Chương 1: Hai Vạn Năm

Hành Trình Của Khải Huyền

Chương 1: Hai Vạn Năm

Nhàm chán, lạc lõng, không mục tiêu.
Học tập, nghe nhạc, chơi game, ngủ,…. Ngủ có lẽ nó là thứ có giá trị nhất tới hiện tại. Ít nhất, khi ngủ bản thân mình sẽ không thấy khó chịu.
Ta luôn tự bảo với bản thân sống là chịu tội. Vì mỗi ngày cuộc sống của ta luôn bắt đầu và kết thúc bằng sự nhàm chán và vô định. Không mục tiêu, không ước mơ, không cố gắng, sống như một cỗ máy và rồi chết như một đống rác rưởi. Ta đã luôn nghỉ vậy cho đến ngày hôm nay.
Loạt xoạt, loạt xoạt,...
?: "Gừm gừm, ù ù"
2?: "Ù à"
Đầu đau, tay chân không sức lực, tệ nhất là bụng cảm thấy rất rát, đau và hơi ướt chứng tỏ là đã bị thương và chảy máu. Mắt mở ra, cố gắng nhìn xem xung quanh đây là đâu nhưng chỉ thấy trước mặt là hai khuôn mặt đen đúa, có màu dơ của đất, tóc tai khá bù xù, quần áo thì... ta nghỉ chỉ có áo thôi hoặc có thể gọi là váy, chúng khá thô hình như được làm từ lông thú, mùi của chúng cũng còn rất hăng, họ đang nhìn ta rất chăm chú dường như muốn tìm ra thứ gì đó trên khuôn mặt của ta.
Ta không chịu được ánh nhìn tò mò của họ, mở miệng hỏi:"Đây là đâu? Các người là ai?"
Tiếp tục là ánh nhìn tò mò cộng thêm chút khó hiểu, có vẻ như dự đoán của ta đúng họ không hiểu ngôn ngữ của ta. Bỗng cơn đau đầu lại ập tới, ta ngất đi buông mặc cho số phận.
---3 tháng sau---
Hôm nay cùng đội đi săn về. Cả đội thu thập được khá nhiều, chúng ta săn được 2 con hươu, 10 con thỏ và đặt biệt là chúng ta bẫy được một con heo rừng.
Chúng ta đào một cái lỗ rồi dụ con heo vào đó sau đó lấy lao đâm chết nó từ bên ngoài, Scawa bị trầy nhẹ trên đùi khi kéo xác con heo rừng lên. Nhưng trong vẫn khá kích động vì chiến tích hôm nay, lúc con heo rừng té xuống lỗ hắn là người đâm nhiều và hăng nhất, lúc con heo chết hắn vẫn đâm bồi thêm mấy phát, tên này thật là hiếu chiến có tiềm chất bạo lực.
Hôm nay, đã là ngày thứ 92 ta ở trong bộ lạc này. Lúc ta bị ngất, 2 người thổ dân đã đưa ta về làng. Sáng hôm sau ta tỉnh lại, phần bụng có vẻ như đã không còn chảy máu nữa và dường như cảm giác đau cũng đã biến mất, ta cố gắng giao tiếp với người trong bộ lạc nhưng dường như vô ích.
Ta rằng như tuyệt vọng ngay sau đó, 3 ngày liên tiếp ta chỉ ăn, ngủ và ngẩn người. Người trong bộ lạc cũng không quan tâm tới ta cho lắm, mỗi ngày họ đều có công việc của riêng mình, cố gắng để sống và sinh tồn trong tự nhiên.
Đến ngày thứ tư, một người trong bộ lạc đến ta đoán rằng đó là tù trưởng, nhưng đến tận 1 tháng sau ta mới biết trong bộ lạc không có thứ gọi tù trưởng, mọi người tự phân công nhiệm vụ công việc cùng nhau kiếm lương thực và chia đều theo khẩu phần. Những người có nhiều kinh nghiệm sẽ hướng dẫn và chỉ bảo cho người thiếu hoặc chưa có kinh nghiệm, công việc bao gồm hái quả, đi săn nấu nướng, may vá, đào động, mài vũ khí và nhóm lửa.
Ban đầu khá là khó khăn cho một kẻ vô dụng như ta, nhưng có vẻ như đối với những người nguyên thủy này việc chỉ bảo khá là kiên nhẫn. Sau 10 ngày ta đã có thể tự nhóm lửa, sau 1 tháng ta đã cùng 1 số người đi hái quả và lá cây, sau 2 tháng ta đã biết cách mài vũ khí và đào động và sau 3 tháng ta đã biết làm tất cả mọi thứ.
Dần dần ta cũng hiểu được một tí ngôn ngữ của họ, cách họ giao tiếp với nhau khá đơn giản chỉ bao gồm vài từ với vài nghĩa cụ thể như đúng, sai, đứng lại, chạy, ăn, ngủ,.... và đặc biệt là tên. Như tên ta là Apoc nghĩa là "phát hiện, tìm ra", hay Scawa nghĩa là "hiếu động, chạy nhảy".