Chương 89: Nghỉ Ngơi - Người Kỳ Lạ

Chúa Tể Hải Dương

Chương 89: Nghỉ Ngơi - Người Kỳ Lạ

Chương 89: Nghỉ Ngơi - Người Kỳ Lạ

Chí Duy lần nữa rơi vào giấc mơ. Trong giấc mơ, lại là cậu và Vô Hải hồi còn nhỏ xuất hiện ở cái công viên nọ.

"Haiz... hôm nay bố tớ lại không để ý tớ nữa rồi... ông ấy thậm chí còn không thèm khen khi tớ đạt hạng nhất trong lớp nữa..." Chí Duy ngồi trên chiếc ghế ghổ ở công viên, thở dài đầy buồn bã mà nói với Vô Hải

"Ồ, vậy sao? Làm cha gì tệ bạc quá nhỉ?" Vô Hải vừa nhai chiếc bánh ngọt vừa trả lời nên giọng cậu nghe cũng có hơi kỳ kỳ.

Chí Duy thì không để ý việc Vô Hải nói xấu bố của mình mà quay sang hỏi.

"Đúng rồi, bố của cậu thì sao? Ông ấy đâu rồi?"

"Chết rồi, ra biển gặp sóng thần rồi chết." Vô Hải vô cùng bình tĩnh mà đáp lại. Chí Duy giật mình, rồi liền lủi thủi mà nói.

"Xin lỗi nhé... tớ không biết...'

"Không sao đâu." Vô Hải lắc đầu rồi nói tiếp. "Tớ quen với chuyễn này rồi, ổng đã mất kể từ khi tớ còn chưa ra đời cơ mà."

"Cơ mà, ít nhất thì tớ cũng còn mẹ của mình. Mẹ tớ tốt lắm! Tớ rất yêu mẹ ấy!" Vô Hải vô cùng vui vẻ và tươi sáng mà nói với Chí Duy.

Chí Duy cũng hơi ngơ ra một chít rồi liền gật đầu, nở một nụ cười vu vẻ mà đáp lại. "Ừm!"

Sau đấy cả hai liền bắt đầu chạy khắp công viên, chơi đủ các loãi trò chơi mà con nít sẽ chơi.

"Một vụ thảm sát liên hòa vừa xảy ra tại... nạn nhân là ba tên tội phạm cùng một người phụ nữ... người còn sống duy nhất còn lại là con của nạn nhân..." Từ trong tivi phát ra tiếng nói của người dẫn chương trình thời sự vang lên từ trong tivi.

Chí Duy vô tình đánh rơi cốc nước cam,trên tay mình xuống khiến nó vỡ thành từng mảnh.

"Anh?" Chí Yên ở kế bên cậu lo lắng mà chạy lại hỏi. Chí Duy không hề nghe thấy con bé nói gì, cậu cũng chẳng thèm quan tâm mà liền vọt thẳng ra bên ngoài chạy đi đâu đấy....
Chí Duy dần dần từ trong giấc mộng sâu mà tỉnh lại, cậu gáp một cái thật dài rồi xoa xoa khóe của mình mà lẩm bẩm.

"Mình lại mơ thấy hồi nhỏ nữa à? Chết tiệt thật..." Chí Duy đứng dậy, sau đấy vào nhà tắm thứ hai của căn nhà bắt đầu tắm rửa rồi thay quần áo.

Cậu vào căn phòng giặt đồ, vứt đồ vào trong đấy rồi bắt đầu suy nghĩ.

"Cũng bao lâu rồi ấy nhỉ? Chẳng nhớ nữa, nhưng hồi trước mình và nó cũng khá thân nhau đấy nhỉ..."

Nó ở đây, hiền nhiên là Vô Hải rồi. Cơ mà hai người không chỉ khá thân thôi đâu, gọi là bạn chí cốt có khi còn được đấy.

"Nó giúp mình rất nhiều, trên phương diện tâm lý. Những lần mình bị bố mẹ lạnh nhạt, bị mắng vì không đạt được thành tích đứng đầu, bị so sánh với các anh chị em, sự trống rỗng khi cô đơn một mình và ngồi khóc trong phòng mà chả có ai để tâm sự."

"Thì thằng ngu đấy, cầm một con bọ dí thẳng vào mặt mình." Nói xong Chí Duy tự dưng bật cười.

"Cà khịa việc bố mẹ mình tệ bạc như thế nào, nói về việc mẹ nó tốt ra sau và nó yêu bà ấy như thế nào. Chơi những trò chơi con nít thứ mà mình còn chẳng hề biết nó tồn tại, làm nhưnt thứ mà một đứa con nít bình thường sẽ làm, bỏ hoàn toàn cái mác con nhà quý tộc, sang chảnh giữ giá tránh xa lũ ô hèn con mẹ gì đấy sang một bên."

"Nó dần thành đứa duy nhất mình có thể bày giải nổi lòng và sự uất ức ra ngoài, nó cũng là đứa duy nhất thật sự chịu lắng nghe mình mà không phải vì tiền hay cái gì khác."

"Nó chỉ đơn giản là muốn có bạn mà thôi."

Chí Duy im lăng một hồi rồi đứng dậy, cười một rồi thở dài một hơi.

Đúng vậy, thật là những ký đẹp, cho tới khi cái ngày đấy xảy ra...

Rầm, Chí Duy bước ra khỏi phòng giặt đồ rồi đóng sầm cánh cửa phòng lại....
Tỉnh dậy từ giấc ngủ say, Vô Hải bật người dậy rồi vươn vai, kêu lên một tiếng đầy sáng khoái rồi đứng dấy, bước ra bên ngoài.

Nhìn vào đôi mắt của mình trong gương, ta có thể sẽ có cảm giác như cậu vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng khốn khiếp nào đó vậy.

Cậu nhìn ngưc của mình, một cái hình săm thủy quái vô cùng đáng sợ vẫn đang ở trên người cậu.

Vô Hải mặc quần áo vào rồi bước ra bên ngoài đi đến phòng khám của Khánh Linh.

"Yo! Dậy rồi đấy à?" Khi cậu vừa bước vào bên trong, Chí Duy đang ngồi trên ghế sô pha liền lớn tiếng chào cậu.

"Ừ, thằng Địa tỉnh chưa?" Vô Hải gật đầu rồi ngồi xuống ghế sô pha mà, nhìn Vô Địa đang nằm trên cái giường góc liền quay qua hỏi Chí Duy.

"Chưa, kể từ sau khi phẫu thuật xong, nó vẫn còn chết dí trên giường cho tới giờ luôn đấy." Chí Duy lắc đầu trả lời, Vô Hải gật đầu rồi quay qua hỏi tiếp.

"Tao ngủ bao lâu rồi?"

"Ba ngày. Mày hồi phục nhanh hơn tao tưởng đấy."

"Vậy sao? Tao nghĩ chắc là do năng lực của tao trở nên mạnh hơn thôi." Vô Hải ngáp một tiêng rồi sau lấy quay sang hỏi.

"À, đúng rồi việc tiến hóa của mày ra sao rồi?"

"Gần đủ rồi, thiếu đúng một con nữa thôi là tao thu thập đủ hết các điều kiện cần thiết để tiến hóa rồi."

"Vô Hải "Hử..." trong họng một tiếng rồi hỏi. "Vật liệu gì vậy? Nếu tao biết tao sẽ tìm phụ mày cho."

"Rết Anvla, mấy con như này cũng khá hiếm, nên tao tìm mãi mà vẫn không thấy."

"Rết Anvla à...? Chưa nghe bao giờ."

Sau đấy cả hai tiếp tục nói chuyện luyên thuyêb một hồi, nói từ chuyện trên trời cho tới chuyện dưới đất.

Cho tới khi có người mở cửa bước vào hai người mới dừng lại quay sang nhìn.

"Ah? Em tỉnh rồi sao Vô Hải?!" Nhìn thấy Vô Hải đã tỉnh lại, Phạm Uyên vui mừng vô cùng.

"Em muốn ăn gì không? Để chị li nấu cho nhé!" Cô vô cùng nhiệt tình mả nói với Vô Hải. Nhìn thấy vẻ mặt này của cô, dù có muốn Vô Hải cũng khó có thể mà từ chối được.

Nên cậu đành cười trừ mà nói. "À, vâng ạ. Nhờ chị đấy."

"Ừ! Không sao đâu!" Nói xong, Phạm Uyên liền rời đi. Khoảng vài phút sau cô mới mang theo một tô mì nóng hổi, ít nước quay trở lại, đặt ngay trước mặt Vô Hải.

"Đây! Ăn đi em!"

Vô Hải cầm đũa và muỗng lên, bắt đầu húp sùm sụp, ăn ngấu ăn nghiến chưa đầy hai phut là đã dọn sạch được tô mỳ nóng hổi ấy.

Phạm Uyên mỉm cười rồi cầm tô mì rời đi. Bổng dưng, từ trên giường, Vô Địa rên rỉ một tiếng gì đấy rồi từ từ ngồi dậy khỏi giường.

"Đói quá..."

Cơ thể quấn băng khắp người, Vô Địa thì thầm mà nói.

"Ah?! Em dậy rồi à? Đói sao? Để chị đi nấu cho em một tô mì nhé."

Phạm Uyên giật mình sau đấy liền vui vẻ, không hề cảm thấy phiền phức gì mà ngay lập tức đi làm thêm một tô mì khác bữa cho cậu ta.

"Yo, dậy rồi à thẳng cơ to não nhỏ?" Vô Hải nhìn cậu rồi mở một câu khiêu khích nói.

Vô Địa vươn người giản cơ bấp giản xương cốt các kiều rồi gáp một cái đáp lại Vô Hải.

"Con mẹ mày thằng thủ dâm với bach tuộc. Tao ngủ bao lâu rồi thế?"

"Ba ngày. Mày bị thương nặng phết đấy." Chí Duy chống cằm rồi cười mà đáp lại.

"À đúng, Khánh Linh đâu rồi?" Vô Hải chợt như nhớ ra cái gì lấy mà quay sang hỏi Chí Duy. Chí Duy liền nhún vai rồi đáp lại.

"Có lẽ chị ấy vẫn đang còn ngủ. Mà, tao đi vệ sinh đây." Trả lời xong, Chí Duy liền đứng dậy rời đi, khiến cho trong cả căn phòng này chỉ còn lại mỗi Vô Hải và Vô Địa.

Nhưng lúc này, bổng dưng cánh cửa dẫn ra bên ngoài bổng dưng mở ra thu hút sự chú ý của cả hai người bọn họ.

Từ bên ngoài bước vào là một người thanh niên, cao ráo, sáng sủa. Cậu ta bước vào bên trong căn phòng khám này rồi đóng cửa lại.

Sau đấy, cả ba người liền hai mắt nhìn nhau.

Một cuộc gặp gỡ mới đã xảy ra. Số phận của ba người bọn họ, lần đầu tiên xoắn lại với nhau.