Chương 88: Chí Yên

Chúa Tể Hải Dương

Chương 88: Chí Yên

Chương 88: Chí Yên


Chí Duy nhìn đứng nước chảy đi rồi thở dài mà bước ra bên ngoài sau đấy quay trở lại vị trí ban đầu nơi ba người còn lại đang nằm nghỉ.

Căn nhà máy nhà khá rộng, nhưng vì câu đã biết đường rồi nên việc trở về cũng khá là nhanh, tầm vài phút là cùng.

Khi Chí Duy quay trở lại, cậu đã thấy nguyên một chiếc trực thăng đang đậu ở gần đấy. Chí Duy không t ra quá ngạc nhiên mà lại gần, chào một cô gái ở gần đấy.

Đây là một cô gái có mái tóc màu cam đặc trưng, tóc cô dài được cột lại thành hai chùm rồi để trước vai, cô đeo một cái băng đô màu đỏ không họa tiết trên đầu, miệng nhai một cây kẹo mút vị cam. Mặc một cái hoodie rộng màu đen với cổ tay màu trắng, váy ngắn và áo thun có chữ X.

Cô đừng dựa vào tường nhìn lên bầu trời. Chí Duy thấy cô thì liền lại gần rôu chào hỏi

"Chào em gái, lâu rồi không gặp."

Cô nàng kia thấy Chí Duy đã tới thì liền lấy cây kẹo mút ra khỏi đôi môi căng mịn của mình mà nói.

"Anh tới trễ đấy, đồ ngốc."

"Rồi rồi, xin lỗi, được chưa. Thế mấy người kia sao rồi?" Chí Duy liền giờ hai tay, nhún vai một cái rồi chuyển sang hỏi. Cô em gái của cậu không cần suy nghĩ mà nói luôn.

"Ông anh to xác thì nguy kịch, em đã tạm thời sơ cứu và ổn định lại anh ta rồi. Còn anh Vô Hải thì tạm ổn hơn một chút, cô gái kia cũng chỉ bị gãy tay thôi, cầm máu lại rồi để sau chữa trị là được."

Trả lời xong, cô liền quay sang tức giận mà hỏi Chí Duy

"Cơ mà nhé! Anh làm cái gì mà để anh Vô Hải bị dính thương tích đầy mình vậy hả?! Anh muốn giết anh ấy à!"

"Hả? Em nói cái gì vậy em gái? Thằng nào ở đây mà chả bị vậy, hơn nữa đây là điều nó đã chấp nhận kể từ khi quyết định làm việc này mà." Chí Duy chỉ đơn giản là nói một vài câu đáp lại gái của mình

Cô "Xì!" Một tiếng trong miệng rồi tỏ vẻ khinh thường mà nói. "Thế còn anh thì sao hả? Trông lành lặn thế kia cơ mà, lai còn ai mà chả bị vậy nữa chứ!"

"Hả? Ăn mày mà dính đòn thì đã chết lâu rồi em gái ạ. Mà sao cũng được, đi nhanh thôi."

Chí Duy bực mình mà phản bác lại sau sau đấy chuyển qua thúc dục đi nhanh. Cô em gái của cậu lườm cậu một cái rồi cũng mò lên ghế lái chính, đóng sầm cửa trực thăng lại.

Chí Duy mở thở dài một tiếng rồi củng mơ cửa ra leo lên, ngồi vào vị trí ghế lái phụ, còn em gái cậu thì ngồi ở ghế lái chính.

Ngồi lên ghế lái xong, em gái cậu bổng dưng quay qua hỏi.

"À mà nè, cơn động đất ban nãy là sao đấy? Chắc là bọn anh bày trò tạo ra phải không? Cả cái vòm bao trùm thành phố này lại cũng run lên luôn ấy!"

"Thật sao? Mà ừ, có lẽ là do anh phá cái tế đàn nên nó thế đấy ấy mà. Em nghe qua anh nói rồi mà đúng chứ?"

"Ừ, ý anh là cái mấy cái tế đàn để duy trì nơi này đúng không? Em hiểu rồi." Nói xong cô cầm một cái tai nghe chuyên dụng lên chuẩn bị đeo vào.

Ở đằng sau, Vô Hải và Vô Địa đang bị cột chặt trên một hàng ghế dài, Anh Thư ngồi ở hàng ghế Vô Địa đang nằm rồi quay sang hỏi.

"Chí Duy, cô nhóc này ai vậy?"

"Nguyễn Chí Yên, em gái tôi đấy. Chí Yên, đây là Anh Thư và người nằm kế cô ấy là Vô Địa." Chí Duy trả lời câu hỏi của Anh Thư rồi quay qua giới thiệu với Chí Yên.

"Chào! Xin lỗi vì đã để chị phải chịu đựng tên anh trai ngu ngốc này của em nhé!" Chí Yên vô cùng thân thiện vui mà chào hỏi với Anh Thư.

"À... chào em, cảm ơn em vì đã tới giúp nhé."

"Hì hì, không có gì đâu mà. Hơn nữa anh Vô Hải còn bị thương nặng nữa nên đương nhiên là em sẽ phải tới rồi."

"Nói vậy tức là nếu Vô Hải không bị thương thì em không thèm tới luôn à?" Khóe miệng Anh Thư giật giật rồi nghĩ trong bụng.

Sau đấy, Chí Yên cùng Chí Duy đeo tai nghe chuyên dụng vào rồi khởi động trực thăng. Chí Yên vô cùng chăm chú mà bắt đầu lái nó, trông vô cùng chuyên nghiệp.

Sau khi bọn họ rời đi, một bóng đen luôn luôn quan sát bọn họ từ đằng cũng bổng dưng biến mất.

Mà ngay khi bóng đen đấy biến mất, một bóng đen khác liền nhìn theo hướng mà đám người Vô Hải cùng bóng đen kia rời đi, rồi ngay lập tức nhảu xuống, lại gần xác của Len để làm cái gì đấy....
Một chiếc trực thăng bay ngông nghênh trên bầu trời. tiếng động nó phát ra cũng thu hút sự chú ý một đàn Huyết Hầu bên dưới. Nhưng bọn nó căn bản cũng chả làm gì được vì trực thăng hiện tại đang bay khá cao trên bầu trời.

Đừng nói là nhảy tới, dùng cung bắn cũng chưa chắc đã tới hay đả trúng vào được. Dúng súng thì may ra nhưng không may là bọn Huyết Hầu này hiển nhiên là không thể làm như thế được rồi.

Tuy nhiên, cách đấy không xa. Một bóng người cao ráo đứng trên đỉnh của một tòa nhà cao tới chục tầng nào. Hai tay đút trong quần, người này nhìn chằm chằm vào cái trực thăng ở phía xa một hồi rồi liền nhảy thẳng ra khỏi nóc của tòa nhà này, biến mất không thấy.

Sau đấy dưới sự hướng dẫn của Chí Duy, trức thăng bắt đầu rẽ tới một hướng nào đấy mà bắt đầu bay đi.

Khoảng nửa tiếng sau, trực thăng của Chí Yên đã đâu ngay trên một cái măt đường rộng rãi nào đó.

Chí Yên cùng Chí Duy rời khỏi trực thăng, đi ra khoang sau cùng nhau đưa ba người Vô Hải xuống mặt đất.

Sau khi vận chuyển xong, Chí Yên thở dài một tiếng rồi quay lên nói với Chí Duy.

"Vậy em về đây. Tạm biệt Vô Hải!" Nói rồi cô liền quay sang vẩy tay chào tạm biệt Vô Hải.

Chí Duy xoa xoa khóe mắt của mình, thở dài không biết nói gì rồi liền chạy vào trong con hẻm đối diện mình để gọi người ra giúp.

Tiếng trực thăng cất cánh vang lên, sau đấy nó liền từ từ bay lên rồi rời đi mất trước khi những người khác bên trong nhà kịp thời chạy ra ngoài.

"Mấy em có sao không?!" Phạm Uyên lao ra rồi lo lắng vô cùng mà hỏi. Khánh Linh ở đằng sau cô cũng đẩy môt cái giường di động ra rồi chạy đến chỗ của ba người Vô Địa.

"Ôi trời ơi..." Liên Hằng nhìn thấy tình trạng của ba người thì liền sợ hãi thì thầm trong miệng.

Sau đấy cô lao ra, phụ Liên Hương đỡ Vô Hải dậy rồi mang cậu vào trong nhà.

Chí Duy lại gần Anh Thư rồi kéo cô đứng dậy mà nói. "Để tôi đưa cẫu vào chữa thương trước."

Anh Thư gât đầu mà không nói gì, sau đấy liền cùng Chí Duy đi vào bên trong nhà.

Liên Hương cùng Liên Hằng theo sự chỉ dẫn của Chí Duy mà đặt Vô Hải vào trong bồn tắm. Liên Hằng có chút lo lắng và khó hiểu mà hỏi Chí Duy.

"Như này... có được hay không? À, ý cô là... làm như này để làm gì cơ chứ?"

"Haha, cô không cần phải lo lắng đâu, vết thương cỡ này, thằng ngốc này ngâm nước tần vài ngày là khỏi ngay ấy mà."

"... Thât sao?" Liên Hằng có chút khó tin mà hỏi lại. Liên Hương liền nở một nụ cười mà trả lời cô.

"Yên tâm đi mẹ! Không sao đâu." Sau đấy cô liền dẫn mẹ mình cùng mình đi ra ngoài.

Sau khi cánh cửa nhà vệ sinh đóng lại. Hải Kỳ liền chui ra. Chí Duy cubg vội vàng vặn vòi nước đổ vài trogn bồn tắm của Vô Hải.

Hải Kỳ thì hấp thụ thêm một chút nước vào không gian của mình để lấp đầy nó lại.

"Phù... được rồi..." Chí Duy thở dài một tiếng, sau khi đổ nước đầy bồn rồi thì cậu liền tắt vòi nước đi, bắt đầu cở quần áo của Vô Hải rồi vứt nó ra ngoài.

Xong việc, Chí Duy liền bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại cái rầm. Sau đấy cậu từ từ lũi thủi bước về phòng ngủ của mình. Nằm bệt xuống cái nệm cái trên mặt đất, thở dài một tiếng rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Trận chiến ngày hôm nay, không chỉ cơ thể hay thể lực của Chí Duy bị rút cãn, mà cả tinh thần và suy nghĩ của cậu cũng luôn phải kéo căng ra, tạo nên một gánh nặng rất lớn lên cơ thể của cậu.

Ngay khi vừa nằm xuống nệm, Chí Duy cũng liền đã không chịu được mà ngay lập tức đi vào giấc ngủ sâu.