Chương 72: Tự Dưng Gây Chiến

Chúa Tể Hải Dương

Chương 72: Tự Dưng Gây Chiến

Chương 72: Tự Dưng Gây Chiến

Nghe một loạt cậu chuyện nghe có vẻ hợp ký của Vô Hải bà Chí Duy xong, Anh Thư có hơi ngơ ra môt chút rồi nhíu mày hỏi.

"Làm sao tôi tin được là hai người các cậu đang nói thật được cơ chứ?"

"Sao lại không? Hai người họ kể nghe cũng hợp lý mà?" Vô Địa khó hiểu hỏi, Anh Thư liền bực bội đạp vào chân câu mà nói.

"Cậu im đi một lát thì chết à?!"

"Tin hay không thì tùy, biết mấy vụ án giết người liên hoàn không? Cả mấy vụ bắt cóc được cảnh sát đồng loạt giải quyết một thể nữa ấy? Mấy vụ giết người là do bọn Huyết Giả cố tình làm để thu hút sự chú ý của cảnh sát rồi dùng dư luận làm áp lực khiến họ phải tập trung hết vào mấy vụ giết người mà vô tính bỏ lỡ mầy vụ bắt cóc." Chí Duy nhún vai, Vô Hải tiếp lời cậu mà nòi tiếp.

"Ừ, còn mấy vụ bắt cóc mới là mục đích chính của bọn hắn. Và giờ bọn nó làm ra cả cái màn này là để bắt cóc người dân đẩy nhanh tiến trình của kế hoạch đấy."

Nhìn thấy vẻ mătp có chút vẫn chưa tin tưởng của Anh Thư, Vô Hải liền nói tiếp.

"Sẵn tiện bọn tôi có quen một người thuộc chính phũ và biết chính xác và có thể xác nhận về mấy cái thông tin trên đây. Cô ấy có khả năng phân biệt nói dối hay nói thật, muốn đi không?"

Anh Thư cón chưa kịp trả lời thì Vô Địa liền đã giơ tay lên và nói. "Ta đi."

"Gì cơ? Sao cậu quyết định nhanh thế?! Không sợ bị lừa à?" Anh Thứ lập tức kinh ngạc mà quay lại hỏi Vô Địa. Còn Vô Địa thì chỉ nhún vai rồi đáp lại.

"Ai biết được? Bọn này trông có vẻ như đang nói thật mà, hơn nữa việc quái gì lại phải suy nghĩ nhiều như vậy cơ chứ?"

Anh Thư điên đầu, bực tức vô cùng với độ ngu của tên khốn này. Sau một hồi suy nghĩ liền đưa ra quyết định.

"Được rồi! Chờ ở đây, nếu hai người các ngươi mà nói dối thì ta chắc chắn sẽ giết đấy!" Sau đấy cô ngay lập tức quay lại, đi vào phòng nhà kho nói cái gì đấy với đám người bên trong.

Tỷ lệ cao hiển nhiên là nói về việc cô sẽ tạm thời rời khỏi đây rồi, làm quái gì còn đường nào khác cơ chứ.

Sau khi bên trong truyền ra tiếng hỗn loạn liền trở nên bình tĩnh lại. Một lúc sau, Anh Thư liên đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

"Được rồi, đi thôi." Vừa ra ngoài, Võ Ngọc Anh Thư liền xách kiếm lên rồi nói với ba người bên ngoài.

Sau đó, Vô Hải cùng Chí Duy liền dẫn Vô Địa và Anh Thư đi tới phòng khám của Khánh Linh.

Trên đường đi, khi không khí khá căng thẳng thì Chí Duy bổng dưng lên tiếng.

"À, nè, năng lực của hai người lả gì vậy?"

"Không ai tự dưng lại đi tiết lộ năng lực của mình ra đâu tên ngốc."

"Ta rất mạnh.

Lần lượt là Anh Thư và Vô Địa đáp lại, Chí Duy tỏ ra rõ không biết nói gì sau đấy, Vô Địa bổng dưng lên tiếng.

"Nà nà." Cậu chỉ chỉ ngón tay về phía Vô Hải rồi nói tiếp. "Tôi gọi cậu đấy."

Vô Hải nghe thấy Vô Địa gọi mình thì liền quay ra sau hỏi. "Cái gì?"

"Ta với cậu trùng họ, lại còn có tên ý nghĩa khá giống nhau nữa, đúng là trùng hợp thật nhỉ? Ahaha." Vô Địa chỉ chỉ Vô Hải rồi lại chỉ chỉ chính mình sau đấy cười lên mà nói.

Vô Hải không hiểu mà nhướng mày hỏi lại. "Đất và Biển thì liên quan con mẹ gì tới nhau?"

"Ý nó nói là hai yếu tố chình hình thành nên trái đất là Biển Cả và Mặt Đất đấy. Đây là kiến thức cơ bản mà con người nào cũng phải biết cơ mà?" Chí Duy xoa xoa khóe mắt mà giải thích cho Vô Hải.

"Ồ...? Vậy sao." Vô Hải gật gật đầu. Sau đấy Vô Địa tiếp tục lộ ra hàm răng trắng đều, nở một nụ cười tự tin mà nói.

"Vì một sự trùng hợp hiếm có như vậy, sao hai ta không làm một trận nhỉ?" Vô Địa áp sát mặt mình lại gần rồi nở một nụ cười cô cùng thân thiện mà nói.

Võ Ngọc Anh Thư che trán rồi thở dài một tiếng tỏ rõ mình cũng đã hết cách với tên này. Còn Chí Duy thỉ hơi nhường mày một chút.

"Làm một trận? Ý chú là sao?" Vô Hải tỏ ra khó hiểu mà hỏi ngược lại. Vô Địa đứng thẳng dậy rồi đáp.

"Thôi nào, không cần phải giả ngu đâu. Cậu biết ý tôi là gì mà, nếu không thì tôi sẽ không đi nữa đâu."

Vô Hải nhìn Vô Địa rồi thở dài. "Được rồi, là do cậu tự đòi đấy nhá." Nói rồi Vô Hải liền triệu hồi ra một thanh Đinh Ba.

Nhưng con chưa kịp để cho thanh Đinh Ba kịp thành hình, Vô Địa liền đã lao lên tung một đấm thẳng vào mặt Vô Hải.

"Cái...?!" Vô Hải giật mình vội nâng tay lên đỡ.

Đùng!! Một phát đấm như tiếng đánh trốg vang lên. Vô Hải bị Vô Địa đấm cho bay thẳng ra bên ngoài.

"Hải!!" Chí Duy vội hét lên rồi lao ra.

Vô Hải vẫn giữ nguyên tư thế đỡ đòm hai chân đạp trên mặt đất nhưng cả cơ thể của cậu vẫn bị nắm đấm nó đẩy cả cơ thể ra sau, làm cho lòng bàn chân ma sát mặt xuống mặt đất.

Sau khi bị đấm bay đi đâu đây năm mét thì Vô Hải mới có thể dừng hẳn lại được.

Cậu nhìn cánh tay trái đang kịch liệt run rẩy của mình mà thì thầm trong miệng. "Con mẹ nó! Đấm đếch gì mà mạnh vậy? Mày có còn là con người không đấy?"

Nói rồi Vô Hải liền tạo ra Đinh Ba, chuẩn bị cho đợt tấn công kế tiếp của Vô Địa.

Nước từ ngực của Vô Hải chảy ra rồi từ từ ngưng tụ thành hình dạng của một thanh Đinh Ba. Sau đấy thanh Đinh Ba nước này sáng lên hóa thành một thanh Đinh Ba hoàn chỉnh.

Nó có hình dáng khacơ với thanh lúc trước, nó sáng hơn, thay vì chi có vài chi tiết khắc họa đơn giản, thì lần này nó nhiều chi tiết và khắc họa hơn, trông đẹp hơn và cũng ngầu hơn cả trước.

"Ồ...?" Cả Anh Thư và Chí Duy đều ồ lên vì bất ngờ.

Nhưng Anh Thư là ngạc nhiên về năng lực của Vô Hải, cón Chí Duy ka ngạc nhiên về hình dáng khác biệt so với trước kia của Đinh Ba.

Vô Địa không tỏ ra bất ngờ mà tiếp tục lao lên, tung ra một nắm đấm. Vô Hải né sang một bên bằng cách nhảy sang phải khiến đấm của Vô Địa hụt đi, mất đà tiếp tục lao về trước.

Vô Hải nắm chặt Thanh Đinh Ba mới này rồi vụt thẳng về phía Vô Địa trông như đang có ý định chẻ cậu ta ra làm đôi vậy.

Nhưng bổng dưng, động tác mất đà của Vô Địa dừng hẳn lại. Cậu ta giật lùi lại rồi xoay người về phía bên trái, hoàn hảo né tránh được đòn trảm của Vô Hải.

Vô Địa thuận đà xoay người mà vung tay, đập thẳng về phía Vô Hải. Cú quật ngang cực kỳ mạnh mẽ đập thẳng về phía Vô Hải, Vô Hải vội nâng tay lên để đỡ

Hải Kỳ liền vội vàng để ba cái xúc tua đồng loạt chui ra từ sau lưng Vô Hải chặn lại giúp cậu một đòn.

Đùng!! Vô Hải bị Vô Địa quật bay ra xa, đâm thẳng vào bức tường của ngôi nhà bên cạnh. 'Rầm!' Một tiếng vang lên, bức tường liền nát ra rồi đổ thẳng xuống mặt đất.

Khói bụi mù mịt vung lên, Vô Hải họ sặc sụa mà từ từ đứng dậy rồi đi ra ngoài.

"Ồ? Còn đứng dậy được cơ à? Cơ mà mấy cái đấy là gì thế? Xúc tua nước à?" Vô Địa nhìn thấy Vô Hại đừng dậy thì liền cười lên rồi nói.

"Mạnh thật... cả ba cái xúc tua của Vô Hải đã tạm thời hấp thụ một phấn chấn động từ cú đấm mà hắn vẫm đán bay cậu ta xa và mạnh như vậy sao? Đúng là kinh khủng mà." Ở bên ngoài, Chí Duy nhìn rồi đánh giá tình hình trận đấu hiện tại giữa Vô Hải và Vô Địa, đồng thời vô cùng ngac nhiên trước sức mạnh của Vô Địa.