Chương 70: Tiến Hóa

Chúa Tể Hải Dương

Chương 70: Tiến Hóa

Chương 70: Tiến Hóa

"Được rồi, đầu tiên là..." Vô Hải mở mắt ra từ từ đứng dậy trong nhà tắm rồi lẩm bẩm trong miệng.

Cậu vào bếp, lấy một con dao rồi bắt đầu mổ con tôm xanh ra.

Vô Hải dùng dao, chặt đầu con tôm xanh rồi dùng tay không nắn, bóp, bẻ từng miếng vỏ trên người nó ra.

Dòng máu đặc sệt màu xanh như mực vẽ của con tôm bắt đầu chảy ra bám lên sàn nhà. Vô Hải không quan tâm mà giết rồi bóc vỏ cả bốn con ra sau đấy ném mấy con tôm đi cho Hải Kỳ ăn.

Hải Kỳ chuẩn xác cạp lấy từng con Tôm Xanh đươc ném tới rồi ăn một cách vô cùng ngon lành.

Sau đấy Vô Hải ra bếp để lấy một cái chày, nhưng do nhà bếp không có nên cậu đành phải chạy ra ngoài tìm xem nơi nào có bán chày hay không.

"Cháo buổi sáng ạ." Khi vừa ra tới bên ngoài, Vô Hải liền gặp được Phạm Uyên đã tỉnh dậy.

"Ừ, chào buổi sáng, đi đâu mà vội thế em?" Phạm Uyên có chút hơi chần chừ, nhưng khi thấy cậu như vậy thì cô liền hỏi.

"Em đi tìm chày." Nói rồi Vô Hải liền mở cửa chạy thẳng ra ngoài, để lại Phạm Uyên khó hiểu mà lẩm bẩm.

Chày?

Vô Hải chạy ra ngoài bắt đầu chạy đi tìm xem nơi nào có bán chày với cối gỗ nhỏ hay không, chạy tầm khoảng nửa tiếng thì cuối cùng cậu cũng tìm được, nhưng lại bị đám Huyết Hầu phát hiện.

Vô Hải không để ý mà giết sạch đám Huyết Hầu rồi mang chày cối cỡ nhỏ chạy về nhà.

Vừa mở cửa vào nhà Vô Hải liền nói. "Em về rồi đây." Sau đấy liền chạy vào nhà tắm.

"À, ừ, mừng em về..." Nhưng chưa kịp để Phạm Uyên nói hết câu thì cậu đã chạy đi mất tăm rồi.

Vừa vào nhà tắm, Vô Hải liền thả Hải Kỳ ra ngoài rồi ngồi xuống dùng tay không gỡ cái bịch ni lông bao quanh cái chày và cối ra. Sau đấy nhanh chóng ném vỏ của Tôm Xanh vào rồi bắt đầu dầm nó thành bột.

Vô Hải từ từ, tần mẫn mà dùng chày đập đống vỏ đấy ra. Tiếng đứt gãy đã tai vang lên, từng miếng, từng miếng vỏ tôm xanh được cho vào rồi bị dằm thành từng miếng bột nhỏ một.

Sau khi thấy đã đủ, Vô Hải liền đóng lỗ thoát nước lại rồi để Hải Kỳ phun ra nước bên trong không gian của nó vào bồn tằm.

Sau khi nước đã được phun ra hết thì Vô Hải liền đổ đống bột mà cậu vừa dầm vào trong bồn nước rồi dùng Đinh Ba quậy nó lên.

Sau đấy, một chuyện thần kỳ đã xảy ra. Bột Vỏ Tôm Xanh bắt đầu tan vào nước biển bên trong bồn, khiến màu của nước trong bồn trở nên đậm hơn một cách kỳ lạ, một màu âm u tối đen cứ như thế là nước ở dưới đáy biển vậy.

Sau đấy Vô Hải bắt đầu dầm lân của Rắn Biển trắng ra. Da lân của con rắn này rất cứng, Vô Hải phải dùng sức lấy chày đập mó để nó vỡ ra mới có thể làm được.

Sau đấy, Vô Hải lại đổ cái bột trắng nhiễm chút xanh được làm ra từ da lân của Rắn Biển Trắng vào trong bồn rồi lại dùng Đinh Ba quậy nó lên. Nước trong bồn bắt đầu chuyển sang màu trắng, nó dần trở nên nhạt hơn và trong hơn một cách kỳ lạ.

Sau đấy Vô Hải dầm Thủy Tinh Biển ra, tiếng thủy vỡ răng rắc lạ lùng vang lên, chỗ thủy tinh này dễ để dằm thành bột hơn hẳn so với hai thứ trước đấy.

Vô Hải đổ thứ bột li ti, óng ánh lên từng đốm sáng đấy vào trong bồn nước trong rồi bắt đầu quậy nó lên.

Sau một hồi pha quậy, măt nước bổng dưng biến hóa lạ thường. Nó không trở nên trong suốt hay đậm hơn mà nó lại phản chiếu lấy ánh sáng, phản chiếu lấy gương mặt của Vô Hải như một cái gương thật thụ.

Đặc biệt là lơ lửng phía trên của cái mặt nước trông như gương này lại những đám khói kỳ lạ và mờ ảo.

Sau đấy Vô Hải cởi đồ ra bước vào bồm tắm ngâm hết cả cơ thể mình vào trong.

Còn Hải Kỳ thì tiếp tục ở ngoài, nằm bệnh cạnh cậu canh chừng cho Vô Hải.

Ở ngoài kia, Phạm Uyên đang duỗi lưng thẳng lên để lộ ra bộ ngực đầy đặn của mình rồi thở dài một tiếng thoải mái.

Bổng dưng, cô như nghe thấy cái gì đấy mà ngước lên trần nhà rồi thì thầm nói.

"Trời mưa rồi sao?"

Phải, trời mưa, cái vòm này thậm chí còn bao trùm cả mây vào thì việc mưa xảy ra là hoàn toàn có thể.

Hơn nữa không chỉ đơn giản là rơi xuống vào hat mưa, mà là một cơn mưa xối xả cứ như bão sắp đến vậy.

Từng giọt mưa nặng hạt rơi xuống mặt đất, tạo nên tiếng rì rào lạ lẫm mà đầy quen thuộc, tạm thời để cho những con người đang đối mặt với hiểm nguy có được một phút giây bình thản....
Ở bên trong bồn nước phản chiếu như gương. Khắp cơ thể Vô Hải gồng lên hết cỡ, gân xanh nổi đầy trên mặt, trán, hai tay hai chân và đặc biệt là trên vùng ngực cậu.

Vô Hải cắn răng lại như như đang chịu vô số đau đớn. Cậu có cảm giác như đang có vô số cây kim đang đâm kín vào cơ thể của mình rồi liên tục xoay, vặn vào da thịt của cậu vậy.

Cả người Vô Hải run lên kich liệt, một cơn bão như đang thổi qua trong cơ thể Vô Hải, một cơn sóng thần như đang cố cuốn trôi đi tất cả ký trí của cậu.

Hải Kỳ ở bên cạnh lo lắng không thôi nhưng lại không biết phải làm gì.

Vô Hải cố gắng kiềm chế để lý trí ở yên lại, chống chọi với cơn bão dữ tợn đấy ngăn không cho bản thân mình ngất đi.

Vô Hải bổng dưng mở banh mắt ra, đôi mắt của cậu chớp nháy lên sắc màu của biển sâu rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Sau một hồi lâu, quá trình này cuối cùng cũng đã hoàn tất. Vô Hải run rẩy thở dốc như vừa mới chạy liên tục cả chục cây số không ngừng, tim cậu đập thình thịch nhanh như một cái pít tông đang hoạt động hết công sức vậy.

Hải Kỳ vội lấy khăn rồi lau đầu cho Vô Hải. Nước trong bồn cũng không biết từ khi nào đã trở lại màu bình thường. Vô Hải thuận tay tháo chặn cống để nước trôi đi rồi bò ra ngoài.

Sau khi ra ngoài cậu liền nằm lăn trên mặt đất. Hải Kỳ vội vạng chạy đi, dùng răng mở vòi hoa sen rồi với lên vòi phun nước tắm rửa cho Vô Hải.

Một lúc sau, sau khi đã hoàn toàn hồi phục trở lại, Vô Hải liền nhận khăn từ Hải Kỳ rồi nói.

"Cảm ơn mày nhé, à, tắt nước hô tạo đi."

Nói rồi cậu liền bắt đầu lau người, còn Hải Kỳ thì đi tắt nước. Sau đấy Vô Hải rửa cái vòi hoa sen rồi đặt nó lại chỗ cũ ở trên bức tường.

Sau đấy, cậu liền mở cửa bước ra bên ngoài, đi vào phòng, lấy mấy cái áo của bản thân mình ở góc phòng rồi thay vào rồi đi ra ngoài tới bếp để nấu cái gì đó mà ăn.

Vô Hải lựa chọn một chút rồi quyết định hôm nay sẽ ăn mì nước nhưng ít nước. Cậu lấy nồi ra, đổ nước vào sau đấy nấu lên rồi bỏ mì vào bên trong.

Đợi khoảng gần hai phút sau, mì và nước đều sôi lên thì tắt bếp đi, vớt mì ra rồi bỏ mấy gói gia vị vào, trộn lên rồi mới đổ nước mì ban này vào. Bỏ không quá nhiều cũng không quá nước, đủ để ăn rồi trộn nó lên.

Sau đấy cậu mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước ngọt có ga, bỏ đá vào ly rồi rót ra. Vô Hải bưng tộ mỳ vội vàng để xuồng cái bàn kế bên vì cái tô hiện đang khá nóng.

Cậu lại đem ly nước ra đặt lên trên bàn, sau đấy lấy đũa và muỗng ra, chuẩn bị gắp một đũa mỳ lên ăn.

Nhưng ngay khi cậu chuẩn bị đưa mì vào miệng. Đèn trong căn phòng bếp bỗng dưng vụt tắt.