Chương 82: Quay Trực Tiếp

Chúa Tể Hải Dương

Chương 82: Quay Trực Tiếp

Chương 82: Quay Trực Tiếp


Cái Xúc Tua thứ hai vội bật điện thoại của Vô Hải lên, mở khóa sau đấy bắt đầu gọi trực tiếp cho Chí Duy.

Cái điện thoại có thể gõi vô tuyến, bó đã được Chí Duy lắp rắp sửa đổi cái mẹ gì đấy nên không cần mạng hay sóng mà vẫn có thể liên lạc được với nhau.

Đợi khi Chí Duy bắt máy, Vô Hải đã lại gần ngay trước mặt Lin. Hải Kỳ để cái điện thoại quay trực tiếp ả ta rồi cho Vô Hải nhìn tin nhắn của Chí Duy.

"Mày đục cái Đinh Ba lên trần nhà đi, đâm xuyên qua nó luôn cũng được."

Vô Hải hơi nhướng mày. Lin đã vội vàng lùi ra sau để kéo dài khoảng cách với Vô Hải.

Vô Hải cầm lấy Đinh Ba rồi nhảy lên, cắm thẳng nó lên trên, đâm thủng cả trần nhà.

Lin không hiểu hành động của Vô Hải. Nhưng cô nhân cơ hội Vô Hải đang treo người lơ lửng giữa không trùng mà phóng lại gần cậu.

Cái điện thoại nọ của Vô Hải vẫn còn đang gọi trực tiếp với Chí Duy.

Mà ngay khi Lin vừa đến ngay trươc mặt Vô Hải. Ả ta liền biến mất ngay tại chỗ, chỉ còn lại mấy quả cầu máu đang được ngưng tụ dỡ hóa thành máu lỏng mà rơi xuống mặt đất.

Cùng với đó là sự xuất hiện bấy chợt của Chí Duy ở ngay vị trí của Lin ban nãy.

"Ối ối! Cứu tao Vô Hải!!" Chí Duy thấy mình đang ở ngay giữa không trung thì liền hoảng loạn vùng vẩy kêu cứu với Vô Hải.

Vô Hải nhanh chóng để một trong hai cái xúc tua của cậu bắt lấy Chí Duy. Mà cái Đinh Ba dính vào trần nhà của Vô Hải xem ra cũng khá chắc chắn, chịu trọng tải của cả hai người mà vẫn bung ra.

Sau đấy Vô Hải cô tình giật một cái để cả hai rô xuồng mặt đất. Chí Duy thấy mình đang rơi xuống thì liên hét lên rồi nhắm mắt lại.

Nhưng cậu đơi một hồi rồi vẫn không thấy có chuyễn gì xảy ra. Mở mắt ra thì thấy hóa ra là Vô Hải đã dùng xúc tua bắt lại mình từ lâu rồi, chỉ có điều là măt cậu hiện tại đamg đối diện với mặt đất mà thôi.

"Thả tao xuống đi." Chí Duy vừa dứt lời thì cái Xúc Tua liền đã quẳng cậu xuống dưới mặt đất.

"Cái con mẹ gì vừa xảy ra vậy?" Đợi Chí Duy rơi xuống đất rồi xoa đầu vài cía thì Vô Hải liền quay qua rồi hỏi cậu.

"Hả? À, một chút kế hoạch của tao thôi ấy mà, một kế hoạch để thử xem có nổ tung xác được cả hai đứa chúng nó hay không thôi.

Sau một hồi nói chuyện, cảm thấy cơ thể bớt đau rồi, cậu liền đứng dậy phủi phủi quầm áo rồi quay sang nhìn Vô Hải mà nói.

"Giờ thì chúng ta mau đi lên thôi, phá luôn trần nhà mà đi cho nhanh."

Nói xong Chí Duy liền lùi lại vài bước. Vô Hải nhìn câu rồi thở dài, nhận Đinh Ba từ cái xúc tua bên phải của mình sau đấy nhảy lên, phá nát trần nhà phía trên.

Rầm! Đất đá bị phá vỡ hóa thành từng cục mà rơi xuống. Vô Hải để Hải Kỳ thu xúc rồi bám vào trần nhà mà nhảy lên trên mặt đất.

Vài giây sau, tầm nhìn của cậu bổng dưng thay đổi, thế chỗ với Chí Duy vẫn đang đứng bên dưới căn hầm ấy.

"Con mẹ nó nữa..." Vô Hải tưc giận thì thầm trong miệng rồi lần nữa đạp đất mà nhảy lên lên trên mặt đất....

Lúc này, quay trở lại với hiện tại, sau khi Lin bị dic chuyển và năm quả bom vừa nổ.

"Mà nè, ban nãy cánh tay của mày bị nó cắt ra vài đường rồi mà phải không? Sao giờ trông lành lặn thế?" Bổng dưng Chí Duy chuyển sang hỏi Vô Địa về tình trạng cánh tay của cậu.

Vừa hỏi cậu còn vừa liên tục nâng súng bắn về phía đám khói.

"Hử? À, ý này là cái này ấy hả?" Vô Địa nhìn Chí Duy rồi nâng cánh tay của mình lên mà trả lời tiếp.

"Nói với mày cũng không sao. Thực ra cũng chẳng có gì đặc biệt cả, tao chỉ đơn giản nén thật chặt cơ bắp, thịt, máu và vết thương của mình lại ngăn không cho nó chảy máu ra rồi sau đấy để cơ thể tao nhanh chóng nối vết thương của lại là xong thôi."

Vô Địa cười rồi lắc lắc cánh tay của mình một chút để chứng tỏ nó hoàn toàn lành lặn. Khóe mắt Chí Duy giật giât một cái không biết phảu nói gì.

Cái này mà là bình thường sao...? Sau đấy cậu chuyển hỏi.

"Thế còn vết thương lúc trước Vô Hải gây ra cho mày thì sao? Nó đâu hồi ngay lại đâu phải không?"

Vô Địa nhướng mày, không hiểu rõ câu hỏi của Chí Duy cho lắm. Sau đấy cậu liền nhớ ra trận đánh nhau của mình với Vô Hải liền 'À' một tiếng đáp lại.

"Hử? À, cái đó thì khác. Nó đục thủng ba lỗ trên người tao, khác vớ chém hay rạch, tạo không thể nào ngay lập tức co mấy vết thương vấy lại được vì phần thịt của tao đã bị thằng kia toạc ra ngoài rồi."

"Hơn nữa, vì lý do gì đấy mà vết thương đêy của tao hồi phục chậm hơn bình thường thì phải." Vô Địa nói rồi liền xoa cằm mà thì thầm.

"Thế còn gân chân của mày thì sao? Nó con đang đứt ra làm đôi kìa, tao thấy được bằng mắt thường luôn đấy?" Chí Duy nói rồi chỉ chỉ xuồng gót chân của Vô Địa mà hỏi.

"Cái này á hả?" Vô Địa co chân lên nhìn vết thương đang từ từ ngừng rỉ máu rồi trả lời lại. "Cái này thì khác, nó là gân chân của tao, không phải thịt, nên tao không thể ép nó để nó hồi lại ngay lập tức được, mấy vết thương xương gãy hay gân đứt tốn nhiều thời gian hơn để hồi phục đấy."

"Hể...? Vậy sao?" Chí Duy gật đầu tỏ rõ mình đã hiểu. Sau đấy cậu liền thay băng đạn mà mình bắn từ bãy tới giờ vào đống khói rồi tiếp tuc nã đạn vào trong đấy.

Mà lúc này, khói mù do mấy quả bom gây ra cũng dần tan đi. Anh Thự cũng đã chạy đến được chỗ của ba người bọn họ.

"Mấy người còn đang thì thầm cái gì vậy?! Bọn nó đến rồi kìa!"

"Đừng vội. Tớ đang nã chúng nó đây, không thấy à?" Chí Duy nói rồi liền nâng súng lên, tiếp tục ngắm bắn.

"Còn cậu, sao không dùng đạn nước đi?!" Sau đấy Anh Thư liền quay qua mà hỏi Vô Hải.

"Tôi dùng hết sạch nước khi đấu vơu con quỷ bú máu dương vật kia rồi, chỉ còn đủ lượng để tạo ra xúc tua thôi." Vô Hải lắc đầu mà đấp, còn Vô Địa thì nhún vai mà nói.

"Đang bận hồi phục gân chân, không có nó thì tôi không thể di chuyển được đâu, dù chỉ còn mỗi một chân thì tôi vẫn đánh nhau được, nhưng bất tiện lắm."

Sau đấy, làn khói phía bên kia dần tản đi. Lộ ra hình anh Len với cơ thể chồng chất những lỗ máu đang liên tục chảy ra từng dòng máu tươi, bộ sườn xám màu xám thì bị rách vỡ tứ tunt lộ ra cơ thể thon nuột trắng mà kiều diễm còn hơn cả phụ nữ.

Hai cánh tay dính liền với lưỡi kiếm đỏ của hắn ta đã chặn lại toàn bộ đạn mà Chí Duy bắn tới.

Còn Lin thì ở đằng sau, không biết tứ khi nào đã mất một tay, máu tươi đỏ rực thì không ngừng chảy ra, đồng thời cũng đang nhanh chóng hồi phục trở lại.

"Chậc, thằng kia gánh sạch sát thương cho con đấy rồi à?" Chí Duy thì thầm trong miệng rồi liền liếc nhìn Vô Hải cùng Vô Địa và Anh Thư

Cả ba người đều giống như hiểu ý của Chí Duy mà gật đầu.

Vô Địa cùng Vô Hải ngay lập nắm nắm đấm cùng Đinh Ba của mình lại, tụ lực rồi đấm thẳng, đập thẳng về phía Anh Thư khiến cô sợ hết hồn mà hét lên.

"Khoan đã--"

Nhưng chưa kịp để cô hét hết Chí Duy liền đã vung hai tay ra, đan chéo chúng lại với nhau.

Ngay lập tức, vị trí của Anh Thư và Len đã bị chuyển đổi. Len bất ngờ giật mình, ý định tránh né nhưng ngay lập tức liền đã bị cả hai đòn đánh đập thẳng vào đầu và lưng của mình.

Đùng! Tiếng nổ cực lớn vang lên. Hộp sọ của Len bị đâp tới mức gần như là nát luôn thành từng mảnh. Tới mức mảnh sọ của hắn còn lòi luôn cả ra ra ngoài, răng môi lẫn lộn.

Len vung hai cành tay kiếm của mình. Vô Hải vội nhảy ra khiến hắn chỉ kịp cắt Đinh Ba của cậu ra làm đôi.

Còn Vô Địa vốn sẽ bị Len chặt đứt cánh tay thì lại may mắn bị Chí Duy đạp một cú khiến cậu tay vừa hay tránh thoát được phát chém chí mạng nó và chỉ để lại một đường chém khá dài trên cánh tay mà thôi.