cổ Viêm phun ra một ngọn lửa thái dương chân hỏa nhỏ màu đỏ kim sắc lập tức củi đã được đốt cháy làm phát sáng không gian tối đen tĩnh mịch.
Tiếp sau đó từ trong giới chỉ hắn lấy ra bộ dụng cụ đầu bếp nồi liêu xoong chảo cùng một con dao phay lớn bắt đầu chế biến thức ăn.
Đối với Cổ Viêm mà nói giới chỉ của hắn chỉ chứa những vật dụng thường ngày là chủ yếu khác với những cường giả tu luyện khác đan dược, công pháp cao cấp, pháp bảo thần kì, dị vật, bản đồ kho báu ….. hắn đều không có, trời sinh hắn ngu ngốc luyện đan không biết, công pháp đọc không hiểu, dị bảo không biết tìm đâu chỉ có mấy vật dụng này là cần thiết.
Dao phay mài sắc bén Cổ Viêm bắt đầu cạo lông ngựa.
Lông ngựa này cứng quá đi dao phay chưa gì đã bị sứt mẻ chất lượng chán quá.
Không làm thịt được cái chân ngựa này Cổ Viêm tự hỏi không biết đám Ngọc Nhi có vũ khí nào cao cấp hình con dao phay không nhỉ.
Tuy nhiên ý nghĩ này nhanh chóng biến mất vũ khí của cường giả chỉ toàn là vũ khí có sức công kích lớn lấy đâu ra con dao phay vô dụng, nếu đề nghị chuyện này với hai nàng chẳng phải sẽ làm trò cười.
Phải làm sao bây giờ.
Cổ Viêm ngươi lại có chuyện gì buồn rầu vậy?
Hoàng Viêm truyền âm hỏi.
Ta định làm thịt cái chân ngựa này nhưng con dao phay này vô dụng quá mới có cạo lông nó thôi mà đã sứt mẻ rồi.
Cổ Viêm buồn bã truyền âm đáp lại.
Đồ ngu ngốc, ngươi có Kim Thiên Sinh Linh Tinh tự tạo ra một con dao phay chất lượng hơn đâu có khó.
Hắc Ma truyền âm khẽ trách mắng.
Phải rồi a, vậy mà không nghĩ ra, Hắc Ma ngươi thông minh thật đấy.
Cổ Viêm mỉm cười truyền âm tán thưởng.
Haiz!, có vậy mà cũng không nghĩ ra được, nói ngươi ngu ngốc không có sai.
Hoàng Viêm thở dài nói.
Chỉ cần tưởng tượng ra con dao phay trong đầu ngay lập tức Cổ Viêm đã biến ra một con dao phay sắc bén bắt đầu cạo lông cái chân ngựa.
Dao phay này do hắn tạo ra độ cứng độ sắc bén đều là cường đại hơn chớp mắt đã làm sạch phần lông ngựa.
Thịt ngựa bên trong đỏ tươi trông rất bắt mắt chắc hẳn thịt rất ngon.
Từ trong giới chỉ lấy ra riềng xả ớt và một số gia vị khác Cổ Viêm bắt đầu tẩm ướp lên cái chân ngựa chuẩn bị đem nướng.
Về mặt thiên phú Cổ Viêm không giỏi chứ tài nấu ăn hắn dám nói mình đứng thứ nhất không ai sánh bằng.
Đặt cái chân ngựa lên chiếc bếp tự chế Cổ Viêm bắt đầu nướng nó lên, thịt ngựa này kết hợp gia vị đặc biệt nướng lên hương vị thơm phức làm người ta nhìn vào mà phát thèm chảy nước miếng.
Sau nửa canh giờ nướng thịt bây giờ thịt đã chín có thể dùng bữa tối được rồi.
Cầm cái chân ngựa đã nướng chín Cổ Viêm bắt đầu há miệng gặp nó, thịt ngựa này vừa ngọt không dai hương vị tuyệt phẩm không chê vào đâu được.
Ngon quá đi mất, lâu lắm mới được ăn lại thịt, đợi sau này mạnh lên phải kiếm thật nhiều thịt yêu thú ngon hơn mới được.
Cổ Viêm khuôn mặt thỏa mãn vừa ăn vừa cười vừa nói.
Ngon đến vậy sao, có thể cho ta mượn cơ thể thử nó được không?
Hoàng Viêm truyền âm hỏi.
Được chứ, cho ngươi mượn cơ thể con người của ta chút đấy.
Cổ Viêm gật đầu tán thành.
Roẹt!
Thân thể Cổ Viêm bắt đầu phát ra anh sáng quái dị chói mắt, trong chớp mắt cơ thể biến đổi, màu tóc từ bạch kim chuyển sang kim sắc phát quang óng ánh.
Nam nhân trước mặt toát ra vẻ mặt thánh thiện nụ cười ấm áp khiến người ta không thể không có một cái nhìn thiện cảm khác hẳn với một Cổ Viêm có nụ cười xấu xa bỉ ổi vô liêm sỉ khiến người ta phát ghé.
Nam nhân này chính là Hoàng Viêm trong cơ thể con người được Cổ Viêm cho mượn, đây cũng là lần đầu tiên hắn được ra thế giới bên ngoài.
Ra vậy, đây là thế giới loài người nơi Cổ Viêm đang sinh sống sao, thú vị thật đấy.
Hoàng Viêm nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu bắt đầu cảm nhận toàn bộ vạn vật trong trời đất cảm giác này vô cùng đặc biệt vô cùng chân thực khác hẳn với thế giới trong Thiên Sinh Linh Tinh.
Thế giới bên ngoài vô cùng sinh động rực rỡ sắc màu, bảo sao tên Cổ Viêm này không thích cho được.
Hoàng Viêm cười thầm tự nói.
Hoàng Viêm, tên ẻo lả nhà ngươi, ăn thì ăn nhanh lên để ta còn chui ra ăn thử, làm ta giận ngươi không có kết cục tốt đẹp đâu.
Hắc Ma truyền âm quát mắng.
Biết rồi sẽ cho ngươi cơ hội ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Hoàng Viêm bật cười truyền âm lại.
Hoàng Viêm đừng có ăn hết thịt của Cổ Viêm ta đấy, nếu ngươi một mình ăn hết ta sẽ không tha thứ cho ngươi đâu.