Chương 6: Ra Rừng Vượt Núi

Hành Trình Của Khải Huyền

Chương 6: Ra Rừng Vượt Núi

Apoc cảm thấy hơi mệt mỏi, đã 3 ngày kể từ đêm thảm sát hôm ấy. Dù hiểm họa đã được giải quyết nhưng cái giá phải trả quá lớn so với những gì hắn nghĩ, nhưng cuộc sống thời nguyên thủy là vậy. Người chết cũng đã chết người sống vẫn phải tiếp tục sống, mọi người đều nhanh chóng chôn cất những người hi sinh, sau đó họ lột da và xẻ thịt con gấu. Trong mình con trùng đều có thứ chất dịch ăn mòn kinh khủng kia nên mọi người từ bỏ việc lấy thịt nó, Apoc thì lấy một ít chất lỏng đó bỏ vào túi da chứa nước hắn nghĩ sẽ có lúc cần thứ này.
Vì Apoc là người giết con gấu, nên mọi người lột da của nó đưa hắn, Apoc giữ lấy nghĩ thầm trong đầu khi có thời gian hắn sẽ dùng nó làm một cái áo choàng thật ngầu. Sau khi mọi thứ đâu vào đấy, đoàn người lại lên đường ngay tránh việc bọn thú hoang ngửi thấy mùi máu mò lại.
"Ra ngoài....đã ra ngoài" Scawa hét lên.
Apoc định thần lại nhìn về phía trước, những vòm cây to đã không còn, nhường lại là một mảng cỏ xanh mướt lỏm chỏm vài viên đá, cái cây.
Apoc nhìn về phía đường chân trời, một dãy núi bắc ngang khúc đó. Apoc nghĩ: " Không khí lạnh vẫn còn, có lẽ vượt qua dãy núi bên kia sẽ đến khu vực ấm hơn. Thường thì các dãy núi sẽ chắn đi các hướng gió, làm bên còn lại thường nóng hoặc ấm hơn".
Nghĩ là làm Apoc quay lại hướng đoàn người nói to "Nghỉ ngơi....buổi sáng....vượt núi"
Mọi người đều không dị nghị gì ý kiến của Apoc. Sau đêm hôm ấy, mọi người trong bộ lạc đều đã xem Apoc như chim đầu đàn, ý kiến của hắn đa phần không ai phản đối.
Sáng hôm sau.
Apoc cùng đoàn người thẳng tiến về dãy núi, địa hình dãy núi khá trắc trở cộng thêm các hòn đá lởm chởm khắp nơi nên tốc độ của đoàn người khá chậm rãi. Các người già và trẻ em được ưu tiên đi ở giữa để tránh tai nạn bất ngờ, Apoc ban đầu khá căng thẳng nhưng dần dần cũng thả lỏng ra. Hắn cảm thấy mình đã coi thường những người nguyên thủy này, để sinh tồn trong môi trường khắc nghiệp và thiếu thốn này bất kỳ ai trong họ đều là những con người kiên cường, gai góc, họ thể rõ ràng sự khắc nghiệt của thiên nhiên hoặc tồn tại hoặc bị bỏ lại.
Khoảng chiều thì cả đoàn lên được đỉnh, đoàn người quyết định nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục lên đường. Không thể ngủ lại qua đêm trên đỉnh núi được vì về đêm không khí trên đây sẽ rất lạnh. Nếu cố gắng đi tiếp thì tới đêm có thể họ sẽ tới sườn núi, có thể tìm một chỗ trú tạm để sáng sớm lên đường tiếp, dù sao thì ban đêm đi trên đường núi cũng là một quyết định ngu xuẩn.
Scawa gần đây thường hay ít xung động hơn, có lẽ sau đêm đó Scawa đã bắt đầu cảm giác được sự bất lực của mình. Apoc thường thấy Scawa thức giấc lúc nữa đêm rồi lại nhìn đờ đẫn về hướng cũ, có lẽ trong thâm tâm Scawa vẫn sợ hãi có một con Roh nào khác đang đuổi theo đoàn người.
Apoc không biết phải nói gì, ngôn ngữ cách trở, thời đại cách trở. Có lẽ, chỉ có thể để Scawa tự bình tâm lại, dù sao cuộc sống thời này là như vậy, miễn còn sống thì vẫn phải tiếp tục sống.