Chương 3: Hậu Họa

Hành Trình Của Khải Huyền

Chương 3: Hậu Họa

Sáng hôm sau, tất cả những người còn sống dời xác những người chết ra ngoài. Họ chôn những cái xác phía bìa khu rừng, vũ khí cũng được mai táng theo.
Tất cả đều chết lặng khi trở về, không ai nói bất kỳ điều gì cả cũng không làm gì như mọi khi. Tất cả ngồi tụ lại, chia nhau ăn phần lương thực dự trữ. Bữa ăn kết thúc, Scawa kéo lấy Apoc đứng dậy
"Chuẩn bị... thu dọn... rời đi"
Apoc ngẩn ra, nhưng lập tức bắt tay vào thu dọn đồ đạc. Apoc không ngạc nhiên lắm, dù sao từ chuyện đêm qua cho thấy chỗ này đã không còn an toàn nữa. Con gấu đó có thể quay lại bất kỳ lúc nào, Apoc không nghĩ rằng lần kế tiếp mình và mọi người sẽ may mắn dọa được con gấu bỏ đi.
Tới giữa trưa, bộ lạc gần như đã thu dọn xong. Tất cả mọi người đều đang bàn bạc là nên đi đâu.
"Phía tây... rời xa khu rừng... rời xa Roh" Nou chỉ về phía hướng con sông.
Khax lắc đầu:"Khu rừng... không có... Roh... Đi phía Nam... Mùa đông...".
Tất cả đều có ý kiến của riêng mình, đều tin vào phán đoán của mình. Sau một hồi lâu quyết định tất cả chọn đi về phía nam, dù sao mùa đông đều sắp tới, Roh đáng sợ cũng không đáng sợ bằng cái lạnh và cái đói. Với lại, Khax và những người thợ săn đều phát hiện hướng dấu chân của Roh không phải tiến về cánh rừng mà là hướng bìa rừng gần dãy núi. Mọi người đoán là nó vẫn đang tìm cơ hội quay lại cướp lấy hang để trú đông.
--3 ngày sau--
Apoc ngồi dựa vào một cái cây nghỉ ngơi, khu rừng này rộng hơn Apoc tưởng. Mọi người đã đi 3 ngày nhưng vẫn chưa đi tới đầu bên kia của khu rừng, đều đáng mừng là lương thực và lượng nước vẫn còn khá nhiều. Các thợ săn cũng hay chia nhau ra để đi săn những con thú nhỏ để tiết kiệm lương thực lúc mọi người nghỉ ngơi, nước thì mới được bổ sung thêm vào hôm qua khi đi ngang qua một hồ nước. Ban đêm đều có người ngồi gác với nhóm lửa xua thú rừng, chỉ là Apoc cảm thấy khá bất an, vì có cảm giác có thứ gì đang theo dõi bọn họ, Scawa cũng có linh cảm tương tự nhưng lại không quan tâm tới nó lắm.
--7 ngày sau--
Trời đã bắt đầu chuyển lạnh, mỗi khi ngủ thức dậy hai tay của Apoc đều có giác tê cóng. May mắn là hắn có chuẩn bị sẵn mội đôi găng tay làm từ da thỏ, thế nhưng những người khác thì không may mắn như vậy, những người già đã bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Vấn đề quan trọng hơn là họ vẫn chưa đi ra khỏi khu rừng và có một người đã mất tích vào đêm qua. Mọi người nháu nhàu đi tìm nhưng không có kết quả, mọi người đành bỏ lại kẻ xấu số ấy tiếp tục lên đường. Cảm giác bất an của Apoc vẫn còn.
--15 ngày sau--
Đã 4 người nữa mất tích, nhưng không ai biết chuyện gì xảy ra. Những người gác đêm đều không phát hiện ai rời khỏi, cũng không ai phát hiện là người nằm bên cạnh mình rời khỏi dường như những người đó tự động bốc hơi mất vậy.
Tất cả đều cảm thấy hoang mang, nhưng không ai nói ra đều tiếp tục lên đường.
--30 ngày sau--
"Chết tiệt" Apoc gầm lên đánh thức tất cả mọi người. Tất cả đều giật mình ngồi dậy cảnh giác xung quanh.
Apoc chỉ vào một vị trí gần mình nói: "Dưới đất... Beal...thứ gì...bắt lấy".
Mọi người xúm lại đào vị trí đó lên, phát hiện ra được một mảnh da thú. Mọi người tiếp tục đào sâu hơn nữa nhưng không phát hiện được gì.
Đêm hôm sau, mọi người chia nhau ra canh gác lấy, mỗi người canh lấy một người ngủ. Nếu có bất kỳ dị động gì thì hét lên để cảnh báo mọi người. Mọi việc bình thường cho tới sáng không ai mất tích nữa cả, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng Apoc thì không. Hắn cảm thấy thứ đó sẽ còn quay lại và có lẽ lần tới mọi việc sẽ không đơn giản như vậy.