Chương 83: Nguyên Khẩu Sáu Nòng Vào Mồm

Chúa Tể Hải Dương

Chương 83: Nguyên Khẩu Sáu Nòng Vào Mồm

Chương 83: Nguyên Khẩu Sáu Nòng Vào Mồm


"Giữ hắn ta lại! Nhanh!" Chí Duy vội vàng hét lớn. Vô Hải cùng Vô Địa không thèm suy nghĩ gì nhiều mà liền ngay lập tức lao lên ý đồ nhân cơ hội hắn vẫn chưa kịp hồi phục mà bắt hắn lại.

Nhưng Len đương nhiên sẽ không để họ làm theo ý muốn rồi, hắn lập tức chỉa cả hai thanh kiếm về phía hai người Vô Hải cùng Vô Địa đang lao lên, rồi bắn thẳng thanh kiếm đang dính liền trên tay hắn về phía họ.

Nếu là bình thường, Vô Hải cùng Hô Địa thừa sức để né phát bắn này. Nhưng hiện tại, khoảng cách giữa thanh kiềm và cả hai người bọn họ là quá gần, gặp thêm cả hai người đều đang lao về phía trươc nữa khiến việc né nó ra là gần như không thể nào.

Vô Hải ngay lập tức để Hải Kỳ phóng ra hai cái xúc tua, chặn cây kiếm đấy lại rồi đánh bay nó đi chỗ khác.

Nhưng đồng thời hai cả hai cái xúc tua cũng đều bị cây kiếm máu nọ đâm nát ra thành từng mảnh.

Vô Địa thì khác, cậu trực tiếp dùng hai cánh tay của mình để chặn lại thanh kiếm đang bay tới. Thanh kiếm đâm xuyên qua hai cánh tay của Vô Địa rồi dừng lại ngay trước tránh của cậu ta.

Len nhún người nhảy lên không trung ý định trốn thoát, vết thương trên người hắn đã hồi phục lại một nửa, cả hai cánh tay cũng đã bắt đầu khôi phục lại một nửa.

Nhưng một cái xúc tua nước bổng dưng phóng ra, bám chặt lấy chân của Len lôi hắn xuông mắt đất. Len thấy vậy liền tạo ra một cây kiếm máu rồi cầm nó bằng cánh tay phải đã phục hồi trở lại của mình, chém nát cái xúc đi.

Nhưng cái xúc tua đã cầm đủ thời gian cho Vô Hải. Cậu nắm lấy phẩn lưỡi của thanh Đinh Ba đã bị gãy làm đôi đâm thẳng vào giữa ngực của Len.

Thanh Đinh Ba đâm xuyên qua tim của hắn rồi chọc ra tận phía sau lưng. Sau đấy Vô Hải cầm lấm phần còn lại của cây Đinh Ba, đâm luôn vào cánh tay của Len khiến xương tay hắn gãy nát, xác thịt vỡ tung, máu tuôn ra không ngừng.

Ở phía bên kia, Vô Địa cũng đã thành công rút luôn thanh kiếm máu ra ngoài rồi cầm nó đâm vào người Len. Nhưng ngay khi nl vừa chạm vào người Len thì nó liền hóa thành một đống máu rồi rơi xuống.

Thế là cậu đành phải nắm chặt cạnh tay trài của hắn lại, cùng với Vô Hải nắm chặt cánh tay phải giữ yên hắn đứng tại chỗ.

Mà lúc này, tròng mắt của Len co lai khi thấy cảnh tượng trước mắt mình.

Không biết từ khi nào, Chí Duy đã lôi ra một khẩu súng máy sáu nòng xoay, nói thẳng ra thì là môtp khẩu gatling sáu nòng. Đồng thời còn đã sắp đặt thành công bệ đỡ chống giật nhắm thẳng về phía hắn ta.

Len thấy vậy thì vội gồng sức để đánh bay Vô Địa cùng Vô Hải đi, giãy dụa hòng trốn thoát. Nhưng hai người Vô Hải nào để hắn được như ý muốn.

Hai người họ mỗi người một mảnh của Đinh Ba, cắm thẳng vào đùi Len khiến chân hắn ngã xuống không động đậy được.

Len gào lên đầy tức giận, sợ hãi và tuyệt vọng. Vô Hải rút Thanh Đinh Ba gãy của mình ra khỏi chân rồi thử đâm vào hộp sọ của hắn nhưng không thành công, thế là cậu đành đâm thẳng vào cổ họng hắn rồi rít ra lần nữa đâm vào đùi vì hắn gào to quá.

Máu tươi không ngừng phung ra từ họng của Len. Chí Duy đã thành công nạp song đạn, thế là cậu liền...

Bóp Cò!!!

"Không--" Len thì thầm trongccai cổ họng đang từ từ được khôi phục lại.

Hàng chục, hàng trăm viên đạn liên tiếp bay ra đâm vào cơ thể của Len. Từng tiếng nổ điếc tai vang lên, nòng của khẩu súng liên tục xoay chuyển, cơ bắp, máu thịt, nội tangp xương cốt của Len bị hàng trăm viên đạn cùng lúc đâm vào, xoáy nát ra thành từng mảnh vụn, đập gãy từng khúc xương của hắn.

Mỗi khi hắn vừa hồi phục lại vết thương là liền có đạn nã, phá tan quá trình hồi phục của hắn.

Lực đẩy của khẩu súng này là không vừa, Vô Hải cùng Vô Địa phải gồng sức giữ thật chặt con quái vật này lại đồng thời chống lại việc bị đẩy ra bởi Len.

Da thịt và cơ bắp, máu tanh nội tạng trên người Len nhanh chóng bị càn bay đi hết, cả phần ngực và bụng của hắn chỉ còn đúng mỗi xương cốt trắng ngếu trằng ngà.

"GRÀOOOO!!!"

Bổng dưng, tên Tử Giả này gào lên một tiếng chói tai, nghe như quái thù mà trầm như tiếng rên vang lên. Từ trong cơ thể của hắn mọc ra vô số cây kiếm máu, Vô Hải cùng Vô Địa giật mình vội vàng nhảy ra, nhưng bọn họ người thì bị Kiếm Máu đâm xuyên qua bụng, người thì bị đâm xuyên qua vai.

Chí Dụy cũng ngạc nhiên không thôi tới mức giật mình mà co cả mắt lại.

"Con Mẹ Nó! Tới Đây Rồi Mà CON SÚC VẬT NÀY CÒN LÀM TRÒ NÀY ĐƯỢC À!!!" Cậu tức giận vô cùng mà hết lớn lên, tiếp tục hướng nlng súng về phía của Len.

Thế nhưng không quan trọng có bao nhiêu đạn cũng không thể xuyên phá qua được quả cầu gai được làm từ vô số kiềm máu này.

Chí Duy bắn một hồi liền hết đạn, cậu đành phải dừng lại rồi đấm xuống mặt đất mà hét lên.

"KHỐN NẠN!!!"

Chí Duy đau đớn hét lớn lên. Vô Hải nằm trên mặt đất che lại vết thương trên vai trái mình, tay trái của cậu rã rời ra hoàn toàn phế đi, còn Vô Địa thì thít chặt cơ bụng lại ngăn không cho máu chảy ra ngoài.

"Chậc, con mẹ nó! Thanh kiếm đâm vào nội tạng rồi, mình không thể khép vết thương của nội tạng lại được." Nói rồi cậu liền ôm lấy bũng mà đứng dậy, lại gần quả cầu kiềm trước mặt mình.

Vô Địa tung đấm thật mạnh vào môt thanh kiếm trên quả cầu gai.

Rầm! Một tiếng, một vết nứt xuất hiện trên thanh kiếm máu, nhưng đồng thời tay cậu cũng lướt qua lưới kiếm khiến nó rứa máu. Cử động quá mạnh còn khiến vết thương trên bụng chưa kip hồi phục của cậu rách ra, máu chạy còn nhiều hơn trước.

Khục! Vô Địa ho khan ra máu rồi dùng tay lau đi, sau đấy liền chập chừng ngồi xuống mặt đất.

Vô Hải thì bận rộn dùng tay che lấy vết thương đang không ngừng túa ra máu, cậu cắn răng chĩu cơn đau thấu xương truyến tới rồi ngồi dựa vào tường tựa như đang nghĩ ngơi.

"... Con kia đâu rồi?" Vô Hải khó khăn nhịn đau rồi hỏi Chí Duy. Chí Duy cũng ngồi bệt xuống đất rồi nhìn Vô Hải mà đáp lại.

"Chắc vẫn còn đang chiến đấu với con ả Tử Giả kia... hai bọn mày có sao không?" Trả lời xong, Chí Duy liền chuyển qua hỏi lại.

"Không... không sao... tạm thời là như vậy..." Vô Hải bổng dưng nghiến răng, một cơn đau khó chịu tới mức điên rồ bắt đầu như con sâu ngoáy vào vết thương của cậu.

"Êh! Giờ làm gì đây?!" Vô Địa bổng dưng nói to mà hỏi. Chí Duy nhìn cậu rồi trả lời.

"Đếch biết! Tao gần hết sạch đạn rồi, chỉ còn đúng năm trăm viên thôi."

"Năm trăm viên mà chỉ còn à?" Vô Địa la to mà hỏi. Chí Duy chỉ đơn gian là lắc đầu mà đáp lại

"Mày biết ban nãy tao dùng bao nhiêu viên để cày nát đống kiếm máu chết tiệt này ra không?! Hai Nghìn Viên 51mm con ạ! Gấp bốn lần vào Cùng Một Chỗ!"

"Mà nó chỉ đủ làm xước đống này thôi! Mày nghĩ năm trăm viên đủ làm gì được nó cơ chứ?!"

Sau đấy cả đám cùng nhau thở dài mệt mỏi, bọn họ đều thấy được, tên khốn nằm trong đống kiếm máu này đang từ từ hồi phục trở lại, nó khiến họ trở nên rất gấp gáp.

Vô Địa nằm yên trên đất lấy vết thương, còn Chí Duy thì liên tục xoa xoa tóc của mình, ngoài trừ năm trăm viên đạn này, cậu đã dùng hết sạch số đạn của các lọai súng còn lại rồi.

Bổng dưng, người đang nằm dựa vào trên tường nãy giờ không nói gì như đang hồi tưởng lại cái gì đó. Vô Hải bổng dưng lên tiếng.

"Tao nghĩ mình có cách này."