Chương 99: Tử Giả Trí Hoàng

Chúa Tể Hải Dương

Chương 99: Tử Giả Trí Hoàng

Chương 99: Tử Giả Trí Hoàng


Từ trong đống đổ nát, con Huyết Hầu khổng lồ từ từ bước ra bên ngoài.

"Tốc độ của nó đáng kinh ngạc thật nhỉ?" Vô Hải tạo ra một thanh Đinh Ba rồi không quay đầu mà nói với Vô Địa ở cách đấy năm mét

"Ừ, dù là đứa bị tấn công, nhưng nó lại là đứa đưa ra phản ứng và ngay lập tức tránh đòn, trước khi cả ba thằng mình kịp phản ứng lại." Vô Địa gật đầu đồng ý, sau đấy cậu liền hỏi lại.

"Cơ mà con chó đấy là cái quái gì vậy? Trước đây mày từng con nào to như này không?"

"Không, chưa bao giờ cả. Ngay cả việc nó ăn phát đá mà chưa chết đã là đáng ngạc nhiên lắm rồi." Vô Hảu lắc đầu mà trả lời sau đấy cậu liền đứng dậy nói lớn với Vô Thiên.

"Mày để Vô Địa xử con đấy đi! Đi theo bọn tao!!"

Chí Duy nhìn con Huyết Hầu khổng lồ nọ một hồi, liền tỏ ra suy tư một rồi quay người rời đi. Vô Thiên không nói gì mà chỉ cùng với Chí Duy chạy sang nơi khác. Vô Hải thấy vậy thì nhìn hai người bọn họ rồi quay qua hỏi Vô Địa.

"Một mình mày xử lý con súc vật này được không?"

"Yên tâm, ba phút nữa là tao sẽ đuổi tới chỗ bọn mày ngay. Đi đi." Vô Địa đập nằm đấm vào lòng bàn xong liền trả lời Vô Hải, từ từ tiến về phía của con Huyết Hầu kia.

Vô Hải gật đầu rồi ngay lập tức rời đi chạy ngay theo Chí Duy và Vô Thiên.

Cả ba người bọn họ đã nhanh chóng chạy vào được bên trong cái trabg trqi gà này, cái mù đặc trưng của lũ gà hiển hiện lên khắp nơi, lông gà cũng có cả đống. Ngay khi ba người Vô Hải vừa mới tiến được nơi này, cánh cửa ở bên trên căn phòng cách đấy không xa liền bổng dưng bị mở toang ra.

Một gã đàn ông, gương mặt đểu cáng, trông cũng bình thường nhưng lai có vẻ khá là gian ác và xảo trá. Gã từ từ đi ra ngoài rồi nhìn ba người Vô Hải sau đấy liền nở một nụ cười mà nói.

Hắn ta mặc một cái quần jean dài và một chiếc áo sơ mi màu đen kẻ xám cùng với một chiếc dây chuyền bạc đeo ở trên tay phải.

"Hah? Vậy xem ra đám nhóc con chúng mày chính là mấy đứa đã giết Len rồi nhỉ? Tao tự hỏi thế quái tên thật bại đấy lại bị chùng mày đập chết được."

"À quên mất, tao tự trả lời luôn rồi kìa. Vì hắn là một tên thất bại chứ làm sao nữa?! HAHAHAHAA!!!" Nói rồi tên Tử Giả này liền đè chán mà cười lên như điên.

Phập! Vụt! Tiếng cánh chim đập lên, một cái lông chim rực rỡ bị tung ra ngoài. Vô Thiên với đôi cánh trắng rực rỡ đằng sang lưng đã lao thẳng đến trước mặt tên Tử Giả, tung ra cước đạp thẳng vào măt hắn.

Rầm!! Cú đạp của Vô Thiên đâm thănt vào bức tường gỗ đằng sau hắn ta, khiến bức tường ấy gãy nát ra làm đôi, mảnh vỡ và dư chấn của nó thậm chí còn đục ra một lỗ trên ở bức tường nằm ở phía bên kia của căn nhà.

Vô Thiên bổng dưng giật mình nhận đại thì cậu thấy được cú đá của cậu căn bản là không đá trúng cái gì cả. Thế là cậu liền nhanh chóng đập đôi cánh của mình mà nhảy ra đằng sau.

Hạ xuống mặt đất, Vô Thiên nhìn lên nóc của cái mái nhà thì thấy tên Tử Giả lại đang ngồi xổm ở phía trên đấy.

Mà điều đặc biệt nhất đằng sau hắn ta là một đôi cánh dơi đỏ rực đầy kỳ lạ.

"Năng lực của mày giống với của tao à? Hay thật đấy chứ nhỉ?!" Tên Tử Giả cười lên rồi nói to sau đấy liền đứng dậy tự giới thiệu bản thân mình.

"À đúng, phóng trường hợp chúng mày không biết. Tên tao gọi là Trí Hoàng nhé! Hahaha!" Trí Hoàng bỗng dưng cười lếnau đấy liền nhảy từ trên trần nhà nhảy xuống đất.

Vô Hải lao lên, nắm chặt Đinh Ba rồi vung một phát thẳng vào mặt Trí Hoàng. Trí Hoàng nhẹ nhàng nghiêng người né sang một bên rồi vung một cước đá thẳng vào bụng Vô Hải.

Vô Hải vội rụt tay lại để tung một phát cùi trỏ vào ngay chính giữa ống đêng của Trí Hoàng, vừa giảm của cú đá vừa gây sát thương, một nước đi hai cái lợi.

Tuy vậy cú đá của Trí Hoàng đủ để đánh bay Vô Hải ra ngoài khiến cậu đâm xầm vào cái hàng rào sắt ngay sau đấy mười mét.

Trí Hoàng rút lại cái chân với cái ống đồng đã bị gãy ra làm đôi, có chút kinh ngạc mà tán thưởng.

"Tốc độ phản ứng nhanh thật! Cứ như thể nó biết trước mình sẽ né đòn và luôn chuẩn bị để phản đòn bất cứ khi nào mình tấn công nó vậy..."

Vụt! Đùng!! Vô Thiên tung ra đôi cánh của mình, bay lên, đạp thẳng vào giữa ngực của Trí Hoàng.

Đôi cánh của cậu tuyệt đẹp, nó thuần một sắc màu trắng sáng tinh tươm, lông vũ của nó mượt mà tinh tế như được hàng trăm Họa Sĩ, hàng nghìn Thợ Điêu Khắc và chục nghìn Nghệ Thuật Gia đỉnh cao nhất cùng nhau tạo nên vậy.

Nó không phát ra một thứ hào quang nào cả, chỉ đơn giản là với vẻ ngoài của mình mà thôi nó cũng đã tả nên vẻ đẹp cùng sự thần thành không cách nào mô tả được.

Đôi cánh dài hai mét mỗi bây chặp cánh vung ra, hùng dũng còn hơn cả cánh chim ưng. Sự tuyệt đẹp của nó như thể đang đứng trên đầu của vạn vật, một tạo vật thần thánh một vật ban ân kỳ lạ.

Cú đạp của Vô Thiên dính ngay giữa ngực của Trí Hoàng nhưng ngay lập tức bị hắn sử dụng hai cái cánh dơi làm từ máu đỏ phía sau mình nâng lên chặn lại. Tụ nhiên lực chấn động vẫn đủ để đá thẳng Trí Hoàng vào bên trong ngôi nhà và bay ra từ mặt kia của nó.

"Tên này... sự dụng bật tốc bất ngờ tới từ tộc của mình để tăng cường sức mạnh cho lực đá sao... kinh thật đấy, mình tự hỏi làm sao hắn có thể kiểm soát được lượng tốc độ kinh khủng như thể mà không bị mất kiểm soát được nhỉ?"

Trí Hoàng nhìn hai cánh của mình. Hắn khá ngạc nhiên khi đôi cáng dơi của mình vậy mà lại không thể hoàn toàn hấp thụ hết dư chấn tới từ cú đá của Vô Thiên.

Bổng dưng, một nguồn cơn nguy hiểm không biết từ đâu chui ra bổng dưng xuất hiện trong ý thức của Trí Hoàng. Hắn lập tức quay ngoắt đầu lại ra đằng sau, chỉ thấy Vô Hải với thanh Đinh Ba đang được nắm chặt trên tay đang chuẩn bị đâm lủng đầu của hắn ta.

"Cái...?!"

Nó xuất hiện ở đó từ khi nào vậy?!

Không kịp nghĩ nhiều, Trí Hoàng đã súy soát rụt người lại né thanh Đinh Ba chỉ còn cách gáy của hắn hai xăng ti mét rồi vung cước, đá thẳng vào bụng Vô Hải một cú thật mạnh!

Đùng!! Vô Hải bị đá bay thẳng lên trời. Trần nhà bị đục nát hoành toàn, những mảnh vỡ liên tiếp rơi xuống. Chấn động từ cú đá nọ đã trực tiếp khiến cả ngươi nhà rộng Mười Lăm mét vuông này rung lên rồi trực tiếp sụp xuống.