Chương 75: Cố Để Chuộc Tội

Chúa Tể Hải Dương

Chương 75: Cố Để Chuộc Tội

Chương 75: Cố Để Chuộc Tội


Bên trong nhà tắm. Vô Địa từ từ dùng khăn lau đia máu ở trên vết thương của mình.

Cậu nghiền răng cố để chịu đựng cơn đau và không phát ra tiếng. Vô Địa hoàn toàn để lộ ra thân hình chất đầy những khối cơ bắp rõ ràng, vững chắc mà đầy linh hoạt của mình ra ngoài.

Vô Địa hoàn toàn để lộ cơ thề của mình ra ngoài khiển ta càng dễ dàng nhìn thấy và cảm nhận được sức mạnh cùng áp lực tỏa ra trên từng thớ cơ của cậu.

Sau khi lau sau thấy hơi khô thì Vô Địa liền tiếp tục dùng bàm tay to lớn khỏe mạnh của mình múc tý nước đổ lên rồi lau tiếp.

Sau đấy câu cầm chai thuốc khử tring rồi đổ thẳng luôn lên bên trên, hơn nữa nếu ta nhìn kỹ thì ba cái lỗ được Vô Hải tặng cho trên người Vô Địa đã khép lại nhỏ hơn một chút và máu cũng đã vì một cách thần kỷ nào đó mà ngừng chảy từ lâu.

Còn Vô Hải thì đang thoải mái nằm ở bên trong bồn nằm, ngâm mình mà sảng khoái.

"Eh, bị thương nặng không?"

Bổng dưng, Vô Địa ngoái qua nhỉn rồi hỏi thăm tình hình sức khỏe của Vô Hải.

"Nhìn tao giống khỏe lằm à? Đầu tao đang đau tới nứt con mẹ nó ra rồi đây này..." Vô Hải nằm trườn ra xoa xoa cái đầu của mình rồi nói.

"Ha ha ha! Tất nhiên là phải đau rồi! Bị tao đập cho mà lại!" Vô Địa cười rộ lên khi nghe Vô Hải nói vậy.

"Úi úi úi..." Nhưng lỡ cười hăng quá nên mấy vết thương ở vai trái của cậu ta lỡ bị căng ra làm cậu ta đau tới mức xuýt xoa một chút.

"Hah! Thằng ngu gãy xương." Vô Hải cười lên khích tướng mà nói. Vô Địa chỉ la lên rồi đáp lại.

"Im đê! Chiến đấu rồi bị thương là chuyện thương tình thôi đồ ngu!"

Nói rồi cả hai liền rơi vào im lặng. Vô Địa tắm rửa xong liền bước ra ngoài, được Khánh Linh sắp xếp cho ngủ chung phòng với Vô Hải và Chí Duy.

Vô Hải ngâm nước khoảng vài tiếng đồng hồ rồi cũng rời khỏi bồn nước rồi đi ra ngoài lờ đờ nằm lên nệm của mình mà ngủ.

Căn phòng tuy nhỏ nhưng cũng thừa sức để cho ba người bọn họ cùng nhau nằm ngủ, Vô Hải nằm bên trái, Vô Địa nằm bên phải còn Chí Duy thì nằm ở giữa.

Cả ba cứ như vậy mà rơi vào giấc ngủ, tới tận sáng ngày hôm sau mới có thể từ từ mà thức dậy được.

Vô Địa và Vô Hải cùng một luc thức dậy với Chí Duy, cả ba thănt cùng nhau vào nhà tắm đánh răng rửa măy rồi mới đi ra ngoài tiến vào phòng bếp.

"Chào buổi sáng! Cô có làm bữa sáng đây, các cháu mau ăn đi!" Liên Hằng nhìn thấy ba người thì liền nở ra một nụ cười tươi rói sáng lạng.

"Chào buỗi sáng ạ." Chí Duy và Vô Hải đồng thanh đáp, còn riêng Vô Địa chỉ xoa bụng ngáp rồi ngồi xuống bàn.

Bửa sáng cũng không có gì nhiều, chỉ là mỳ gói, thịt băm cùng với rau cải mà thôi.

"Uầy! Ngon vãi!" Vô Hải cùng Vô Địa ăn xong hớp đầu thì liền đồng thanh mà nói.

Sau đấy cả hai thi nhau húp sùm sụp, cái nóng. Còn Chí Duy thì vẫn bình tĩnh vô cùng mà vừa thổi vừa ăn.

Sau khi cả ba ăn no xong thì liền để đấy rời đi, riêng Vô Hải thì ở lại để giúp Liên Hằng rửa chén bát.

"Để con phụ cho." Vô Hải bưng đống chén đũa về bồn nước rồi nói với Liên Hằng.

"Ah... Không cần đâu con cứ đi nghỉ trước đi, để cô làm cho là được rồi mà." Liên Hằng bảo không cần, khuyên Vô Hải nên đi nghỉ đi. Nhưng Vô Hải thì chỉ cười rồi đáp.

"Haha, không sao đâu, nhiêu đây có là gì. Cứ để con phụ cho."

Sau khi thấy Vô Hải không thèm nghe thì Liên Hằng đành bỏ tay rồi để cậu phụ mình. Vô Hải vừa rửa chén đũa vừa thuân miệng hỏi.

"Mà nè, tại sao cô lại làm như này?"

"Hử? Ý con là sao cơ?" Liên Hằng khó hiểu mà hỏi lại. Vô Hải liền nói rõ ràng ra.

"Sao cô lại phải nấu đồ ăn sáng kia chứ? Bọn con tự mình làm được mà, không cần phải phiền tới cô đâu."

Liên Hằng thở dài một tiếng rồi mỉm cười, cô không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Vết thương đấy của con... có năng không? Có đau không?"

Vô Hải không hiểu ý của Liên Hằng cho lắm nên suy nghĩ một hồi liền đáp.

"Hả? À thì... có? Nó khá đau nhưg không nănt lắm vì ít nhất con vẫn chữa trị được, chữa trị được thì tức là không nặng thôi."

Liên Hằng cười sau đấy trả lời câu hỏi trước đấy của Vô Hải. "Đúng rồi đấy, con chiền đấu để rồi bị thương nặng như vậy chỉ để có thể giải cứu và giúp đỡ những người khác, khi thấy vậy cô đâu thể nào cứ để mặc con như vậy được."

Vừa nói Liên Hằng vừa nắm chặt bàn tay của mình lại, run rẩy mà nói.

"Nhưng cô lại không thể làm gì được, cô không biết chữa trị, không có khả năng chiến đấu hay năng lực đặc biệt như Liên Hương, cô chỉ là một bà nội trợ mà thôi. Nhưng cô lại muốn có thể giúp gì đấy cho các cháu, dù chỉ một chút gì đó thôi cũng được."

Vô Hải nhìn Liên Hằng, sau đấy cậu gãi gãi đầu, nở một nụ cười rạng rỡ mà nói. "Mỳ ngon lắm đấy, cảm ơn cô nhé. Sau khi ăn xong cháu cảm thấy khỏe hơn hẳn rồi!"

Liên Hằng có chút bất ngờ nhìn Vô Hải sau đấy cô bật cười mà vỗ vào ngực Vô Hải nói. "Thôi nào! Đừng chọc cô nữa, xấu hổ lắm đấy!"

Sau đấy cả hai vừa cười vừa nói, bổng dưng, Liên Hằng như nhớ đến cái gì đấy liền, có chút chần chờ mà hỏi Vô Hải.

"À đúng rồi, tại sao con lại làm việc này? Tại sao lại mạo hiểm cả tính mạng của mình chỉ để cứu người khác?"

Vô Hải không nói gì mà chỉ quay sang nhìn Liên Hằng, nhìn sâu vào trong đôi mắt của cô ấy, mất của Vô Hải hơi co lại một chút như thấy cái gì đó, cậu im lặng một hồi rồi đáp lại.

"Con... từng phạm phải một tội lỗi rất lớn trong quá khứ, nên con muốn chuộc tội... chắc vậy..."

Liên Hằng nhìn Vô Hải một hồi rồi sau đấy quay ra cất cái tô vừa rửa xong vào cái chậu rồi nói.

"Là vậy sao...? Chuộc tội à..." Liên Hằng trông có vẻ như đang suy nghĩ rất nhiều về nó. Vô Hải cũng không nói gì nữa, cả hai cứ như thế mà rơi vào yên lặng.

Sau khi lảm xong việc của mình Vô Hải liển đi tới phòng khám của Khánh Linh, còn Liên Hằng thì trở về phòng của mình.

Vừa mở cửa ra, Liên Hằng đã thấy con gái đang nằm ườn trên mặt miệng còn nhóp nhép khoai tây chiên.

"Coi nào! Đứng dây rồi dọn dẹp sắp xếp mùng mền lại đi Liên Hương! Hơn nữa đừng có vừa ăn vừa nằm như thế nữa!" Vứa nhìn thấy cnah tưởng này, Liên Hằng kiền bực bội la lên với con gái mình.

Liên Hương thì chỉ lười biếng đáp lại một câu "Vâng ạ..." rồi ngồi dậy. Nhưng khi cô nhìn thấy măt mẹ mình thì cô liền hiếu kỳ hỏi.

"Này... hình như, gương mặt của mẹ thay đổi đúng không?"

"Hử? Thay đổi? Ý con là sao cơ?" Liên Hằng không hiểu rỏ ý của con mình cho lắm. Còn Liên Hương thì không trả lời lại mà chỉ suy nghĩ trong đầu rằng.

Trông mẹ... nhìn rạng rỡ hơn so với trước đấy rồi thì phải...

"Chắc là tưởng tượng thôi nhỉ?" Liên Hương thở dài rồi tiếp tục nằm dài ra đất để cho Liên Hằng lại phải mắng cô tiếp cô mới chịu ngồi dậy.

Cùng lúc này, ở bên ngoài phòng khám của Khánh Linh. Vô Hải mở cửa bước ra ngoài thì gặp Phạm Uyên, Anh Thư, Khánh Linh, Vô Hải lẫn Vô Địa cũng đều đang ở đây.

Vô Hải lại gần hàng ghế sô pha dài rồi ngồi lên trên đấy, nhìn Phạm Uyên mà hỏi.

"Thế? Chị có thể nói cho bọn em biêtơ về vị trí của cái tế đàn kia được chưa?"