Chương 4: Họa Vô Đơn Chí

Hành Trình Của Khải Huyền

Chương 4: Họa Vô Đơn Chí

Apoc ngồi trước đống lửa, trầm tư suy nghĩ về những gì đã trải qua.
"Đã hơn 1 năm trôi qua, không biết lúc mình biến mất có ai lo lắng cho mình không. Chắc chỉ ngoại trừ gia đình ra thì chẳng còn ai nữa, thật đáng buồn a!"
"Lộp bộp, lộp bộp,..."
Apoc nghe thấy một tiếng động phát ra trong bóng tối, mặt Apoc tái xanh. Vì âm thanh này hắn khá quen thuộc, cái hôm mà Roh tấn công vào hang hắn đã nghe được tiếng này, chẳng nhầm đi đâu được.
"Thức dậy...Roh...Đuổi tới...Chạy"
Apoc hét lên đánh thức tất cả mọi người dậy, tui còn khá mê man nhưng mọi người ngay lập tức nhận ra ý của Apoc. Tất cả hốt hoảng thu dọn đồ đạc cần thiết nhanh nhất có thể, đồng loạt chạy về hướng nam."
"Chết tiệt, thật vô lý làm sao nó lại lần theo tới đây cơ chứ. Đã hơn 1 tháng rồi mà nó còn đuổi theo."
Apoc vừa chạy vừa điên cuồng suy nghĩ trong đầu, hắn không hiểu tại sao con gấu đó lại đuổi theo tới tận đây. Dù là một số động vật thù dai, thì việc đuổi theo một kẻ làm bị thương mình suốt 1 tháng trời cũng thật là điều không thể.
"A..a...Chân..."
Một người trong đoàn bỗng hét lên, chân của người đó bị thứ gì đó kéo xuyên xuống mặt đất. Apoc nghĩ tới thứ đã tập kích họ vào mấy đêm trước, thứ đó thật biết lựa thời điểm quay trở lại.
"Cộp...rầm..." Mặt đất vỡ tung ra, kẻ xui xẻo bị thứ gì đó lôi theo lên không trung. Apoc tập trung nhìn vào thứ đó.
"Khốn khiếp, lại là một con quái vật khổng lồ. Rốt cuộc mình đang ở đâu thế này"
Trước mắt Apoc là một con trùng khổng lồ, không có mắt, miệng của nó chiếm trọn cả phần đầu phía trong miệng là một đám lít nhít răng nhìn như một cái máy xay thịt. Người đó bị nó nuốt vào chỉ kịp hét ra một tiếng kêu thảm rồi im bặt. Tất cả chỉ xảy ra trong vài giây, mọi người lại hoảng hốt tiếp tục bỏ chạy.
Con trùng đó lại chui trở lại xuống đất, một lát sao lại một tiếng hét thảm nữa vang lên. Thêm một người xấu số nữa làm mồi cho nó.
"Scawa... chia ra... đừng chạy gần...tiếng động"
Apoc quay sang nói với Scawa. Ngẩn ra một chút, Scawa hiểu được ý của Apoc cả hai tách ra hai bên chạy vòng theo các hàng cây, con trùng nghe nhiều tiếng động từ các phía khác nhau làm nó không xác định được đâu là nơi các con mồi tập trung, cộng thêm khi bò xuyên qua khu vực của những cây to nó bị các rễ cây cản trở. Mọi người có thời gian để gia tăng khoảng cách với nó.
"Rầm Rầm....rầm rầm"
Apoc xanh mặt, tiếng bước chân rung chuyển của Roh ngày càng gần. Nó đã đuổi tới khá gần đoàn người, Apoc gần như có thể cảm giác được tiếng thở của con gấu khổng lồ đang ở ngay phía sau mình.
"Uỳnh...gào"
Là Roh nhưng nó ở ngay trước mặt của họ, con quái vật này rõ ràng chạy vòng bọc đầu của họ lại.
"Chết tiệt, thứ này thành tinh rồi sao?"
"Gào.... vuù"
Roh quơ tay lên tấn công về đoàn người, người đứng gần nhất lãnh trọn một cú tát đầy uy lực của nó.
"Bốp...bụp"
Lần này rõ ràng nó còn điên cuồng hơn, cú tát làm vỡ đầu của nạn nhân ngay lập tức. Rõ ràng nó khá tức giận khi phải mất cả tháng trời để đuổi theo những con mồi này.
Apoc hồi hộp gầm cây đao xương trên tay, hắn không biết lần này mình và bộ lạc có thể sống vượt qua khu vực này hay không. Phía trước là gấu phía sau là trùng, đường lui đã không còn.